Ba ngày sau, luận võ chọn rể của Nhạc Thu Linh chính thức bắt đầu, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên mấy ngày nay tìm khắp Nhạc gia trại, cũng không một lần thấy Tiểu Linh Đang, thực sự là không biết Nhạc Tại Đình đã đem người giấu nơi nào. “Dù sao thì hôm đó Đoan Mộc Viêm bị ta đả thương rồi, tuy rằng không chết, cũng phải mất nửa cái mạng, hẳn là không khôi phục nhanh như vậy.” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên thay y phục chuẩn bị đến hội trường luận võ chọn rể, mục đích của hai người hôm nay chỉ có một ——– phá hoại! Ai quản hắn là thi văn hay thi võ, nói chung phá cho hư là được. Mộc Lăng nghĩ đây là việc rất tiêu hao thể lực, bởi vậy trước tiên chạy đi ăn một trận, còn mua một đống đồ ăn vặt lớn, vừa ăn vừa đi về Nhạc gia trại, tính toán, nên dùng chiêu gì quấy rối thì hảo? Tốt nhất là phương pháp nào đó giải quyết một lần, vĩnh vô hậu hoạn. Hai người đi tới bên ngoài hội trường chọn rể, ngẩng đầu vừa nhìn đã thấy bên trong người ra vào tấp nập, có người tới tham gia tỷ thí, nhưng phần nhiều là đến xem náo nhiệt. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên nhìn phải nhìn trái, nhìn sao cũng không thấy đường chen vào, tìm một cây đại thụ leo lên, nhìn vào bên trong, ở giữa có một cái đài cao rất rộng, bên trên có cọc hoa mai, thứ chuyên dùng để luận võ, sau đài là một tòa lầu nhỏ, toàn bộ đều được phủ màn, một nữ tử hồng y ngồi bên trong, cách sa mạn nhìn không rõ tướng mạo, nhưng vẫn nhận ra được đó là một nữ tử trẻ tuổi thướt tha yêu kiều. Rất nhiều người xem náo nhiệt đều vươn dài cổ, muốn nhìn thử xem rốt cuộc Nhạc Thu Linh là bộ dáng gì, bàn luận rất sôi nổi. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, kỳ thực Nhạc Thu Linh nói xinh đẹp cũng không đúng, tối đa là thanh tú thông thường thôi, cũng không phải tướng mạo khuynh quốc khuynh thành gì, cũng không khả ái đến khiến người khác chú ý, làn da so với nữ tử hơi tối một chút, tính cách sang sảng tâm địa thiện lương, là một nữ tử có nét đẹp nội tâm. Nói thật ra, nữ tử như vậy tuyệt đối không thích hợp luận võ chọn rể, mà là phải ở chung lâu dài, mới có thể phát hiện điểm khả ái của nàng, nếu chỉ là loại phàm phu tục tử chú trọng bề ngoài, hay chỉ là vì muốn quyền thế của Nhạc gia trại… tuyệt đối sẽ không đối xử tử tế Nhạc Thu Linh. Nhưng Nhạc Linh Đang, tuy rằng tuổi nhỏ, đã nhìn ra sẽ là một mỹ nhân, sau này lớn lên, chắc chắn không thua ai. “Đại… “, Mộc Lăng đột nhiên xoa xoa cằm suy nghĩ, tựa hồ nghĩ ra chủ ý gì đó. “Uy.” Tần Vọng Thiên cọ a cọ hắn: “Nghĩ ra cái gì rồi?” Mộc Lăng ngưỡng mặt nhìn Tần Vọng Thiên, nhìn trên nhìn dưới nhìn trái nhìn phải… đột nhiên cười toeTần Vọng Thiên bị Mộc Lăng cười cho sợ run, bỗng nhiên thấy sau lưng gió lạnh thổi qua, Mộc Lăng chắc chắn lại nghĩ ra kế hoạch độc địa nào rồi. “Uy.” Mộc Lăng vỗ vỗ Tần Vọng Thiên nói: “Cho mượn bốn thủ hạ của ngươi dùng một lát.” “Dùng làm gì?” Tần Vọng Thiên mở to hai mắt nhìn Mộc Lăng: “Ngươi muốn đem bọn họ đi thử dược a.” “Ai… ta thấy mấy tiểu tử đó đều rất cơ linh, mượn bọn họ tới giúp một chút!” Mộc Lăng thần thần bí bí đem hai bao đồ ăn lớn nhét hết vào trong lòng Tần Vọng Thiên, xoay người nhảy xuống, chạy về. Trên đường, hắn ghé vào Yên Thúy lâu, chạy vào phòng Nhạc Tứ Nương dạo một vòng, bê một đống đồ lớn ra, vào biệt viện của Hắc Vân tiễn trang rống: “Giáp Ất Bính Đinh!” Bốn tùy tùng đang ngủ gật trong sân, nghe Mộc Lăng gọi, liền vui vẻ theo hắn vào phòng. “Cởi y phục!”, Mộc Lăng không nói hai lời, rống một tiếng. = 口 =… Giáp Ất Bính Đinh ngây ngẩn, Tần Vọng Thiên cũng theo đi vào, bốn thủ hạ lập tức túm lấy Tần Vọng Thiên: “Lão đại, đại phu muốn làm gì?!” Tần Vọng Thiên cũng dở khóc cười nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng liếc một cái: “Ai bảo các ngươi cởi hết? Cởi áo ngoài, thay mấy cái này!” Nói xong đem áo váy thảy lên bàn, bốn bộ đều là váy dài đỏ rực… Giáp Ất Bính Đinh loạt xoạt nuốt nước bọt, nhìn mấy bộ y phục, lại quay lại vẻ mặt cầu xin nhìn Tần Vọng Thiên. Tần Vọng Thiên thở dài, nói: “Nghe theo đi.” “Lão đại…”, Giáp Ất Bính Đinh cùng nhào tới ôm chân Tần Vọng Thiên gào khóc: “Đại ca a, chúng ta tốt xấu gì cũng là danh chấn thiên hạ, mã tặc thủ hạ của Bán Diện Tu La a! Làm sao có thể bắt chước đàn bà mặc váy a, đại ca!” Tần Vọng Thiên bất đắc dĩ nhìn Mộc Lăng, như là hỏi, ngươi nói làm sao bây giờ. Mộc Lăng thả một hộp đồ trang điểm lên bàn, quay lại phía Giáp Ất Bính Đinh rống một tiếng: “Còn không mau đi thay!” Giáp Ất Bính Đinh sửng sốt, tán thán, không hổ là Nhị đương gia Hắc Vân bảo, có khí thế nha, bốn người bĩu môi, ngoan ngoãn cầm y phục, trả lời một tiếng “Vâng”, xoay người ra cửa, đi thay váy. Một lát sau, bốn người mặc váy đi vào, Tần Vọng Thiên nhìn thoáng qua một cái lập tức cau mày, lắc đầu, bốn người này so với nam nhân đã là xấu xí rồi, bây giờ mặc váy, quả thực là nhân thần phẫn nộ, nhẹ nhàng lắm mới có thể miễn cưỡng coi là quá khó nhìn. Mộc Lăng có vẻ rất thỏa mãn, gật đầu: “Ân, cởi quần ra, để lộ lông chân ra.” “Phụt…”, Tần Vọng Thiên phun ra hết một miệng nước trà đang uống, bắt đầu lo lắng suy nghĩ xem mình nên tiếp tục ở trong phòng hay ra ngoài chờ. Giáp Ất Bính Đinh nghe theo, quần cởi ra thật sự là quá kinh khủng, tám cái chân, vừa đen vừa to chưa nói, còn phủ kín lông đen, vừa thô vừa cứng. Mộc Lăng vừa nhìn liền gật đầu: “Ân, thật tốt quá!” Tần Vọng Thiên ngồi bên cạnh lắc đầu: “Thật ác độc quá mới đúng.” “Cần chính là như thế!”, Mộc Lăng đắc ý: “Càng ác độc càng tốt.” Sau đó lại gọi bốn người đi sang, cầm đống phấn son lên, giơ tay bôi bôi quẹt quẹt qua một lượt. Sau cùng quay sang nhìn Tần Vọng Thiên, Tần Vọng Thiên vừa nhìn, thiếu chút nữa nôn ra hết thức ăn ngày hôm qua, nhìn Mộc Lăng: “Ngươi muốn làm gì, giữa ban ngày thế này ra ngoài, dọa biết bao nhiêu người a?!” “Ha hả a…”, Mộc Lăng nháy mắt mấy cái: “Sơn nhân tự có diệu kế!”, nói xong, Mộc Lăng lấy ra bút mực, trên giấy xoạt xoạt viết một đống chữ, cười trộm vài tiếng nhét vào trong lòng, mang theo mọi người xuất môn, chạy về hội trường. Bởi vì tạo hình của Giáp Ất Bính Đinh thật sự là quá kinh khủng, cho nên khẳng định không thể nghênh ngang đi ngoài đường, Mộc Lăng mang theo mấy người đi đường vòng, chạy đến hội trường, chưa được mấy bước, Mộc Lăng bỗng đứng lại. “Sao không đi nữa?” Tần Vọng Thiên nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng đứng yên tại chỗ suy nghĩ một chút, đột nhiên kéo Giáp qua, ném vào một cái ngõ nhỏ phía trước. Trong ngõ có một hỏa kế đang quét rác, là người của tiệm cơm bên cạnh, nghe “bạch” một tiếng có người từ trên trời rơi xuống, hoảng hồn. Giáp quỳ rạp trên mặt đất, cho nên không nhìn thấy mặt, chỉ thấy một cái váy. Hỏa kế vội vàng tiến lên hỏi: “Cô nương, không có việc gì chứ?” Giáp xoa xoa cằm bị ngã đau, ngẩng mặt lên, liếc mắt nhìn hỏa kế kia, tâm nói, ngươi gọi ai là cô nương? Hỏa kế thấy tướng mạo Giáp, đột nhiên ngây ngẩn.[nhất kiến chung tình????] Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên híp mắt ngồi xổm trên mái quan sát, chỉ thất mặt hảo kế kia từ bình thường dần dần biến trắng, sau đó lại biến xanh, cuối cùng biến đen. Sau đó, chợt nghe hỏa kế kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết tới tê tâm liệt phế, ném chổi chạy, vừa chạy vừa la: “Quỷ a! Có quỷ a!” Giáp bộ dáng điềm đạm đáng yêu quỳ rạp trên mặt đất, tâm linh đã chịu một đả kích nghiêm trọng, Mộc Lăng thì ngồi trên mái nhà tán thán “Nga… Hiệu quả thật là tốt ngoài sức tưởng tượng nha!” Sau đó, Mộc Lăng mang theo mọi người, đi tới bên ngoài hội trường, lén chạy vào trong Nhạc gia trại, sau đó lại len lén từ phía sau đi vào tiểu lầu của Nhạc Thu Linh. “Nhạc cô nương!”, Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên trốn phía sau bình phong, vẫy vẫy tay với Nhạc Thu Linh. Nhạc Thu Linh vội vàng chạy tới: “Mộc tiên sinh…” Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Giáp Ất Bính Đinh đứng phía sau, sợ đến thiếu chút nữa la lớn. Mộc Lăng “hư” một tiếng, kéo nàng trốn ra sau bình phong, kéo Giáp qua, nhét vào tay hắn một tờ giấy, nói: “Học thuộc mấy câu trong đó, nhớ luôn mấy động tác lúc nói, mành vừa kéo lên, các ngươi lập tức dựa theo cái này làm, phải lớn tiếng nói, trung khí mười phần, biết chưa!” “Được!” Giáp gật đầu, cầm tờ giấy vừa học vừa đi tới phía Nhạc Thu Linh phải đứng. Lúc này, người đến luận võ chọn rể đã không ít, người chủ trì chọn rể chính là Tung Bách Vạn. Hắn cầm chiêng, gõ một cái, khiến mọi người an tĩnh lại, sau đó bắt đầu tuyên bố các hạng mục luận võ chọn rể. Dưới đài không ít giang hồ hào kiệt là mộ danh mà đến, cùng lúc bọn họ muốn leo lên chức vị cao trong Nhạc gia trại, mặt khác lại nghe nói Nhạc Thu Linh lớn lên không tồi, muốn đến xem, cho nên ở dưới đài ồn ào, nói muốn Nhạc tiểu thư lộ mặt, bọn họ muốn nhìn. Tung Bách Vạn đương nhiên biết Nhạc Thu Linh rất không vừa lòng với này luận võ này, vừa định qua loa vài câu, không ngờ từ trong lầu truyền đến một thanh âm, là Nhạc Thu Linh, Mộc Lăng dùng nội lực nhẹ nhàng giúp Nhạc Thu Linh đem thanh âm truyền ra, nghe rất phiêu đãng nhẹ nhàng. Nhạc Thu Linh nói: “Tung trại chủ, vô phương, để bọn họ kéo mành lên đi.” Tung Bách Vạn sửng sốt, trong lòng cảm thấy kì quái, nhưng Nhạc Thu Linh tự nguyện như vậy là hay nhất rồi, liền lệnh thủ hạ hai bên kéo mành ra. Giang hồ quần hùng đều rất hắng hái: “Nhạc cô nương không hổ là xuất thân võ lâm thế gia, thật phóng khoáng a.” “Hảo a, nghe thanh âm khẳng định không tồi a!” Mọi người nhón chân vươn dài cổ, cả đám mở to hai mắt nhìn, mành chậm rãi mở… Mành chậm rãi được kéo lên, mọi người hít một hơi, đều bản năng bước lùi một bước. Tung Bách Vạn trong lòng đắc ý, tâm nói tiểu thư nhà mình tuy rằng không xem là khuynh quốc khuynh thành, nhưng để dám giang hồ quần hùng không kiến thức này xem cũng là choáng váng… mặt đều tái xanh rồi. Còn đang đắc ý, bất thình lình nghe thấy từ trên lầu truyền xuống tiếng hét hào khí mười phần: “Nha a~ Nha!” Tung Bách Vạn quay đầu lại, sửng sốt. Giáp vốn là vóc người mập lùn, mặt lớn, râu đen đầy cằm, đi tới trước hai bước, đạp lên vi lan[cái lan can á], cẳng chân lộ ra khỏi váy dày đặc lông chân, trong ngực nhét hai cái bánh bao một bên cao một bên thấp, trên tóc cắm đầy hoa hồng, mặt bôi ít nhất mấy cân phấn, lông mi không có, mắt tô xanh lục, má hồng cái kia hồng a… Miệng mở lớn, đỏ như bồn máu, cổ so với chân người bình thường còn to hơn, hai tay chống trên cái eo gấu, rống lớn: “Các vị giang hồ anh hùng! Tiểu nữ năm nay vừa tròn mười tám, giỏi thêu thùa, biết giặt quần áo biết nấu cơm, còn có thể cưỡi ngựa đánh giặc, các ngươi người nào muốn kết hôn với ta?! Đến đây đến đây đến đây, mau tới cùng tiểu thư ta bái đường thành thân nha a a a a a!” Trong nháy mắt, hội trường vốn ồn ào lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người vẫn duy trì biểu tình = 口 =, tư thế ngưỡng mặt, cứng đơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, sau đó… “Xoảng” một tiếng, chiêng đồng trong tay Tung Bách Vạn rơi xuống đất, giang hồ quần hùng bị thanh âm làm giật mình tỉnh lại, sau khi cùng hít sâu một hơi, xoay người giống như điên rồi liều mạng chạy ra bên ngoài, miệng la: “Nương a! Quỷ a!” Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên sau bình phong sửng sốt trong chốc lát, sau đó che miệng phá lên cười, cả Nhạc Thu Linh cũng cười đến gập lưng không đứng dậy nổi, miệng không ngừng gọi: “Trời ạ…” Mộc Lăng gọi Ất Bính Đinh đến, thì thầm với bọn họ vài câu, ba người gật đầu. Dưới lầu, đoàn người chạy như thủy triều rút, Tung Bách Vạn gấp đến độ nhảy dựng, vẫy tay rống to hơn: “Chờ một chút a, sai rồi! Không phải a!” Vừa nói vừa bảo thủ hạ lên trên xem thử. Lúc này, chợt nghe Giáp rống càng to hơn: “Các ngươi đừng đi, ta còn có ba tỷ muội, các nàng so với ta còn đẹp hơn a!” Còn có gần>p nửa đám người chưa kịp chạy, đều nơm nớp lo sợ quay đầu lại, lúc này, Ất Bính Đinh cũng chạy ra, bốn người đứng một loạt, một người so với một người càng xấu hơn. Chỉ thấy bốn người hai tay nhấc váy, bước lên một bước, lộ ra cẳng chân lông đen bóng, đồng loạt ngưỡng mặt nhìn về phía hoàng hôn, khí phái hào hùng giơ tay làm tư thế giương cung bắn đại điêu, cùng nhau hét: “Chúng ta là xinh đẹp như hoa, Nhạc gia tứ tỷ muội!” “Ọe…”, từ trong đám người truyền đến tiếng nôn đồng loạt, giang hồ quần hùng đều ôm đầu trốn như chuột chũi, trong miệng la: “Quỷ a, yêu quái a!” Lúc này, Tung Bách Vạn cùng thủ hạ cũng đều xông lên lầu, Mộc Lăng thấp giọng nói với Nhạc Thu Linh: “Nhạc cô nương, đắc tội rồi.” Nhạc Thu Linh gật đầu, Mộc Lăng điểm huyệt nàng, sau đó cùng Tần Vọng Thiên nhảy lên mái. “Tứ tiểu thư!” Tung Bách vạn xông lên lầu, chỉ thấy Nhạc Thu Linh dựa vào bình phong, bị điểm huyệt. “Tung trại chủ, mau cứu ta a.” Nhạc Thu Linh làm ra bộ dáng vừa chịu kinh hách, ngưỡng mặt nhìn Tung Bách Vạn: “Những người đó.” “Tứ tiểu thư đừng sợ!” Tung Bách Vạn giả khai huyệt đạo cho Nhạc Thu Linh, mang theo thủ hạ xông tới trước đài, chỉ thấy bốn yêu tinh còn đứng đó gối tay sau đầu làm dáng[nguyên bản là 搔首弄姿, các nàng đi google search hình xem đi, chú ý phụ mẫu sau lưng, ta vẫn còn bị ám ảnh ;____ ; ]. Tung Bách Vạn cầm đao chỉ bốn người: “Các ngươi là ai?!” Giáp Ất Bính Đinh nhìn lướt qua, nghĩ vậy là đã được rồi, cùng nhau xoay người, đồng loạt ngoắt bốn cái mông to về phía Tung Bách Vạn một cái, đồng loạt nói: “Chúng ta là Nhạc gia tứ tỷ muội!” Nói xong, đạp rào chắn trên đài, phi thân xuống lầu, chạy ào vào đám người còn đang chạy tán loạn, túm lấy mấy người giang hồ quần hùng: “Ngươi thú ta đi? Chúng ta thành thân, tướng công đừng chạy a! Chờ ta một chút!” Dọa cho đám quần hùng kia kinh hãi, gào khóc thảm thiết chạy, không đến nửa nén nhang, toàn bộ hội trường luận võ chọn rể rỗng tuếch, một người cũng không còn, đều kinh hoàng chạy. Giáp Ất Bính Đinh quả thật công phu hạng nhất, người trong Nhạc gia trại ngây ngẩy nửa ngày, hai mắt mở trừng trừng nhìn người chạy. Mộc Lăng cùng Tần Vọng Thiên cũng thừa loạn chạy đi, về biệt viện, ngồi bệt xuống bắt đầu cười ha hả. Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thủy ở cửa phòng có chút ngốc, không rõ hai người gặp chuyện gì vui như thế. Không bao lâu, Giáp Ất Bính Đinh cũng leo tường vào, cả đám đều mồ hôi đầy đầu, phấn chảy xuống, biến thành mấy đường vân, hoa trên đầu cũng cong vẹo, ngồi trong sân thở dốc. Phùng Ngộ Thủy choáng váng, há to miệng nhìn chằm chằm Giáp Ất Bính Đinh đang thở dốc, Giáp ngẩng đầu, thấy biểu tình Phùng Ngộ Thủy rất vui, cũng có thể là vì khi nãy diễn đến nghiện, liền đứng lên, lắc lư lắc lư đi qua, quẳng cho Phùng Ngộ Thủy một cái mị ảnh, nói: “Tiểu Phùng, từng thấy nữ nhân chưa? Nữ nhân đều như thế này!” “A!” Phùng Ngộ Thủy hít một hơi, sửng sốt một lúc mới xoay người chạy ào vào phòng. “Ngươi làm sao vậy?” Nhạc Tại Vân nhìn Phùng Ngộ Thủy đang chằm chằm nhìn mình, khó hiểu hỏi. Phùng Ngộ Thủy nhìn chằm chằm Nhạc Tại Vân một lúc lâu, cuối cùng cũng thành công dùng mặt Nhạc Tại Vân che khuất gương mặt kinh khủng khi nãy, thở phào nhẹ nhõm, ngực thầm nghĩ, nếu nữ nhân đều như vậy, ta thà lấy nam nhân! Cũng có thể là thị giác chịu đả kích quá lớn, Phùng Ngộ Thủy đột nhiên cảm thấy, Nhạc Tại Vân sao lại dễ nhìn như vậy a? Cảnh ngộ gặp phải lúc này, khiến Phùng Ngộ Thủy từ nay về sau đối với hai chữ “nữ nhân” chịu một ám ảnh nghiêm trọng.