Hào Hoa Kiếm Khách

Chương 18 : Trên hồ Huyền Vũ

Trăng vừa lên Yến Thanh đã đến bên ngoài Huyền Vũ môn. Trước mắt chàng hoa phượng nhuộm đỏ một vùng rộng lớn, màu đỏ huyền diệu dưới ánh trăng xanh mát không rực rỡ như giữa ngọ của ngày hè. Cầu Văn Bưu bảo là du thuyền song không phải là thuyền mà là một thứ nhà nổi, nhà lại không có nóc rộng độ mười trượng vuông. Giữa nền nhà nổi là một bình đài cao bằng phẳng, mặt bình dài lót thảm gấm, trên bình đài có ghế, có bàn. Nhà nổi di chuyển trên mặt hồ do một toán thủy phu trầm mình dưới nước, hoặc lội, hoặc đẩy tùy theo tiến thoái. Người xem thuyền dừng lại trên hồ, nhỏ to bàn tán, phần đông cho là kẻ tổ chức cuộc du thuyền này xa xỉ cực độ đến khuyết đức. Trong cuộc tiệc này có mặt Vưu Tuấn bên cạnh Yến Thanh cùng với anh em họ Mạt. Qua mấy câu sáo ngữ tâng bốc lẫn nhau, họ luận anh hùng hào kiệt đương thời, chủ và khách ra vẻ tương đắc lắm. Cầu Văn Bưu cho biết là từ lâu ngưỡng mộ oai danh của Yến Thanh, và sở dĩ có cuộc rượu hôm nay là muốn tỏ phần nào niềm kính mến đối với bậc thiếu niên anh hùng. Yến Thanh mỉm cười thốt : - Liễu trang chủ quá khen! Tại hạ cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Thực ra thì Yến Thanh này còn lâu lắm mới có được cái tư cách đối ẩm với Âm Dương Vô Ảnh Tiêu Liễu đại hiệp, một lãnh tụ võ lâm vùng quan ngoại năm xưa! Cầu Văn Bưu mà cũng là Liễu Hạo Sanh biến sắc mặt hỏi : - Yến huynh làm sao biết được lai lịch của tại hạ. Anh em họ Mạt cũng biến sắc sợ Yến Thanh nói toạc ra là anh em họ tiết lộ chi tiết đó. Anh em họ Mạt rất ngán Liễu Hạo Sanh, ngán từ ngày trước, ngán mãi đến bây giờ. Nhưng Yến Thanh đâu có thể hớ hênh đến độ ngu xuẩn cỡ đó. Chàng đáp : - Từ lúc nhỏ tại hạ đã đi lêu lỏng khắp bốn phương sông núi may mắn được nghe và thấy được Liễu đại hiệp một lần tại quan ngoại. Đêm qua tình cờ hội kiến tại hạ nhớ ra ngay khuôn mặt rất quen. Tuy nhiên tại hạ chưa chắc là mình không lầm. Bây giờ thấy phong độ hào sảng của các hạ tại hạ mới dám xác định! Điền Vũ Long cười thốt : - Liễu huynh! Cái tên giả đó tiểu đệ tưởng Liễu huynh nên bỏ đi để khôi phục lại cái tên cũ ngày nào. Người ta đã hiểu sự thật rồi thì còn giấu diếm làm cái quái gì. Yến Thanh giật mình hỏi : - Thế ra Điền tiên sinh cũng biết thân phận chân chánh của Liễu trang chủ. Điền Vũ Long cười lớn : - Đương nhiên! Nếu không thì tại sao trong một thời gian ngắn mà tại hạ đã trở thành bạn tâm giao của Liễu trang chủ nổi! Liễu Hạo Sanh lúng túng ra mặt. Lấy lại bình tĩnh rồi y thốt : - Nếu Yến huynh đã nhận ra tại hạ rồi thì tại hạ còn giấu diếm làm chi nữa! thực sự thì sự việc cải tên đổi hiệu này chẳng có mục đích chi quan trọng hơn là muốn chôn vùi một quá khứ mà tại hạ nghĩ chẳng tốt đẹp gì. Nhớ lại hành vi của mình tại vùng quan ngoại thuở xa xưa tại hạ còn thấy thẹn nữa đó Yến huynh. Sau khi rửa tay xếp túi phi tiêu vào một xó tại hạ ẩn cư tại Hồng Diệp sơn trang. Sợ đồng đạo võ lâm đàm tiếu tránh xa nên tại hạ phải thay tên đổi hiệu để tiện bề tiếp xúc với bằng hữu bốn phương. Điền Vũ Long cười nhẹ : - Như thế là Trang chủ tự mâu thuẫn với mình rồi. Quy ẩn thì đoạn giao ly khai thế sự chứ quy ẩn mà còn muốn tiếp xúc với giang hồ thì làm sao mà nhàn hạ được. Huống chi còn tiếp cận người đời thì sớm hay muộn thì Trang chủ phải bị nhận ra chân diện mục. Liễu Hạo Sanh cười vang : - Điền huynh nói đúng. Thoạt đầu tại hạ vốn muốn xa lánh thế mà cảm thấy cuộc sống trầm lặng buồn tẻ lạ, tại hạ nghĩ rằng muốn quy ẩn thì phải chờ đến một hạng tuổi nào đó mới được. Rồi cái gì phải xảy ra đã xảy ra và hôm nay tại hạ trở lại giang hồ, xuôi ngược giữa dòng đời một cách thích thú. Vưu Tuấn chen vào một câu : - Vào giang hồ dễ nhưng ra giang hồ khó khăn vô cùng. Chẳng phải do quyến rũ của giang hồ mà là do mình ràng buộc lấy mình bằng những ân oán rải rác khắp nơi. Liễu Hạo Sanh tán : - Luận rất hay! Hay lắm. Vưu huynh đáng mặt cho tại hạ với cao kết giao! Vưu Tuấn thốt : - Nếu vậy được thì vinh hạnh cho tại hạ biết bao! Nhưng thân mình đã mất tự chủ bởi hiện tại tại hạ còn có Bách Bình huynh nên chỉ sợ Bách Bình huynh có lời dị nghị không đẹp đối với Liễu trang chủ. Liễu Hạo Sanh hỏi : - Tiểu tử Mã Bách Bình là con người như thế nào. Vưu Tuấn đáp : - Một con người tốt nhiều hơn xấu. Ai ai cũng có điểm tốt điểm xấu bởi nhân vô thập toàn. Liễu Hạo Sanh cau mày : - Hắn sẽ nói làm sao. Vưu Tuấn tiếp : - Bình huynh dù sao cũng là một chủ nhân của địa phương này. Trang chủ đến đáng lý phải thông tri cho y biết qua để cho y được dịp bày tỏ trọn tình địa chủ. Ngoài ra một cuộc rượu như thế này lại thiếu vắng y thì thật là... Liễu Hạo Sanh hừ một tiếng : - Ai ai cũng có tự do, ai ai cũng có quyền làm theo ý mình. Chẳng lẽ tại hạ vừa đến đây là phải thân hành cầu kiến hắn, bái phỏng hắn. Vưu huynh nói thế là từ khước kết giao với tại hạ! Vưu Tuấn điềm nhiên : - Nếu tại hạ không muốn với cao thì cần gì phải góp mặt trong buổi tiệc đêm nay. Lúc Yến huynh ngỏ lời mời thì cũng có nhờ tại hạ mời luôn một số anh em trong bổn cục cùng tham dự cho thêm phần nhiệt náo. Nhưng thái độ của Bình huynh không rõ rệt thành ra thuộc cấp chẳng ai dám nhút nhích. Liễu Hạo Sanh cười lạnh : - Tốt! Tốt! Vưu huynh không hiềm hạ cố thì chúng ta cứ kết giao với nhau còn cái vụ tiểu tử họ Mã đó hãy để sau này sẽ bàn lại. Xong tiệc rượu đêm nay tại hạ mời luôn các vị đến Hàng Châu rồi mình vui chơi mấy bữa. Mạt Tử không muốn gần con người đó vội thốt : - Liễu trang chủ hạ cố anh em tại hạ xin đa tạ thanh tình, nhưng gần đây sự việc trong tiêu cục quá phiền phức nên anh em tại hạ bận thu xếp sợ không có thời giờ rỗi rảnh. Liễu Hạo Sanh xem thường anh em họ Mạt đáp : - Nếu hai vị bận việc thì thôi tại hạ không dám cưỡng ép. Còn Yến huynh không bận gì cho lắm! Mạt Tử tiếp : - Yến huynh là Tổng tiêu đầu của bổn cục tuy nhiên mọi việc nhỏ nhặt đều do anh em tại hạ giải quyết. Trừ trường hợp quan trọng cần phải nhờ đến Yến huynh còn thì Yến huynh cũng khá nhàn rỗi! Liễu Hạo Sanh gật đầu : - Vậy là được rồi! Tại hạ xin mời Yến huynh đến chơi Hàng Châu mấy hôm. Tuy Yến huynh vắng mặt song hai vị cứ yên tâm. Dù sao thì tại hạ cũng còn được giang hồ nể nang ít nhiều, có tại hạ đánh tiếng chắc không mấy kẻ dám gây phiền phức gì cho hai vị đâu. Anh em họ Mạt đáp ứng qua loa. Liễu Hạo Sanh quay qua Vưu Tuấn hỏi : - Còn Vưu huynh. Có bằng lòng ban cho bổn trang cái vinh quang đón tiếp một thượng khách chăng. Vưu Tuấn đáp : - Yến huynh là Tổng tiêu đầu nên được tự do còn tại hạ thì không tự chủ lấy thân mình được. Muốn làm gì thì phải có sự chấp thuận của chủ nhân! Liễu Hạo Sanh cao giọng : - Thế thì Vưu huynh ly khai Long Võ tiêu cục đi về Hồng Diệp trang nhất định là Vưu huynh được trọng dụng hơn nhiều! Vưu Tuấn lắc đầu : - Nếu tại hạ là một phó tiêu sư thì đi hay ở tùy tiện chẳng có gì ràng buộc cả. Đằng này tại hạ vừa được bổ sung vào hàng ngũ chánh tiêu đầu với một khế ước dài hạn, còn phải hành nghề mấy năm nữa mới giải ước! Cho nên tại hạ khó vâng lời trừ ra có chủ nhân là Bách Bình huynh đồng ý. Liễu Hạo Sanh suy nghĩ một lúc : - Thì ra Vưu huynh vừa được tuyển điền khuyết! Vưu Tuấn thở dài : - Phải! Y ngầm biểu thị mình là người trong Thiên Ma giáo nên bị ước thúc mất cả tự do. Nếu Liễu Hạo Sanh là người chủ trì Phân đàn Hàng Châu tất phải hiểu phàm ai vào Thiên Ma giáo rồi là đừng trông thoát khỏi sự kiềm tỏa của giáo hội. Liễu Hạo Sanh trầm ngâm một phút : - Để tại hạ thương lượng với Mã Bách Bình, bảo hắn nhượng Vưu huynh đệ cho tại hạ! Vưu Tuấn mỉm cười : - Chỉ cần Bách Bình huynh chấp thuận là tại hạ vui vẻ tuân mạng. Liễu Hạo Sanh lạnh lùng : - Hắn không đồng ý cũng không được. Tại hạ sẽ tìm phụ thân của hắn đặt thẳng vấn đề với lão ấy. Vừa lúc ấy có tiếng thốt oang oang từ bờ vọng ra thuyền : - Tổng tiêu đầu của Long Võ tiêu cục Mã Bách Bình tại Kim Lăng xin bái phỏng Trang chủ Hồng Diệp trang Hàng Châu! Liễu Hạo Sanh cau mày : - Tại hạ không ngờ hằn lại đến làm giảm cái hứng du hồ của tại hạ! Phiền Điền huynh nói mấy tiếng khước từ! Điền Vũ Long điểm một nụ cười bước ra ngoài hướng về bờ hồ thốt : - Xin lỗi vậy! Bổn Trang chủ hẹn ngày khác đến đáp lễ, xin tôn giá trở về! Nhưng một tấm thiếp bái phỏng có dát vàng từ trên bờ bay xuống. Thuyền cách bờ ba bốn mươi trượng, cánh thiếp bằng giấy nhẹ nhàng vượt khoảng cách đó bay đi, chuẩn như hòn sỏi. Công lực của người phóng cánh thiếp hẳn là phi thường. Điền Vũ Long tiếp lấy, ấn chân xuống thuyền, vận lực phóng trả lại lên bờ. Đồng thời y thốt : - Không dám tiếp nhận! Xin hoàn. Cánh thiếp tờ bờ bay trở ra lại. Cùng lúc Mã Bách Bình cất tiếng : - Bái phỏng là do ý chân thành, xin cho hội kiến! Điền Vũ Long lại đưa tay đón bắt. Cánh thiếp bay nhanh hơn, mạnh hơn, y chụp được một bên, dư đà chưa dịu, một bên cánh thiếp bay luôn thành ra rách toạc. Cánh thiếp rách không hoàn lại được nữa. Điền Vũ Long ngượng thốt : - Trang chủ thứ cho! Tại hạ không làm tròn sứ mạng giao phó! Liễu Hạo Sanh mỉm cười : - Công lực của Điền huynh cao lắm, tiểu đệ kém xa! Tuy nhiên chúng ta đừng di động thuyền cận bến thử xem hắn sẽ làm sao! Chính y hướng lên bờ thốt : - Chưa có phương tiện rước khách kịp thời, xin chờ một chút! Đồng lúc y thốt, một bóng người ung dung bước đi trên mặt nước tiến đến du thuyền, Liễu Hạo Sanh buột miệng kêu lên : - Tiểu tử đó quả là tay khá! Đúng là Mã Bách Bình. Vai tả mang roi bạc, hông đeo bửu kiếm vàng, Mã Bách Bình đến bình đài thản nhiên bước lên. Y vòng tay thốt : - Tiệc vui thế này mà Trang chủ lại bỏ sót tại hạ không cho tham dự thực là đáng tiếc cho tại hạ! Không dằn lòng được nữa nên tại hạ đành dày dạn đến đây làm một tân khách lỳ! Liễu Hạo Sanh bật cười ha hả : - Liễu này chỉ sợ mình hèn không dám mời thỉnh cao nhân. Nếu được Mã tổng tiêu đầu chiếu cố thì còn gì hân hạnh hơn! Y đưa tay chỉ chiếc ghế bên tả cạnh y, chiếc ghế đó vốn dành cho Điền Vũ Long. Mã Bách Bình lắc đầu : - Khách bất tốc lúc nào cũng là kẻ tội nên đâu dám chiếm ghế trên! Xin cho tại hạ ngồi cuối tiệc vậy! Y đến cuối tiệc tự động kéo ghế ngồi xuống. Vưu Tuấn đứng lên, toan dời ghế của mình xuống cuối bàn, Mã Bách Bình khoát tay : - Vưu huynh cứ ngồi đó, ở đây đâu phải là tiêu cục mà cần phân tôn ty thượng hạ. Tất cả đều là khách thì phải tôn trọng sự sắp xếp của chủ nhân! Huống chi bổn tòa là thứ khách lọt sổ! Vưu Tuấn suy nghĩ một chút rồi ngồi lại chỗ cũ. Liễu Hạo Sanh cất tiếng : - Trên giang hồ còn ai không nghĩ danh hiền phụ tử là những nhận vật thượng đỉnh đáng mặt lãnh tụ võ lâm! Đến Kim Lăng tại hạ có bổn phận bái kiến để xin được lưu trú mấy hôm ngoạn thưởng trăng nước Tần Hoài. Cuộc tiệc hôm nay có đáng gì mà tại hạ dám với cao cung thỉnh tôn giá giáng lâm làm chủ tọa! Tổng tiêu đầu hạ cố đến đây như thế này là quang vinh cho tại hạ lắm đó, dám đâu xem Tổng tiêu đầu là một bất tốc chi khách! Mã Bách Bình cười lớn : - Cha con tại hạ sánh sao bằng được với vị anh hùng khét tiếng vùng Tái Bắc, từng giữ vai trò Minh chủ bảy tỉnh Trung Nguyên, điều khiển hào kiệt một nửa võ lâm suốt nhiều năm dài! Chỉ nội cái việc tổ chức một cuộc rượu hôm nay trong khung cảnh cầu kỳ, tay vung vạn lượng bạc nhẹ nhàng hơn phấn thổ cũng đủ chứng tỏ hào khí của một siêu nhân. Thật là đáng phục! Đáng phục! Hai tiếng cầu kỳ có nghĩa là châm biếm rõ rệt. Huống chi Mã Bách Bình lập đi lập lại mấy lượt! Thoạt đầu Liễu Hạo Sanh còn cười gượng, sau cùng thì y biến sắc mặt trầm giọng hỏi : - Mã tổng tiêu đầu đến đây để giáo huấn tại hạ, cho rằng tại hạ quá phung phí tiền bạc. Mã Bách Bình vẫn cười : - Làm gì tại hạ dám giáo huấn Liễu trang chủ! Bất quá tại hạ thấy sao nói vậy thôi! Liễu Hạo Sanh càng biến sắc mặt, hướng qua Điền Vũ Long gằn từng tiếng : - Nhờ Điền huynh đuổi hộ những kẻ không đáng có mặt tại đây! Điền Vũ Long do dự một chút đoạn đứng lên, chưa kịp dời ghế thì Mã Bách Bình điềm nhiên bảo : - Thư thả một chút! Tại hạ biết mình đến đây là không được hoan nghênh nhưng bắt buột phải đến. Tại hạ đến để trình một lễ vật, trình xong là đi liền. Điền Vũ Long hỏi : - Lễ vật gì. Liễu Hạo Sanh hừ lạnh : - Lễ vật gì cũng mặc, không nên tiếp nhận! Mã Bách Bình mỉm cười : - Không tiếp nhận cũng chẳng sao, tuy nhiên Trang chủ nên nhìn qua một thoáng rồi trả lại cũng không muộn! Y lấy trong mình ra một mảnh giấy rồi tiếp : - Liễu trang chủ gọi hết danh kỹ Tần Hoài đến đây giúp vui trong cuộc rượu nhưng lại quên một hạng sắc nước hương trời là Kim Tử Yến. Do đó tại hạ thỉnh nàng đến đây luôn. Tại hạ thay Trang chủ bổ sung một khuyết điểm. Liễu Hạo Sanh lạnh lùng đáp : - Tại hạ không quên mà cố ý không gọi!