Hành trình sủng phu

Chương 54 : Vu oan hãm hại

Trong khoảng thời gian này, Vân Yên và Họa Hạ bị Tiêu Vãn bắt đi giúp đỡ Tạ Sơ Thần chỉnh đốn lại mấy cửa hàng của Tạ gia, đồng thời bảo vệ an toàn của hắn. Có Tiêu gia chống lưng, các chưởng quầy phải ngoan ngoãn giao sổ sách ra, những kẻ ham ăn biến làm đều bị đuổi việc hết toàn bộ. Làm thiếu đông gia, tuy cách xử lý chuyện của Tạ Sơ Thần hơi ngây ngô, nhưng lại được lòng chân thành thật tình. Sau khi đã chỉnh đốn lại cửa hàng xong, không ít công nhân cũ từng bị Tạ Thanh Vinh sa thải quay trở lại làm việc vì chính tấm lòng chân thành này của Tạ Sơ Thần và một số những đãi ngộ tốt. Nhưng nằm ngoài dự kiến của Tiêu Vãn là hai người may vá họ Vương và họ Trần trước đây đã rời đi bị kế hoạch thiết kế Trục Cư của Tạ Sơ Thần tác động, quyết định giúp Tạ Sơ Thần phục hưng lại Y Phô Tạ Tưởng một phen. Bọn họ dùng hai ngày để sửa lại những nét vẽ cuối cùng trên bản thảo của Tạ Hân Toàn, sau đó thiết kế ra bản vẽ Trực Cư mới, làm bản mẫu bước đầu tiên. "Thê Chủ ngươi xem, đây là bản mẫu Trực Cư. Ngày mai có thể dựa theo bản mẫu của mẫu thân để may xiêm y rồi!" Tạ Sơ Thần hưng phấn chỉ vào bản mẫu trong tay, mặt mang ý cười, cánh môi mọng nước đắc ý hơi vểnh lên, "Vừa rồi thợ may vá họ Vương nói ta có thiên phú nhỏ trong việc thiết kế bản vẽ, nói không chừng một ngày nào đó có thể giỏi như mẫu thân, thiết kế ra quần áo càng đẹp hơn nữa~" sau đó làm cho Thê Chủ mặc! Nghĩ tới cảnh tượng cởi áo tháo thắt lưng cho Thê Chủ sau này, trên mặt Tạ Sơ Thần hiện lên màu hồng khả nghi, sau đó cười hắc hắc ngây ngô. Mỗi ngày, sau khi Tiêu Vãn đi học về, sẽ đi ngang qua Y Phô Tạ Tưởng, thân ảnh Tạ Sơ Thần bận rộn làm nàng đau lòng, nhưng thấy bộ dáng hắn nỗ lực vui vẻ lại làm nàng cảm thấy ấm áp trong lòng. Ngày hai mươi tám tháng bảy, Y Phô Tạ Tưởng lại khai trương một lần nữa, bán ra đợt hàng Trực Cư đầu tiên. Nhưng điều làm cho Tạ Sơ Thần thất vọng là hôm đó chỉ có một vài người tới xem, nhưng cuối cùng lại chẳng bán được bộ quần áo nào cả. Trực Cư không nổi tiếng chỉ trong một lần mở hàng giống như kiếp trước, Tiêu Vãn biết rõ Cẩm Tú Y Các đối diện đã động tay chân. Sở Mộ Thanh là chủ tử của Cẩm Tú Y Các, tất nhiên không thể làm cho Y Phô Tạ Tưởng phát triển, cho nên ngày đầu tiên Y Phô Tạ Tưởng khai trước liền đại hạ giá quần áo trong Y Các, tạo thành ngày đầu khai trương ít ỏi, thảm đạm vô cùng. Tâm trạng của Tạ Sơ Thần không tốt, nhưng hắn không muốn ảnh hưởng đến việc ôn tập của Thê Chủ, cho nên cười khuyến khích mình: "Thê Chủ, hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, nhất định ngày mai sẽ tốt hơn!" Chỉ là cho dù Tạ Sơ Thần đi sớm về trễ, bận lên bận xuống vì Y Phô Tạ Tưởng, sinh ý vẫn không chuyển biến tốt đẹp, Khi Tiêu Vãn không ở bên cạnh hắn, hắn liền uể oải ỉu xìu cúi đầu, giống như cà tím héo. Tiêu Vãn cảm thấy đau lòng với nỗ lực của hắn, nên mỗi đêm đều sẽ tới Mai Viên, ở bên hắn cùng phấn đấu tới khuya. Nhưng thấy trên mắt Tạ Sơ Thần hiền lên vòng tròn đậm màu, Tiêu Vãn rất hụt hẫng. Nàng hận thực lực của mình quá yếu, không thể chân chính đối chọi với Sở Mộ Thanh. Thời gian cứ như vậy yên lặng trôi đi, nháy mắt đã tới ngày mùng tám tháng tám. Trong bữa sáng, vì tiễn Tiêu Vãn tham gia khoa cử, mọi người tụ tập lại, Tiêu Ngọc Dung cẩn thận dặn dò: "Vãn nhi, muốn thi được tốt đẹp thì phải giữ bình tĩnh. Nếu gặp được đề khó, ngàn vạn lần không được vội vã, cái gì dễ hãy làm trước." So với thí sinh Tiêu Vãn sắp đi thi, vị làm mẹ này rõ ràng càng khẩn trương hơn, hân không thể truyền toàn bộ kinh nghiệm đi thi của mình năm xưa cho nữ nhi bảo bối. Vẫn là một câu nhưng nghe được lần thứ hai, Tiêu Vãn không ghét mẫu thân lải nhải nói nhiều như trước mà là nghiêm túc nghe, mỉm cười: "Mẫu thân yên tâm, lần này nhất định Vãn nhi sẽ ghi danh, nhất định không phụ lòng của ngài." Thấy Tiêu Vãn ngoan ngoãn như vậy, Tiêu Ngọc Dung cười không khép miệng được, vội gắp thật nhiều thức ăn cho Tiêu Vãn. Liễu thị thấy thế, cảm thấy miệng đắng nghét. Tiêu Khinh Như cũng bởi vì Tiêu Ngọc Dung quá quan tâm Tiêu Vãn mà không vui, nhấp môi. Nhìn cảnh tượng sóng ngầm trên bàn ăn, Quý Thư Mặc nhích tới gần Tiêu Vãn, ôn nhu mở miệng: "Thê Chủ, hôm qua Thư Mặc thấy trên phố có bán một cây trâm cài bạch ngọc chi dương." Hắn lấy một cái hộp gấm từ trong lòng ra, vẻ mặt hiền tuệ đưa ra trước mặt Tiêu Vãn, "Bạch ngọc Dương Chi là cực phẩm trong các loại ngọc, tượng trưng cho "Nhân, nghĩa, trí, dũng, khiết*", các loại phẩm chất của quân tử. Thư Mặc cảm thấy rất hợp với Thê Chủ, nên đặc biệt mua tặng Thê Chủ, hy vọng có thể mang đến vận may cho Thê Chủ, chúc Thê Chủ ghi danh bảng vàng!" (Candy: Thời xưa, phẩm chất của quân tử được đánh giá bởi năm chữ: Nhân, nghĩa, trí, dũng. Nhân: Cách làm người, Nghĩa: Coi trọng tình nghĩa, Trí: Thông minh học rộng, Dũng: Dũng cảm mạnh mẽ, Khiết: Liêm khiết làm người chính trực trong sạch. Thực ra năm chữ này vẫn thích hợp với quân tử của thời bây giờ, tuy nhiên hiếm lắm!) Trong hộp gấm là một chiếc trâm ngọc trong suốt trắng tinh, tính chất ôn nhuận tinh tế. Trên trâm có khắc hai đóa hoa thủy tiên rỗng, tạo hình đơn giản, chạm trổ lại tinh vinh, có thể thấy được giá trị xa xỉ. Nhín châu ngọc quý báu, Tiêu Khinh Như hâm mộ nói: "Đại tỷ, đây là trâm bạch ngọc Dương Chi trá cả xa xỉ đó! Quý công tử đối với ngươi thật là có lòng, có thể tặng lễ vật quý báu như thế, làm tiểu muội thật là hâm mộ." Nhìn cây trâm hồng đàn trên đầu Tiêu Vãn, Liễu thị cười khẽ, trong lời nói lộ ra vẻ khinh miệt: "Cây trâm hồng đàn trên đầu tiểu thư quá rẻ, đúng là hơi mất thân phận. Trâm bạch ngọc chi dương này tốt hơn, sánh bằng thân phận đích nữ tôn quý của đại tiểu thư." Dưới sự ồn ào của Tiêu Khinh Như và Liễu thị, Quý Thư Mặc ngượng ngùng, khuôn mặt trắng như ngọc hiện lên màu sắc đỏ bừng xinh đẹp. Hắn mềm mại nhìn cây trâm hồng đàn trên đầu Tiêu Vãn, ngượng ngùng hỏi: "Thê Chủ, ta có thể cài trâm cho ngài không?" Đây là lần đầu tiên Tiêu Vãn nhận được lễ vật của Quý Thư Mặc. Vốn nàng phải thụ sủng nhược kinh, kinh hỉ vô cùng, nhưng trong lòng nàng lại không nổi lên bất cứ một gợn sóng nào. Bạch ngọc Dương Chi rẻ nhất phải hai trăm lượng bạc, nhưng bạch ngọc lại không có chút tì vết ít nhất phải ba trăm lượng hoặc hơn. Ngọc trâm tinh xảo như vậy rất giống Quý Thư Mặc, trong mắt người đời là công tử đệ nhất, ôn nhuận như ngọc, phẩm chất tốt đẹp. Trâm hồng đàn này lại giống như Tạ Sơ Thần danh tiếng tệ hại, bị người khinh bỉ, khinh thường. Nhưng cho dù trâm ngọc này tốt, trong lòng nàng lại cảm thấy không bằng một phân so với trâm hồng đàn trên đầu. "Thư mặc, cảm ơn ngươi." Quý Thư Mặc ở bên phải Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần ở bên trái Tiêu Vãn. Thấy Tiêu Vãn gỡ trâm hồng đàn xuống, cúi đầu để mình cắm trâm ngọc lên, Quý Thư Mặc cười nhẹ nhàng, ánh mắt như có như không liếc Tạ Sơ Thần. Quả nhiên thấy Tạ Sơ Thần thất hồn lạc phách cúi đầu, môi mím chặt, vẻ mặt ẩn nhẫn, miệng hắn khẽ cong lên thành nụ cười như có như không. Hắn làm như vô tình hỏi: "Thần đệ, ngươi cảm thấy Thê Chủ đeo trâm ngọc có đẹp không?" Tạ Sơ Thần bị điểm danh, thân mình cứng đờ. Hắn giấu tay vào trong áo, nhẹ nhàng mở miệng: "Thê Chủ đeo cái gì cũng đẹp." Sau khi ăn sáng xong, mọi người liền ai về phòng nấy, Tiêu Vãn cũng về phòng xếp lại tay nải. Tạ Sơ Thần cầm túi thơm trong tay bối rối lượn lờ trước Mặc Uyên Cư, cuối cùng vẫn cúi đầu mất mát, quay đầu về Mai Viên. Ai ngờ vừa đi tới cầu, đã bị Tiêu Vãn thi triển khinh công chặn đường. Thấy Tạ Sơ Thần cứ nhìn nhìn trâm ngọc trên đầu nàng, vẻ mặt như nhẫn nhịn nhưng vẫn không chịu được mà ăn giấm, Tiêu Vãn cười tủm tỉm ghé sát mặt vào vị thiếu niên cứ có suy nghĩ gì cũng treo hết lên mặt này. "Sơ Thần vừa lúc nãy nuốt không trôi, hay là tức giận?" Gương mặt tuấn tú của Tiêu Vãn gần trong gang tấc làm tim Tạ Sơ Thần nhảy vọt lên cổ họng. Hai người mắt đối mắt, mũi đối mũi, hô hấp ấm áp không ngừng phả lên mặt đối phương. Lòng hắn hoảng hốt, giấu tay ra sau:"Sơ Thần không có tức giận." Thấy Tiêu Vãn cười tủm tỉm như không tin, Lòng Tạ Sơ Thần sụp đổ, mạnh miệng: "Trâm của Quý công tử rất hợp với Thê Chủ, Thê Chủ đeo rất đẹp. Còn trâm của ta thật sự rất rẻ, nếu Thê Chủ không thích thì......" Tạ Sơ Thần càng nói càng phát hiện ra giọng nói mình đầy mùi ghen tuông, vội kinh hoảng ngậm miệng. Nửa tháng gần đây, Tiêu Vãn gần như là sủng mình mọi lúc mọi nơi, nhưng hắn vẫn không dám đặt mình ngang hàng với Quý Thư Mặc. "Còn nói là không giận, ngươi nhìn ngươi vừa giận thì không tặng lễ vật cho ta nữa, là đang giấu thứ gì tốt vậy?" Tiêu Vãn cầm luôn đôi tay đang giấu sau lưng của Tạ Sơ Thần. Nhất thời chưa kịp chuẩn bị nên bị nàng đoạt mất túi thơm trong tay, Tạ Sơ Thần bối rối muốn đoạt lại, ai ngờ bị Tiêu Vãn duỗi tay, lắc lư hai vòng tại chỗ, sau đó thi triển khinh công nhảy sang một bên. Nhéo túi thơm mềm mại trong tay, Tiêu Vãn giơ trước mắt, tỉ mỉ quan sát túi thơm có thêu một chữ "Vãn" phía trên, cố ý làm ra vẻ ghét bỏ: "Tay nghề thêu vá hơi kém, nhưng......" Bị người trong lòng ghét bỏ không chút khách khí, vốn đang âm thầm vui sướng, tâm trạng lập tức tệ. Tạ Sơ Thần nghẹn đỏ mặt, tức giận nói: "Ta thêu kém, Thê Chủ không thích thì ném đi, không cần phải chỉ trích ta không khéo tay." Tạ Sơ Thần không biết thêu, vốn định thêu một bộ Trực Cư cho Tiêu Vãn mặc trước khi thi hội, nhưng thật sự là không làm kịp, đành phải học may vá vài ngày, trước khi thi hội tới thì thêu một cái túi thơm nhỏ đơn giản nhất. Hắn biết khi đi thi, việc quan trọng nhất là phải giữ tâm bình tĩnh, nên mới cố ý lấy một ít dược vật giúp tĩnh tâm ổn định tinh thần, giúp Thê Chủ một tay. Chỉ là khi vừa định đưa cho Thê Chủ, thấy Quý công tử tặng trâm ngọc quý báu như thế, còn mình lại tặng một túi thơm nhỏ thô ráp, thật sự là không dám đưa ra...... Vì thế sau khi do dự mãi, hắn liền lùi bước...... Thấy Tạ Sơ Thần giận dỗi, ảm đạm, nhưng trong mắt lại mang theo sự chờ mong. Tiêu Vãn nghẹn cười, nói nốt nửa câu còn lại: "Nhưng ta rất thích, cảm ơn ngươi." Vốn là khuôn mặt nhỏ mất mát lập tức sáng ngời, Tạ Sơ Thần mắt long lanh lấp lánh, cười rực rỡ, cười rạng rỡ như ánh mặt trời mùa xuân, ấm áp động lòng người: "Thê Chủ thật sự thích sao? Thật sự thật sự rất thích sao?" "Là thật sự rất thích, ta sẽ luôn mang theo bên người." Lễ vật đơn giản thô ráp như vậy, vốn là thứ đồ Tiêu Vãn khinh thường nhất, nhưng giờ phút này Tiêu Vãn lại ngọt ngào nhận lấy, đeo cẩn thận bên hông. Nhìn hành động đeo túi thơm của Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần cười ngọt ngào: "Ta có bỏ thêm một chút dược vật giúp tĩnh tâm, nhất định có thể giúp Thê Chủ đề danh bảng vàng, vạn sự thuận lợi." Đôi mắt lấp lánh trong suốt, cùng với vẻ mặt hạnh phúc vui sướng ấm áp, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Tiêu Vãn. Nàng động lòng, nhịn không được cúi xuống, bắt lấy môi đỏ lúc đóng lúc mở của hắn. "Thê Chủ, ưm......" Dưới ánh mắt khiếp sợ của Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lại hôn sâu hơn. Rất lâu, nàng mới mổ thêm một ngụm trên đôi môi sưng đỏ của hắn, lưu luyến không rời: "Có Sơ Thần chúc phúc như vậy, ta nhất định sẽ ghi danh bảng vàng. Hãy chăm sóc mình thật tốt, chờ ta trở lại!" Bị Tiêu Vãn hôn đến mơ hồ, hai má Tạ Sơ Thần ửng đỏ, ánh mắt tan rã lấp lánh ánh sáng. Rất lâu sau đó, hắn vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của Tiêu Vãn, khóe miệng cười ngọt ngào. Hy vọng ba ngày qua nhanh lên! Hy vọng Thê Chủ ghi danh bảng vàng! Hắn hạnh phúc chạy như bay vào sân, khoe khoang trước mặt Chiêu Nhi: "Chiêu Nhi, ngươi còn nói bản thiếu gia đưa túi thơm không được đi! Thê Chủ nói rất thích! Còn đeo trên eo!" Chiêu Nhi đang quét sân, thấy Tạ Sơ Thần vui mừng xoay vòng như vậy, khóe miệng không khỏi run rẩy. Lễ Bộ chủ trì Thi Hội dựng một trường thi trong kinh thanh. Vì phòng ngừa gian lận, giám khảo đều được cắt cử, cũng đảm nhiệm từ nhiều người. Bài thi xong phải giấu tên, sao chép lại, sau đó nhiều người cùng chấm bài thi. Sau khi thí sinh tới trường thi, phải vào báo danh lại, không được rời đi, nếu không hủy bỏ tư cách tham dự. Mà sau đó giám khảo sẽ phong tỏa toàn bộ trường thi, cự tuyệt mọi liên hệ với bên ngoài. Thi hội phân làm ba lần, thi hết ba ngày, hết mười ngày mới kết thúc. Tiền ăn uống tiêu dùng của thí sinh phải tự lo, hơn nữa ở quanh đó chỉ có khoảng hai mươi nhà trọ. Mùa hè nóng bức, đồ ăn rất nhanh sẽ hỏng, bốc mùi khó ngửi. Mà trong nhưng gian thi nho nhỏ cứng rắn, buổi tối ngủ nhức mỏi, còn có muỗi đốt! Đối với Tiêu Vãn được nuông chiều từ bé ở kiếp trước, ba ngày thi đúng là ác mộng. Nhưng kiếp này, Tiêu Vãn đã chuẩn bị võ trang hạng nặng, mang lương khô chống đói, mang cây trâm hồng đàn Tạ Sơ Thần tặng, lại thêm túi thơm nhỏ nhắn tràn đầy tình yêu của Tạ Sơ Thần, cả người thần thanh khí sảng xuất phát khỏi Tiêu phủ. Giờ Tỵ, thi hội sẽ bắt đầu. Biết rõ gần như toàn bộ nội dung thi, trấn định cười tươi, không chút lo lắng cầm bút lên. Sau khi Tiêu Vãn rời khỏi Tiêu phủ, Tạ Sơ Thần lại tới thỉnh an Trần Thái Công. Bây giờ đã là tháng tám, lại chuẩn bị thanh toán một vòng sổ sách. Tháng trước bởi vì thời gian quá ngắn, Tạ Sơ Thần chỉ đơn giản kiểm tra đối chiếu số liệu. Nhưng từ sau khi xuất hiện chuyện của Từ chưởng quầy Tạ gia, hắn mới nhận ra có người động tay chân ở trong. Ví dụ như hàng hóa chỉ có giá mười lượng, trong sổ sách lại ghi là hai mươi lượng. Mà mỗi tháng, tiền thu mua của Tiêu gia lại có vẻ quá cao, cho nên hắn cố ý hỏi mượn chìa khóa của Trần Thái Công, suốt hai ngày nay kiểm tra đồ trong kho. Chiêu Nhi ăn nhầm đồ ôi thiu nên chạy vào nhà xí, không thể đi theo Tạ Sơ Thần vào nhà kho. Vân Yên nghe theo lời dặn của Tiêu Vãn nên ra cửa với Tạ Sơ Thần, Họa Hạ ở lại Tiêu phủ coi chừng động tĩnh của Quý Thư Mặc. Như nghĩ gì đó mà nhìn thân ảnh Tạ Sơ Thần tới nhà kho, Quý Thư Mặc cười nhẹ, trong đáy mặt thoáng hiện âm u. Vào lúc Tạ Sơ Thần đang kiểm tra nhà kho, Tiêu phủ bỗng nhiên xôn xao, nguyên nhân là vòng ngọc phỉ thúy của Trần Thái Công bị trộm! Đây chính là vật đính ước của Tiêu Đại tướng quân tặng cho Trần Thái Công, vô cùng trân quý! Trần Thái Công giận tới mức bệnh cũ tái phát, Tiêu Ngọc Dung lại không có trong phủ. Liễu thị lập tức làm chủ, dẫn rất nhiều thị vệ tìm trong Tiêu phủ, thề phải tìm ra kẻ cắp để trừng trị theo luật! Lục soát nửa canh giờ, Liễu thị phát hiện ra vòng ngọc của Trần Thái Công ở trong Mặc Uyên Cư. Nhìn thấy Mặc Uyên Cư có trò hay để xem, Chiêu Nhi ngồi xổm trong nhà xí vội chạy tới xem náo nhiệt. Hắn vui hớn hở trong lòng, không ngờ Quý công tử giả đứng đắn kia là ăn trộm! Thế này thì sẽ không có ai đoạt Tiêu tiểu thư với công tử rồi! Vòng ngọc của Trần Thái Công là bằng chứng chắc như núi, ánh mắt mọi người đều nhìn Quý Thư Mặc, giống như không thể tin nổi, đặc biệt là Liễu thị vô cùng đau đớn nói: "Quý công tử, sao ngươi có thể làm ra việc trộm cắp như vậy!" Nhìn vòng ngọc không hiểu sao lại xuất hiện dưới gối mình, sắc mặt Quý Thư Mặc trắng bệch, môi run rẩy muốn giải thích, lập tức nô tài Vân Kỳ của hắn vội vàng mở miệng: "Công tử nhà ta là người chính trực, sao có thể làm ra chuyện trộm cắp được!" Mắt hắn đỏ bừng, quỳ trên mặt đất khẩn cầu:"Liễu Trắc Quân, ngài nhất định phải điều tra rõ a, không thể bôi nhọ trong sạch của công tử! Nói không chừng là có người không thích nhìn công tử sống tốt, cố ý vu oan cho công tử......" "Thư Mặc luôn làm người trong sạch, không trộm vòng của Trần Thái Công, cũng không có bất cứ lí do gì trộm vòng ngọc quý như thế." Quý Thư Mặc cúi đầu, lông mi dài mảnh chiếu trên khuôn mặt tái nhợt của hắn. "Huống chi nếu thật sự Thư Mặc trộm, chẳng lẽ sẽ đặt nó dưới gối của mình, nơi rõ ràng vậy sao?" Mọi người bửng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, Quý công tử là người hiền lương thục đức như vậy, sao có thể làm ra việc trộm cắp! Chắc chắn là do người khác vu oan! Ai ác độc làm ra chuyện như vậy?! "Vòng ngọc được phát hiện bị trộm sau buổi trưa, nói cách khác buổi sáng hôm nay kẻ xấu đã lấy cắp nó, đặt dưới gối Quý công tử." Liễu thị sờ căm, làm ra vẻ nghiêm túc phân tích, "Sáng nay có ai ra vào Trúc Viên của Trần Thái Công và Mặc Uyên Cư không?" Vân Thư đột nhiên nghĩ đến điều gì, kinh ngạc mở miệng: "Sáng nay nô tài thấy Tạ công tử ngập ngừng trước Mặc Uyên Cư! Liệu có phải......" Sắc mặt Quý Thư Mặc trắng bạch, quát lớn: "Vân Thư, chớ có nói bậy." "Công tử, ta không có nói bậy, Tạ công tử thật sự đã trộm! Nô tài tận mắt nhìn thấy!" "Thê Chủ rời khỏi đây ba ngày, Tạ công tử nhớ Thê Chủ nên mới đến Mặc Uyên Cư gặp Thê Chủ, không phải là......" Quý Thư Mặc tận tình giải thích, nhưng đồng thời chứng thực chuyện Ta Sơ Thần tới Mặc Uyên Cư là sự thật. Vân Thư căm giận ngắt lời: "Công tử, ngài quá hiền lành nên mới bị người ta treo lên đầu bắt nạt! Ta thấy Tạ Sơ Thần chính là người trộm vòng ngọc vu oan cho ngài! Hắn muốn nhân lúc tiểu thư không ở đây để đuổi công tử ra khỏi Tiêu phủ! Mệt công tử còn nói tốt giúp hắn trước mặt tiểu thư, hắn lại ích kỷ báo đáp công tử như vậy, đúng là lòng lang dạ sói!" "Nói hươu nói vượn!" Chiêu Nhi lạnh lùng nhảy ra từ trong đám người. Hắn chống eo, chỉ tay vào Vân Thư, tức giận phản bác: "Công tử sẽ không làm việc này! Các ngươi đừng có nói bậy!"