Hai năm sau, Lý Hạo cùng Vương Văn Bân từ Anh quốc trở về. "Mau mau nhanh, lão già, ông mau mau nhìn y phục này của ta đẹp chưa?" Chu Xuân Kiều vuốt vuốt y phục của chính mình. "Đẹp đẽ! Đẹp đẽ! Lão thái bà mặc cái gì cũng đẹp!" Vương Tam Kim cười ha ha nhìn Chu Xuân Kiều. "Ai nha, ông đúng là!" Chu Xuân Kiều cười duyên đẩy Vương Tam Kim một cái, "Còn không mau đi sửa soạn chính mình một chút! Con trai thật vất vả về tới một lần. Không mặc xem chút, để con trai ngắm nghía cẩn thận?" "Ai ai ai, vậy thì đi đổi vậy thì đi đổi. " Vương Tam Kim cười ha ha đi thay quần áo. Trong hai năm qua, Lý Hạo mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại cho bọn họ, hướng về bọn họ báo cáo tình tình khôi phục của Vương Văn Bân. Hơn nữa cha mẹ Lý Hạo cũng cho anh cả cùng anh hai của Vương Văn Bân sắp xếp công việc ở thành phố C, điều này làm cho Chu Xuân Kiều cảm tạ không ngớt. Mặc dù nói lúc trước cũng không phải ham muốn tiền nhà Lý Hạo cùng quyền lực, mới đem Vương Văn Bân giao cho Lý Hạo, thế nhưng biết nhà Lý Hạo là làm cái gì Chu Xuân Kiều trong lòng vẫn có chút thỏa mãn. Cũng may Lý Chính mặc dù là thị trưởng, thế nhưng không đối xử Vương Tam Kim cùng Chu Xuân Kiều bọn họ khác đẳng cấp. Mà Trần Kiều cũng là không ghét bỏ nhà bọn họ, trái lại thường thường mang theo bao lớn bao nhỏ đồ vật đến nhà bọn họ chơi, có lúc còn ở lại nhà bọn họ thêm mấy ngày. Có thể nói Trần Kiều cùng Chu Xuân Kiều quả thực như tri kỉ gặp lại. Tuy rằng hai người thân phận địa vị cách biệt rất nhiều, thế nhưng Chu Xuân Kiều phóng khoáng hoàn toàn phù hợp khẩu vị Trần Kiều. Mà Trần Kiều không làm bộ, cũng làm cho Chu Xuân Kiều đặc biệt vui vẻ. Nên Lý Chính có lúc đều cảm thấy nhà Vương Văn Bân không chỉ có bắt cóc con trai lớn của ông, còn đem lão bà ông cũng bắt cóc!