“Ngươi có muốn nghỉ một lúc không…” Tần Vọng Thiên đi theo phía sau hắn sợ đến hết hồn, “Ngươi thoáng cái mất hết tám phần nội lực, thân thể chịu được không?” Mộc Lăng chạy tới dược phòng, xua Tần Vọng Thiên ra ngoài, nói: “Từ trước đến nay chỉ có ta chiếm tiện nghi người khác, chưa từng bị người chiếm tiện nghi, lần này lỗ lớn, thù này không báo ta không làm quân tử nữa!” Nói xong, đóng cửa một mình bận rộn. Thẳng đến nửa đêm, mới lảo lảo đảo đảo về phòng, vừa hét: “Chết đói”, vừa nằm úp sấp trên giường bắt Tần Vọng Thiên đấm lưng. “Ngươi lăn qua lăn lại làm gì vậy?” Tần Vọng Thiên xoa vai cho Mộc Lăng. “Hừ hừ hừ.” Mộc Lăng nằm úp trên giường cười trộm, đắc ý nói: “Lần này không để cho bọn Nhạc Tại Đình biết lợi hại không được.” Một đêm trôi qua không có gì, sáng sớm ngày hôm sau, Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng cáo biệt mọi người, trước tiên khởi hành đi Nam Hải, tìm Ngưu Hoàng của Đà phong ngưu[trâu có bướu lạc đà]. Trước khi đi, Tư Đồ kéo Tần Vọng Thiên qua một bên, ngay trước mặt Mộc Lăng, đưa cho hắn một cái bọc nhỏ. Tần Vọng Thiên vừa mở ra nhìn lập tức sửng sốt, bên trong là từng xấp từng xấp ngân phiếu dày. Tần Vọng Thiên cũng không tính là nghèo, nhưng có lẽ cả đời này cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, có chút không ải thích được ngẩng mặt nhìn Tư Đồ. Tư Đồ giơ tay vỗ vỗ vai hắn, xúc động nói: “Đây là của hồi môn của Mộc Lăng, sau này hắn phải giao cho ngươi rồi, ngươi nhất định phải xem trọng hắn, không được tùy tiện thả ra ngoài gây tai họa cho nhân gian a…” “Tư Đồ!” Mộc Lăng không đợi Tư Đồ nói hết lời đã giơ chân, nhảy dựng lên cầm bánh bao thịt định đập hắn, Tư Đồ cười lớn ôm Tiểu Hoàng lên ngựa, giơ roi giục ngựa đi về phía nam. Mộc Lăng còn đang đuổi theo phía sau, Tiểu Hoàng nhô đầu ra phất tay với Mộc Lăng: “Mộc Lăng, ngươi phải bảo trọng thân thể nha, hai tháng sau chúng ta tái kiến ở Tuyết sơn…” Mộc Lăng vừa vẫy tay cáo biệt với Tiểu Hoàng, vừa giậm chân, rống: “Tư Đồ, ngươi đừng để ta thấy ngươi lần nữa! Lần sau, lão tử hạ độc cho ngươi câm luôn!” Tất cả mọi người dở khóc dở cười, Tương Thanh cũng dắt ngựa đến, chắp tay một cái với Mộc Lăng, nói: “Ta tới Tuyết sơn ở cực bắc trước, điều tra tung tích của Thần Hươu.” “Ngươi cũng muốn đi a?” Mộc Lăng có chút vẻ mất mát, thật vất vả mới thấy mặt, nhanh như vậy đều đi hết, ngẫm lại vẫn còn chưa cùng Tiểu Hoàng ôn chuyện nữa. Tương Thanh thấy trên vẻ mặt Mộc Lăng có nhàn nhạt không muốn, liền cười cười, nói: “Còn nhiều thời gian mà, ngươi trị hết bệnh rồi, còn sợ không đủ thời gian tụ họp sao.” Nói xong, cùng Tần Vọng Thiên nói lời cáo từ, dẫn ngựa rời đi. Chợt nghe Mộc Lăng rống: “Tiểu Thanh, ngươi phải giữ chủ động a, đừng để cho tên sói con Ngao Thịnh kia khi dễ a!” Tương Thanh hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, cùng Mộc Lăng nói câu bảo trọng, sau đó cũng xoay người lên ngựa, giơ roi hướng đến tây bắc. Mộc Lăng khe khẽ thở dài, đứng tại chỗ một hồi, thở dài quay người lại, chỉ thấy Tần Vọng Thiên đứng sau lưng hắn. “Chúng ta cũng trở về thu dọn…” Mộc Lăng nói còn chưa dứt lời, đã bị Tần Vọng Thiên kéo lại, ôm vào trong lòng. “Làm gì đó!” Mộc Lăng đạp chân hắn một cái. Tần Vọng Thiên không nói lời nào, chỉ là dùng sức ôm lấy Mộc Lăng cọ a cọ. “Ta cảnh cáo ngươi nga.” Mộc Lăng uy hiếp Tần Vọng Thiên: “Dù ta chỉ còn hai phần nội lực, nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, ta còn có độc dược, nếu ngươi dám làm bậy, ta bỏ độc cho ngươi cả đời bất cử!” Tần Vọng Thiên có chút giật mình mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng, một lúc lâu mới nói: “Ta làm sao xằng bậy được, ta là thật tâm thích ngươi, nói cường bạo cũng là vì giận, ta sẽ đợi đến lúc chúng ta ngươi tình ta nguyện mới làm…” Tần Vọng Thiên còn chưa nói xong, Mộc Lăng đã thảm thiết kêu một tiếng, che tai chạy, vừa chạy vừa la: “Ta cái gì cũng chưa từng nghe! Cái gì cũng chưa từng nghe!” Tần Vọng Thiên có chút ủ rũ thở dài, vội vàng đuổi theo. Trở về Hắc Vân tiễn trang, Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân đã chuẩn bị xong mã xa, dù Mộc Lăng không chịu, nói muốn cưỡi Tiểu Hắc đi, nhưng vẫn là bị Tần Vọng Thiên cưỡng chế nhét vào mã xa, Tần Vọng Thiên đi vào: “Cùng đi”, Giáp đánh xe, những người khác kị mã, cùng nhau giơ roi khởi hành. Vừa ra khỏi cửa thành, Mộc Lăng đột nhiên hô một tiếng: “Chờ một chút!” Giáp dừng lại xuống xe, tất cả mọi người quay đầu lại khó hiểu nhìn, chỉ thấy Mộc Lăng từ mã xa đi ra, đùng đùng đùng chạy tới bên cạnh một con sông nhỏ. Từ trong lòng lấy ra một bọc giấy vàng, Mộc Lăng trước tiên cho tay vào trong sông xem thử hướng dòng nước, sau đó thõa mãn gật đầu, mở bọc giấy ra, bên trong là thuốc bột trắng, rắc hết vào sông. “Lăng, làm gì vậy?” Tần Vọng Thiên không giải thích được đi tới gần. Mộc Lăng nhịn không được tay run một chút, quay đầu lại liếc Tần Vọng Thiên: “Ngươi cứ gọi đầu gỗ hay Mộc Lăng như trước được không? Nghe ‘Lng’ ta sợ.” “Như vậy sao được, quan hệ của chúng ta không còn như trước nữa rồi. “Tần Vọng Thiên chăm chú nói: “Ngay cả của hồi môn Tư Đồ cũng đưa cho ta rồi…” “Đi chết đi a!” Mộc Lăng nói xong, đạp Tần Vọng Thiên một cước, cầm vạt áo đứng lên, quay vào trong mã xa, nói với Giáp: “Đi thôi, khởi hành đi Trường Bạch Sơn, lão tử muốn ăn đồ ăn phương bắc!” Ngay trước khi mã xa lăn bánh, Tần Vọng Thiên chui lại vào trong, có chút hiếu kì hỏi: “Khi nãy ngươi cho dược gì vào nước? Hay là thứ dược giống lần trước?” Mộc Lăng cười cười, đắc ý nói: “Dược hạ lần trước, nhất định tiểu tử Đoan Mộc Viêm kia sẽ phái người đến vùng phụ cận tìm giải dược, dược hôm nay là loại mới, hơn nữa, ngoài đối phó Nhạc Tại Đình, còn tặng chút lễ vật cho Âu Dương Ngọc, dám đùa ta, hừ hừ! Tiểu nha đầu vặt vãnh, xem ngươi dám ra đường không!” Ngày hôm sau, Nhạc Tại Đình sau khi thật vất vả tìm được giải dược, trị hết chứng bệnh xấu hổ chuẩn bị xuất môn, đột nhiên cảm giác toàn thân không khỏe, vừa nhìn, liền phát hiện toàn thân phát ban, ngứa ngáy khó nhịn. So với Nhạc Tại Đình, Âu Dương Ngọc thảm hại hơn, một đêm trước lúc đi ngủ còn hảo hảo, khi tỉnh lại, bụng lại to lên, thoạt nhìn giống hệt như đã mang thai bảy tám tháng. Âu Dương Ngọc sợ hãi, thật không muốn sống nữa, không bệnh không đau, bụng lại đột nhiên lớn như đang mang thai biết phải làm sao a… Âu Dương Ngọc trốn trong nhà không dám xuất môn gặp người nữa, Đoan Mộc Viêm cũng không có biện pháp, lần này xem ra Mộc Lăng là tức giận thật sự, một chút manh mối cũng không biết được là dược gì, cũng không biết phải trị thế nào, chỉ có thể bảo hai người đợi. … Tạm thời gác lại chuyện của Nhạc gia trại không đề cập tới, chỉ nói về bọn Mộc Lăng, mã xa cứ một đường đi tới, vì thời gian cấp bách, cho nên mọi người đi liên tục không nghỉ. Cả một đường Tần Vọng Thiên đã đem Mộc Lăng cưng chiều đến độ lên trời rồi, ngay cả đi nhà xí hắn cũng ở bên ngoài chờ, ăn sợ nghẹn uống nước sợ sặc, sáng đi sợ ngã tối ngủ sợ lạnh, giữ chặt bên người một tấc cũng không rời, đồng thời còn thường xuyên cọ cọ mấy cái ăn đậu hủ. Ngày hôm đó, đoàn người đến vùng phụ cận Đại Hắc Sơn Thành ở phía bắc, khí trời cũng dần lạnh hơn, Tần Vọng Thiên mua một cái áo choàng lông chồn thật dày đem bọc Mộc Lăng lại. “Lão đại.” Ất đi dò đường trở về, nói: “Còn cách một ngọn núi mới đến Đại Hắc Sơn Thành, nhưng trời đã sắp tối rồi, ở đằng trước có một ngôi miếu cũ, có cần ở đây nghỉ lại một đêm, sáng mai tiếp tục vào thành không? Buổi tối đường núi rất khó đi.” Tần Vọng Thiên liếc nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng nhún vai, ý bảo hắn không có ý kiến. “Vậy nghỉ lại một đêm đi.” Tần Vọng Thiên nói. Buổi tối gió núi thổi mạnh, ngôi miếu đã cũ, tường bốn phía đều có gió lùa, Giáp Ất Bính Đinh nghĩ thế này còn không ấm áp bằng trong mã xa, liền dắt cả ngựa lẫn mã xa vào miếu. Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân chạy ra ngoài bắt thú rừng, bọn họ cũng đều biết Mộc Lăng thích ăn, gần đây đã hai ngày ăn lương khô rồi, vừa vặn hôm nay còn sớm, đi bắt con hoẵng hay thú rừng gì đó, cho hắn đổi khẩu vị. Mộc Lăng bọc áo lông chồn ngồi bên mép mã xa chống cằm phát ngốc, đã chạy suốt mười ngày rồi, tất cả mọi người đều lòng như lửa đốt, nhưng lại không thể đi quá nhanh, tránh cho Mộc Lăng mệt, còn phải giả ra bộ dáng rất vui vẻ, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng Mộc Lăng. Mộc Lăng dám khẳng định, đám tiểu tử này đối với phụ thân mình cũng chưa từng hiếu thuận được như vậy. Còn đang ngồi phát ngốc, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, nghĩ là bọn Phùng Ngộ Thủy trở về, mọi người ngẩng đầu nhìn liền nhận ra là không phải, là bốn đại hán cường tráng. Mấy người đại hán đều có vẻ đã hơn ba mươi tuổi, bên ngoài y phục mặc một bộ áo da thú cộc tay, trên vai đeo cung tên, một người khiêng một con thú đã bị bắn chết, là một con hoẵng, ngoài ra còn một bao thỏ rừng và gà rừng lớn… xem ra là thợ săn người địa phương. Mấy người đi vào ngôi miếu cũ, thấy Mộc Lăng đang nhóm lửa chờ người bên trong, liền sửng sốt. Giáp Ất Bính Đinh thấy họ là người địa phương, liền cười cười, nói: “Các vị đại ca, mượn chỗ tránh gió một chút.” Mấy người thợ săn liếc mắt nhìn nhau, cũng cười nói với Giáp Ất Bính Đinh: “Vị đại ca này quá khách khí rồi, ngôi miếu này là chỗ cho người qua đường tránh gió đêm, xin cứ tự nhiên xin cứ tự nhiên, ha ha.” “Các vị muốn đi Đại Hắc Sơn Thành a?” Mấy người thợ săn tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, hỏi. “Đúng vậy.” Giáp cười hì hì nói: “Thiếu gia nhà chúng ta bị bệnh, lần này chúng ta đi là để tìm dược cho hắn.” Mấy người thợ săn có chút giật mình nhìn Mộc Lăng một chút, đều gật đầu: “Là người phía nam sao? Phương bắc rất lạnh a, cẩn thận bị cóng.” Mộc Lăng bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Người lớn ai lại bị cóng a, trong tên lão tử còn có một chữ ‘Lăng’ còn sợ bị cóng a…” Mấy người thợ săn không nghe thấy, nhưng Tần Vọng Thiên nghe thấy được, hỏi: “Có sợ lạnh hay không liên quan gì tới trong tên có chữ ‘Lăng’ a?” Mộc Lăng đảo mắt một cái: “Băng lăng[băng tuyết, tảng băng] cũng có một chữ lăng!” Tần Vọng Thiên có chút bất đắc dĩ, thấy vẻ Mộc Lăng xụ xuống, tựa hồ có chút mất hứng, đoán là hắn đói bụng, liền gọi Bính đến thì thầm hai câu. Bính gật đầu, đi đến chỗ mấy người thợ săn kia, móc ra mấy lượng bạc cho bọn hắn, nói: “Vị đại ca này, chúng ta mua một con gà rừng được không a?” Người thợ săn sửng sốt, lập tức cười lớn nói: “Các người là người cùng khác sao, bấy nhiêu bạc đủ mua cả con hoẵng.”, vừa nói vừa kéo con hoẵng ra: “Các ngươi nhiều người như vậy ăn một con hoẵng vừa hảo, ta giúp các ngươi lột da, thêm một con gà rừng cùng một con thỏ rừng xem như tặng các ngươi.” Nói xong, đưa gà và thỏ rừng cho bính, sau đó thì giúp lột da hoẵng. Bính cực kì vui vẻ cầm thịt rừng trở về, Tần Vọng Thiên xoay mặt, đã thấy hai mắt Mộc Lăng đều cười híp lại, cười nói: “Nướng lên ăn, rồi uống vài chén rượu.” Mộc Lăng gật đầu a gật đầu, Tần Vọng Thiên tự mình xuống xe, dựng giá gỗ, nướng thịt rừng cho Mộc Lăng. “Vị tiểu ca này mắc bệnh gì a?” Mấy người thợ săn cũng dựng một cái giá nướng, vừa làm vừa hỏi bọn Mộc Lăng: “Lên phía bắc tìm dược, muốn tìm Nhân Tham hay Lộc Nhung a?” “Chúng ta muốn tìm Xạ Hương.” Giáp thấy các thợ săn có vẻ như rất quen thuộc vùng này, liền hỏi: “Huynh đài biết chỗ nào có thể lấy được xạ hương không?” “Nga?” Một người thợ săn cau mày ngẩng mặt nói: “Cái này thì khó rồi.” “Khó?” Tần Vọng Thiên vừa nghe đã thấy lo, hiện tại bọn họ sợ nhất là có biến cố gì đó xảy ra, bởi vì thời gian còn lại của Mộc Lăng thật sự là không nhiều, liền hỏi: “Sao lại khó?” Một người thợ săn nhìn Tần Vọng Thiên một chút, cười nói: “Các ngươi không thấy chúng ta săn được đều là hoẵng với thỏ sao? Xạ Hương ở vùng này cơ bản đã không còn, muốn tìm, phải đi sâu vào trong Trường Bạch Sơn.” Tần Vọng Thiên gật đầu, tâm thoáng nhẹ nhõm, vốn dĩ bọn họ cũng là muốn đi vào Trường Bạch Sơn tìm. “Mặt khác a… Trên Trường Bạch Sơn có một Bạch Đầu Sơn Trang( = = kì thực ta rất muốn viết là Vạn Mai Sơn Trang…).” Người thợ săn kia nói tiếp: “Trang chủ gần như đã bắt hết Xạ Hương trên núi về nuôi trong sơn trang.” “Cái gì?” Giáp cau mày hỏi: “Như vậy cũng được a?” “Nghe nói trong tay hắn có một con Xạ Vương, đám Xạ Hương kia đều rất nghe lời Xạ Vương, đều chạy vào trong sân nhà hắn.” Người thợ săn nói: “Chúng ta cũng chỉ là nghe nói, Trường Bạch Sơn gần đây không yên ổn, luôn có sơn phỉ, phần lớn thợ săn đều không dám vào núi săn thú nữa. Chủ nhân Bạch Đầu Sơn Trang kia cũng không biết là có địa vị gì, nói chung nghe nói trong núi đã không còn Xạ Hương nữa, đều bị hắn nuôi trong đại viện, hằng năm đều có gia nhân trong nhà hắn mang Xạ Hương ra ngoài bán, giá cả còn cao hơn vàng a.” Giáp Ất Bính Đinh nghe xong, đều quay lại nhìn Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên cũng nhẹ thở dài, không biết nên vui hay buồn, đây nói không chừng cũng là chuyện tốt… ít nhất… coi như là đã có đầu mối rồi, không cần phải đi loạn trên núi, không tốt là… lại có thêm một tầng phiền phức khác. Nghĩ tới đây, Tần Vọng Thiên quay đầu lại, chỉ muốn nhìn một chút xem Mộc Lăng đang có biểu tình gì, chắc sẽ phải lo lắng. Thế nhưng quay đầu lại, chỉ thấy hai mắt Mộc Lăng long lanh lấp lánh chăm chăm nhìn con thỏ nướng trên tay hắn, chùi nước bọt hỏi: “Vọng Vọng, thỏ nướng sắp thành màu vàng óng rồi, ăn được chưa?” Tần Vọng Thiên triệt để không nói nên lời, lắc đầu, thấy thỏ đã nướng chín, liền bẻ một cái chân thỏ, lấy ra một khối muối ăn thường mang theo bên người, quét qua một lượt trên cái đùi thỏ nướng vàng rượm, đưa qua cho Mộc Lăng. Mộc Lăng cười đến hai mắt đều híp, đưa tới bên miệng cắn một cái, chép chép miệng, khen một tiếng mỹ vị! Cởi áo choàng, Mộc Lăng bắt đầu thoải mái ăn, vừa ăn vừa tán thán: “Ân, thịt thật chắc a! Không hổ là thịt rừng a, thơm a!” Đang khi nói chuyện, gà rừng cũng nướng chín, Tần Vọng Thiên lại bẻ một cái đùi gà đưa qua, Mộc Lăng một tay cầm đùi gà, một tay cầm chân thỏ, ăn đến cực kì vui sướng a. Đang ăn, Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân vội vàng từ bên ngoài chạy vào, thấy trong miếu náo nhiệt như thế, hai người liền sửng sốt. “Đến đây, hai ngươi cũng ăn chút đi!” Giáp cắt thịt hoẵng muốn đưa sang cho Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy, hai người lại xua tay, chạy đến bên cạnh Tần Vọng Thiên và Mộc Lăng, thấp giọng thì thầm vài câu. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên vừa nghe, đều cau mày… Phùng Ngộ Thủy cùng Nhạc Tại Vân vốn dĩ muốn lên núi bắt thú rừng, thế nhưng hai người một chút kinh nghiệm săn thú cũng không có, hơn nữa không quen địa hình, hai người sợ đi lạc, cho nên chỉ tìm ở vùng gần đó, lúc đang bắt một con thỏ rừng, đột nhiên nghe trên núi có tiếng ồn ào. Trong nơi rừng sâu núi thẳm còn có người, làm hai người đều cảm thấy kì quái, liền trốn sau rừng cây nhìn, chỉ thấy một đám người giang hồ cầm đao kiếm, một người dẫn đầu hỏi: “Đã tìm được chưa?” “Trên núi và dưới chân núi đều lục soát kĩ, không có a.” Thủ hạ trả lời. “Chỉ là một đứa nha đầu, còn có thể trốn được bao nhiêu ngày? Thiếu chủ đã hạ lệnh, nhất định phải bắt được nó, đã biết chưa!” “Vâng!” Đám thuộc hạ lại phân tán ra đi tìm. Phùng Ngộ Thủy và Nhạc Tại Vân cùng liếc mắt nhìn nhau, ban đầu ha người nghĩ đây chỉ là tư oán này nọ, cũng không để tâm nhiều, vừa muốn đi, lại nghe một tên thủ hạ hỏi thủ lĩnh: “Đại ca, muốn tìm Xạ Vương, trực tiếp đến Bạch Đầu Sơn Trang không được sao, sao phải đi bắt nha đầu kia?” “Ai, ai biết a.” Tên dẫn đầu bất đắc dĩ nói: “Thiếu chủ chỉ nói, muốn Xạ Vương cho ra Xạ Hương, không có nha đầu kia không được.”