Hảo Mộc Vọng Thiên
Chương 100
Cái gọi là thẳng tính, không chỉ là có cái gì nói cái đó, nghĩ tới cái gì nói cái đó! Đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, mà chưa phải là bản chất! Một người ruột ngựa chân chính, phải là trong ngoài đều thẳng. Nhạc Tại Vân thân cũng là một tên ruột ngựa, nhưng lại nhận thấy mình nếu so sánh với Phùng Ngộ Thuỷ vô cùng ruột ngựa kia, thì còn kém rất xa. Cho nên, giữa hai tên ruột ngựa cũng thường có cạnh tranh, cũng giống như Nhạc Tại Vân tự cảm thấy mình khôn khéo hơn Phùng Ngộ Thuỷ một chút, mà Phùng Ngộ Thuỷ thì lại cảm thấy mình thực tế hơn Nhạc Tại Vân một chút.
Những người khác đều đã có đôi có cặp hết rồi, chỉ còn hai bọn họ chưa có ai, mỗi ngày ngồi mắt to nhìn mắt nhỏ, một chốc lại cãi nhau, một chốc lại đánh nhau. Có vẻ như bọn họ không hợp nhau, nhưng lại có cảm giác hai người rất hợp nhau, mọi người đều thấy hai người này rất xứng đôi, nhưng lại không thể nói là bọn họ hòa hợp với nhau… Chỉ cảm thấy như còn thiếu thứ gì đó, nói chung là cứ nửa nọ nửa kia dùng dằng qua lại.
Hôm đó Mộc Mộc thấy bọn họ cãi nhau, liền nói với Tần Vọng Thiên: “Vọng Vọng a, hai tiểu ngốc tử này cứ tiếp tục như vậy không được.”
“Vậy ngươi nói xem phải làm sao?” Tần Vọng Thiên hỏi: “Hay là tìm cho bọn hắn một ý trung nhân?”
“Chậc chậc.” Mộc Lăng giơ ngón tay lên lắc lắc: “Ngươi không nhìn ra sao? Hai bọn họ thật sự rất xứng đôi.”
Tần Vọng Thiên nhìn trái nhìn phải, lắc đầu: “Không nhìn ra…”
= = Mộc Mộc trừng hắn một cái: “Ruột ngựa thì nên phối với ruột ngựa, hành hạ lẫn nhau là được rồi, không thể thả ra gây hại cho nhân gian, hoặc cũng có thể là bị nhân gian gây hại!”
Tần Vọng Thiên nhướng mày, không hiểu được rốt cuộc ý Mộc Lăng là gì, chỉ nói: “Nhưng hai bọn họ ở chung không cãi thì đánh, làm sao có thể thành đôi được?”
“Ân, ngươi nói rất có lý, phải cho bọn họ một cơ hội.” Mộc Lăng xoa xoa cằm lẩm bẩm.
Tần Vọng Thiên lật một trang sổ sách, lơ đãng nói: “Ai… Ta thấy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi.”
Mộc Mộc nằm bám trên cửa sổ suy nghĩ, hai tên ruột ngựa này, muốn chờ bọn họ thuận theo tự nhiên, nói không chừng phải chờ tới lúc răng rụng hết… Ân, phải nghĩ cách!
Nghĩ xong, Mộc Mộc xuống giường mang giày, Tần Vọng Thiên hỏi: “Mộc Mộc, đi đâu vậy? Đói rồi sao? Ta bảo nhà bếp bưng thức ăn lên, ngươi ngồi đây với ta một chút.”
Mộc Lăng híp mắt lườm hắn: “Tiểu tử chết tiệt, cho là ta chỉ biết ăn sao, lão tử còn có rất nhiều việc nghiêm túc phải làm.” Nói xong, lắc lư đi ra. Tần Vọng Thiên nhìn nhìn quyển sổ trong tay, nghĩ nghĩ, chờ đến tối có Mộc Mộc bên cạnh rồi xem, nghĩ xong, ném bút, chạy theo Mộc Lăng.
Mộc Mộc chạy ra ngoài, quả nhiên thấy Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ đang luyện công. Nghĩ nghĩ, Mộc Mộc nói với Tần Vọng Thiên bên cạnh: “Vọng Vọngta muốn giấy bút.”
Tần Vọng Thiên chạy vào phòng, lấy giấy bút cho Mộc Lăng. Mộc Mộc nhận lấy, chui vào góc phòng, xoạt xoạt xoạt viết một phong thư. Phùng Ngộ Thuỷ và Nhạc Tại Vân cũng chú ý thấy dáng vẻ lén lén lút lút của Mộc Lăng, hiếu kì cũng chạy đến muốn xem thử, Mộc Mộc giấu thư, trừng bọn họ một cái, nói: “Cái này là tuyệt mật nha, tuyệt đối không được xem.”
Hai người im lặng, trong lòng rất là tò mò, tuyệt mật?
Mộc Mộc viết xong, dán kín, lại nhiễu sáp đèn cầy lên, đưa cho Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ nói: “Hai ngươi thay ta đi gấp đến Hắc Vân Bảo, đưa thư này cho Tư Đồ.”
“A, được a!” Nhạc Tại Vân nhận lấy bức thư, Mộc Mộc đột nhiên sáp qua nói: “Từ từ!”
Nhạc Tại Vân sửng sốt, cầm thư đứng cứng ngắt nhìn Mộc Lăng, khó hiểu quay đầu lại nhìn Phùng Ngộ Thuỷ.
“Ta cảnh cáo các ngươi nha.” Mộc Lăng lạnh giọng âm u nói: “Bức thư này rất quan trọng, liên quan mật thiết tới tồn vong của Hắc Vân Bảo và Tu La Bảo, cho nên nhất định phải giữ cho tốt, trên đường đi, tuyệt đối không được bỏ ra, nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, có biết chưa?”
= 口 =… Nhạc Tại Vân, Phùng Ngộ Thuỷ đều sợ đến nuốt nước bọt, gật đầu thật mạnh: “Đã biết rồi!”
“Được, rất tốt!” Mộc Mộc lại hào hứng lấy một quyển sách nhỏ ra đưa cho bọn họ, nói: “Được rồi, cái này là bí tịch võ công.”
“Bí tịch?” Nhạc Tại Vân và Phùng Ngộ Thuỷ đều bị kích động, muốn mở ra xem, Mộc Lăng lập tức la to: “Đừng xem!”
Hai người hoảng hốt vội vàng đóng sách lại, khó hiểu mở to mắt nhìn Mộc Lăng, Mộc Lăng nói: “Võ công trong này rất lợi hại, có thể xưng là không gì sánh được, nhưng nhất định phải có hai người cùng luyện, mới có hiệu quả! Còn nữa nha, đây là bảo bối của Tư Đồ, ta trộm của hắn, hai ngươi tuyệt đối không được để người khác biết!”
Đầu Vân Vân và Thủy Thủy vội vàng gật a gật, nhìn quyển bí tịch một cái, liền thấy trên bìa có bốn chữ lớn “Chí tôn bí tịch”, hai người vội vàng giấu đi, sợ bị người khác cướp mất.
Sau đó, Mộc Lăng giúp chuẩn bị cho hai người hành lý, lương khô và một chiếc xe ngựa lớn, Thủy Thủy và Vân Vân nói cưỡi ngựa đi là được rồi, nhưng Mộc Lăng lại trừng bọn hắn một cái, cảnh cáo: “Các ngươi phải đề cao cảnh giác a, nếu bức thư này bị rơi mất ở đâu đó, vậy thì triệt để xong chuyện rồi!”
Hai người càng căng thẳng hơn, vội vàng cùng chui vào xe ngựa, có một xa phu đánh xe, xe ngựa lắc lư lắc lư chạy đến hướng Thục Trung.
Chờ người đi rồi, Mộc Lăng mới vỗ tay, cười hắc hắc chạy về, Tần Vọng Thiên đi bên cạnh, hỏi: “Mộc Mộc, ngươi cho bọn họ bí tịch gì vậy, còn cần có hai người luyện?”
Mộc Lăng đá đá mày, nói: “Không biết nữa, nhặt được trong phòng của Tư Đồ và Hoàng Hoàng… Tư Đồ còn có thể đọc loại sách nào, nhất định là hạ lưu vô sỉ, hừ.” Nói xong thì chạy vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Gác chuyện Tu La Bảo lại không nói, nói đến Vân Vân và Thủy Thủy đang căng thẳng chạy đến Thục Trung, suốt đường đi, hai người dính lại một chỗ, nhìn chằm chằm phong thư kia, không dám lơ là một khắc.
Hôm đó, xe ngựa còn đang lộc cộc lộc cộc chạy trên đường, hai người ngồi trong xe không có gì làm nên rất nhàm chán, Phùng Ngộ Thuỷ lấy bản bí tịch võ công ra, hỏi Nhạc Tại Vân: “Muốn xem không?”
“Ân.” Nhạc Tại Vân rất hứng thú nhích đến, Phùng Ngộ Thuỷ lật trang đầu tiên ra, liền thấy là bức tranh vẽ hai nam nhân đang hôn nhau…
Với người thông thường mà nói, nếu như thấy được bức tranh thế này, đầu tiên là sẽ nghĩ đến chuyện thứ này có phải là bí tịch võ công thật hay không? Nhưng được gọi là ruột ngựa, là chỉ biết nghĩ theo một chiều duy nhất, tuyệt đối không thể nghĩ ngược lại… Cho nên, Vân Vân và Thủy Thủy tin tưởng hoàn toàn, đây chắc chắn là một bản bí tịch võ công, cho nên, hai người nam nhân ôm sát hôn hôn, là đang luyện công. Vẫn thường nghe nói, đầu óc dung tục, thì dù là chuyện trong sáng đến mấy, cũng sẽ bị nghĩ thành dung tục, người lại có đầu óc trong sáng, thì dù chuyện dung tục đến mấy, cũng sẽ thành cực kì trong sáng… Cho nên, vấn đều mà hiện tại hai người đang suy xét chỉ có một… Môi áp môi, là một cách luyện nội công sao?
“Loại công phu có vẻ rất lạ.” Nhạc Tại Vân sờ cằm, nói: “Môi áp môi luyện thế nào?”
“Hay là thử xem đi?” Phùng Ngộ Thuỷ nói.
“Ân.” Nhạc Tại Vân nghĩ nghĩ, gật đầu, lại nhìn sách: “Cứ trực tiếp áp vào sao?”
“Còn có chữ viết.” Phùng Ngộ Thuỷ cầm bí tịch lên xem, thấy ở một bên có một chữ nhỏ Tư Đồ viết: đưa lưỡi ra, quấn lấy nhau, liếm xung quanh, sẽ có kì diệu.
“A…” Nhạc Tại Vân đưa lưỡi ra làm thử: “Quả nhiên phải có kĩ thuật.”
“Nào, chúng ta thử!” Phùng Ngộ Thuỷ tiến tới, dẫu môi, Nhạc Tại Vân cũng đến gần, môi hai bên chạm vào nhau, hai người đột nhiên hơi đỏ mặt… Toàn thân phát nhiệt.
“Ai nha!” Nhạc Tại Vân kêu to một tiếng, nói: “Thật sự có tác dụng nha, người ta nóng quá!”
“Ta cũng vậy!” Phùng Ngộ Thuỷ thành thật gật đầu: “Chúng ta làm thử theo phương pháp trong sách!”
“Được!” Nhạc Tại Vân mở miệng, vươn lưỡi ra, Phùng Ngộ Thuỷ cũng áp sát, vươn lưỡi quấn lấy, hai người hôn một lúc, liền cảm giác tim đập mạnh toàn thân nóng rực, phản ứng của Phùng Ngộ Thuỷ dường như còn mạnh hơn Nhạc Tại Vân một chút. Hôn một lúc lâu, Nhạc Tại Vân cảm giác hơi khó thở, muốn lùi lại, nhưng hình như Phùng Ngộ Thuỷ còn chưa đủ, lao đến đè Nhạc Tại Vân lại tiếp tục hôn, cuối cùng bị Nhạc Tại Vân đẩy ra, lau miệng, “Làm gì vậy!”
Phùng Ngộ Thuỷ bị đẩy ra rất không vừa ý, “Luyện công!”
“Ta không muốn luyện nữa.” Nhạc Tại Vân nhăn mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Thứ công phu này rất háo sắc, ta không luyện nữa.”
“Háo sắc?” Phùng Ngộ Thuỷ nghiêng đầu nghĩ hồi lâu: “Háo sắc chỗ nào?”
“Cái khi nãy, có vẻ giống như đang hôn môi.” Nhạc Tại Vân nhỏ giọng nói, đỏ mặt trừng Phùng Ngộ Thuỷ một cái: “Lưu manh!”
Phùng Ngộ Thuỷ ngơ ngác, trước tiên là nghe đến hai chữ lưu manh cảm thấy hơi chói tai, sau đó lại nghĩ hành động khi nãy quả thật giống hôn môi… Hắn nghĩ nghĩ, giống thật nha, cảm giác như đang hôn môi! Nhưng lại cảm thấy không đúng, liền hỏi Nhạc Tại Vân: “Vậy ngươi có thấy hữu hiệu không? Cảm giác tim đập rất mạnh, sau đó cả người nóng bừng, giống như có một luồng chân khí chạy khắp cơ thể, cuối cùng tụ xuống đan điền!”
Nhạc Tại Vân không hổ danh là khôn ngoan hơn Phùng Ngộ Thuỷ một chút, hắn ôm đầu gối ngồi một bên, nhỏ giọng lầm bầm: “Hôn môi cũng sẽ như vậy.”
“Làm sao ngươi biết được?” Phùng Ngộ Thuỷ híp mắt: “Ngươi từng hôn rồi?”
Nhạc Tại Vân đảo mắt: “Ngu ngốc nhà ngươi, chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy con heo đi qua đi lại chứ?”
Phùng Ngộ Thuỷ nhíu mày: “Hôn môi liên quan gì đến heo? Còn nữa, ngươi chưa từng ăn thịt heo sao? Hai ngày trước vừa ăn thịt kho mà?”
“Chậc…” Nhạc Tại Vân bị Phùng Ngộ Thuỷ chọc giận, ôm chân nói: “Ngốc chết.”
“Đang hỏi ngươi mà.” Phùng Ngộ Thuỷ lấy cánh tay cọ cọ Nhạc Tại Vân: “Ngươi có từng hôn chưa?”
“… Chưa.” Nhạc Tại Vân bĩu môi: “Đi đâu hôn chứ.”
“Vậy thì ta có biện pháp!” Phùng Ngộ Thuỷ đắc ý nói: “Có thể biết được đó là hôn môi hay luyện công!”
“Biện pháp gì?” Nhạc Tại Vân hiếu kì nhìn hắn, nghĩ thầm ngốc tử này mà cũng có biện pháp?
Phùng Ngộ Thuỷ tiến đến, nói: “Chúng ta hôn môi, thử so với khi nãy xem, xem có phải giống nhau không, vậy là có thể biết rồi?”
Nhạc Tại Vân nghe xong nhíu mày, đưa tay giáng một chưởng qua: “Tránh ra, hỗn đản!”
“Làm sao vậy? Hôn một cái cũng không được sao.” Phùng Ngộ Thuỷ kéo Nhạc Tại Vân: “Nếu không hôn, làm sao biết có phải là luyện công không? Có hữu hiệu hay không?”
“Ta không muốn hôn ngươi!” Nhạc Tại Vân không chịu, Phùng Ngộ Thuỷ đè hắn lại: “Keo kiệt như vậy làm gì, thử một lần xem!”
Thế là, một muốn hôn, một không chịu, cuối cùng hai người đánh nhau trong xe, Phùng Ngộ Thuỷ giận, nói: “Tiểu quỷ nhát gan!”
“Ngươi nói cái gì?” Nhạc Tại Vân trừng: “Ai nhát gan!”
“Chính là ngươi!” Phùng Ngộ Thuỷ cau mũi: “Hôn một cái cũng không dám, tiểu hài tử!”
“Ngươi nói bậy!” Nhạc Tại Vân nổi giận, đưa tay đẩy Phùng Ngộ Thuỷ một cái, nói: “Hôn thì hôn, ai sợ ai… Ư.” Chưa kịp nói hết, đã bị Phùng Ngộ Thuỷ lao đến, đè xuống sàn xe, hôn.
Hiện tại, môi của hai tiểu ngốc tử đã dán sát vào nhau, Phùng Ngộ Thuỷ dường như khi nãy còn chưa hôn đủ, lần này còn ra sức hơn, Nhạc Tại Vân không giống ngốc tử kia, ngượng đến tai cũng đỏ bừng. Nhưng Phùng Ngộ Thuỷ lại đưa lưỡi vào, ôm lấy hắn hôn a hôn, cuối cùng hôn đến độ hai người suýt ngộp chết, mới chịu buông tay, hai người thở gấp, nhìn nhau… Phùng Ngộ Thuỷ thấy mặt Nhạc Tại Vân hồng hồng, môi cũng hồng, lại cảm giác miệng khô lưỡi nóng, còn muốn hôn nữa. Nhạc Tại Vân thấy hai mắt Phùng Ngộ Thuỷ lóe lóe, rất giống như đang quan sát món ngon nào đó, bất giác hoảng loạn, đưa tay đẩy hắn ra, ngồi ra xa dựa vào thành xe, hung hăng trừng Phùng Ngộ Thuỷ một cái, nhỏ giọng mắng: “Không biết xấu hổ!”
Phùng Ngộ Thuỷ tiến đến ngồi cạnh hắn, hỏi: “Vậy ngươi cảm thấy, có giống như hôn môi không?”
Nhạc Tại Vân xoay mặt nhìn nơi khác: “Không biết.”
Phùng Ngộ Thuỷ híp mắt nhìn một cái, ánh mắt dừng lại trên vành tai hồng hồng của Nhạc Tại Vân, nghĩ nghĩ, nói: “Ta cảm thấy, cảm giác hôn môi còn mãnh liệt hơn luyện công một chút?”
Nhạc Tại Vân cau mũi, nhỏ giọng nói: “Bởi vì ngươi ngu ngốc!”
“Này.” Phùng Ngộ Thuỷ kéo tay áo Nhạc Tại Vân: “Chúng ta xem trang thứ hai đi.”
Nhạc Tại Vân nghĩ nghĩ, tiến đến, Phùng Ngộ Thuỷ lật sang trang thứ hai của Chí tôn bí tịch, đưa lên xem, liền thấy hai nam nhân không mặc y phục đang vuốt ve nhau.
Nhạc Tại Vân ngây ngẩn, Phùng Ngộ Thuỷ xoay mặt nhìn hắn, hỏi: “Cái này có phải là tìm huyệt vị không?”
Nhạc Tại Vân khôn ngoan hơn Phùng Ngộ Thuỷ một chút đương nhiên đã bắt đầu nghi ngờ bản bí tịch võ công này rồi,ngay sau đó liền túm chặt y phục, trừng Phùng Ngộ Thuỷ: “Ta không luyện!”
Phùng Ngộ Thuỷ mở to mắt nhìn hắn: “Tại sao?”
“Không muốn luyện, loại công phu này, ai không biết xấu hổ mới luyện được.” Nhạc Tại Vân đưa tay kéo tấm chăn bên cạnh, ngả người nằm lên tấm đệm mềm mềm, nói: “Ta buồn ngủ rồi, ngươi không được làm ồn ta!”
Phùng Ngộ Thuỷ nghĩ nghĩ, cầm bản bí tịch lật thêm vài trang, càng xem, mặt Phùng Ngộ Thuỷ càng hồng, tim đập mạnh toàn thân nóng bừng, chợt nghĩ đến nếu hai người trong tranh là mình và Nhạc Tại Vân, thì không biết sẽ thế nào. Nghĩ nghĩ nghĩ nghĩ, thấy Nhạc Tại Vân vẫn đang ngủ, Phùng Ngộ Thuỷ lại tiến sát qua nằm cạnh hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Này, Vân Vân!”
Nhạc Tại Vân vốn cũng không ngủ, chỉ là không vui không muốn nhìn hắn, nên kéo chăn trùm đầu lại.
Phùng Ngộ Thuỷ nhìn dáng lưng Nhạc Tại Vân, chầm chậm vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa vai Nhạc Tại Vân.
Nhạc Tại Vân sửng sốt, trùm đầu đỏ mặt vờ không biết.
Phùng Ngộ Thuỷ lại đến gần thêm một chút, đưa tay từ phía sau ôm lấy người Nhạc Tại Vân, vùi đầu vào cổ Nhạc Tại Vân, thân thể hai người dán chặt, Nhạc Tại Vân cảm giác được mông mình chạm đến chỗ trước người Phùng Ngộ Thuỷ, nóng nóng cứng cứng, còn đang nghĩ xem nó là cái gì, lại cảm giác Phùng Ngộ Thuỷ dùng thứ đó cọ nhẹ vào hắn, thoải mái ngâm một tiếng.
>< Lập tức hiểu được là gì, Nhạc Tại Vân đứng phắt dậy, chụp lấy tấm thảm lót đầu bên cạnh đập xuống: “Ngươi chán sống rồi! Thật ghê tởm!”
Phùng Ngộ Thuỷ thì vừa tránh vừa kéo tay Nhạc Tại Vân dùng vẻ mặt ngơ ngác hỏi: “Vân Vân, ngươi xem thử ta bị làm sao vậy, sao chỗ này lại vừa nóng vừa cứng! Có phải là luyện công tẩu hỏa nhập ma rồi không?”
Nhạc Tại Vân bị hắn chọc cho giận đến dở khóc dở cười, mắng to: “Hỗn đản, ngốc tử chết tiệt, cút ra cho ta!”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
62 chương
137 chương
126 chương
90 chương
9 chương
26 chương