Hành trình sủng phu

Chương 43 : sơ thần tốt

Không trách được, Vân Yên và Họa Hạ đi lấy sổ sách thì Liễu thị cho sảng khoái như vậy, thì ra là sớm chuẩn bị hậu chiêu! Liễu thị quản gia nhiều năm như vậy, Thôi quản sự và Trần thị phòng thu chi sợ rằng đã sớm trở thành tâm phúc của hắn. Nàng thình lình kiểm toán, khiến bọn họ sinh lòng đề phòng, mới liên hiệp chống đỡ, chuẩn bị giúp Liễu thị đoạt lại quyền chưởng quản. Coi như chuyện này ầm ỉ đến trước mặt Tiêu Ngọc Dung và Trần thái công, cũng là chân Liễu thị vẫn đứng vững, bởi vì Tiêu Vãn đích thực không có thời gian, cũng căn bản không có tra xong sổ sách. Hôm nay không giao sổ sách ra, chính là trì hoãn công việc phát tiền tháng của Tiêu gia, đến lúc đó Tiêu gia oán than, Liễu thị sẽ đổ hết tất cả lỗi thua lên trên đầu của nàng! Danh tiếng nàng cũng đã không tốt, trong lòng người làm ở Tiêu gia sợ rằng càng thấp. Mà Liễu thị thuận thế vớt chân danh tiếng, ngồi vững vàng cái ghế chưởng quản. Thật là bấm đúng tất cả thời cơ tốt, cho nàng một kích trí mạng! Kiếp trước, Tiêu Vãn mặc dù không có hứng thú đối với chuyện quản lý Tiêu gia, nhưng Tiêu Vãn biết, khi Quý Thư Mặc chưởng quản thì hắn và Liễu thị căn bản không có mâu thuẫn náo loạn. Chẳng lẽ Quý Thư Mặc làm cái gì ở sau lưng, khiến Liễu thị sinh lòng sợ hãi? Tiêu Vãn nhìn Thôi quản sự, trong mắt ý lạnh càng ngày càng đậm. Thôi quản sự bị Tiêu Vãn nhìn thẳng vào, trái tim khẽ run. Mà Liễu thị ở bên cạnh, giả mù sa mưa nói: "Có thể vì đại tiểu thư chia sẻ, ta vui vô cùng." Tiêu Vãn biết, giờ phút này không giao sổ sách ra, sẽ bị Liễu thị đâm một đao ở sau lưng. Nhìn tình huống, chỉ có thể tìm cơ hội đoạt lại thôi! Sắc mặt nàng lạnh lùng, liếc mắt Vân Yên một cái. Vân Yên hiểu ý gật đầu một cái, chuẩn bị trở về Mặc Uyên cư thu hồi sổ sách. Lúc này, Tạ Sơ Thần vẫn yên lặng, đột nhiên khẽ mở môi đỏ mọng: "Thê chủ, tất cả sổ sách trong viện của ta." Thấy ánh mắt của mọi người cũng nghi ngờ nhìn về phía mình, Tạ Sơ Thần hít sâu một hơi, lấy dũng khí nói: "Ta thấy thê chủ ngày đêm bận rộn, cho nên tự chủ trương cầm sổ sách về viện. Hôm nay, ta đã thanh toán xong hai phần ba, tiền tháng có thể phát đúng hạn." (đúng là nam chủ, người bình thường ai dám tự chủ trương đụng đến sổ sách nhạy cảm như vậy mà không thông báo ai) Hắn nói xong, thấy cả khu vườn đều yên tĩnh lại, trong lòng hốt hoảng mà thấp thỏm, không khỏi hết sức lo sợ cúi đầu, nhỏ giọng bổ sung thêm một câu: "Là Sơ Thần tự chủ trương, xin. . . . . . Thê chủ tha thứ. . . . . ." "Không, tốt! Rất tốt! Thật sự là quá tốt rồi!" Tiêu Vãn liên tiếp mở miệng nói ba chữ "tốt", nếu không phải ở đây có nhiều người, nàng thật muốn ôm Tạ Sơ Thần vào trong ngực hôn hai cái. Quả thực là giúp người đang gặp nạn! Thấy sắc mặt Liễu thị trước mặt càng ngày càng kém, Tiêu Vãn cười khẽ một tiếng: "Liễu trắc quân, chuyện sổ sách do Sơ Thần giải quyết, không cần ngươi tốn nhiều tâm tư." Vịt đã nấu chín cứ như vậy nhảy khỏi miệng! Mặt Liễu thị đỏ lên, tức giận nói: "Đại tiểu thư, ngươi giao sổ sách quan trọng của Tiêu gia cho một phu lang nho nhỏ như vậy tra xét? Cái này làm sao có thể!" "Thế nào không thể?" Tiêu Vãn trả lời lại một cách mỉa mai, con mắt sắc lạnh: "Liễu thị, ngươi không phải cũng là một phu lang nho nhỏ sao? Chẳng lẽ thật coi mình là chính quân chấp chưởng Tiêu gia rồi hả?" Nhẹ nhàng kéo Tạ Sơ Thần đã sớm ngơ ngác, Tiêu Vãn ngẩng đầu lên, kiêu căng mở miệng: "Tiêu gia ngoại trừ mẫu thân và tổ phu ra, chính là ta quyết định! Ta nói để cho Sơ Thần trông coi, hắn liền có tư cách này! Chẳng lẽ ta nói... còn chưa đủ phân lượng? Nếu ngươi cảm thấy không ổn, vậy thì tới nói với mẫu thân, ta sẽ giải thích với mẫu thân!" Tiêu Vãn nói xong cực kỳ khí phách, nhưng cũng khiến Liễu thị tức giận. Hắn tức giận nói: "Nếu hắn làm rối một nùi, chẳng phải là làm cho người ta chê cười!" "Vân Yên, lấy sổ sách ra, để Liễu trắc quân kiểm tra một chút xem." Liễu thị căn bản không tin Tạ Sơ Thần biết tính sổ, cho nên nói chắc như đinh đóng cột nhất định phải lựa ra một lỗi, khiến Tạ Sơ Thần không còn cơ hội xoay mình, nhưng ai biết thiếu niên bị bên ngoài đồn đãi điêu ngoa bốc đồng lại xử lý sổ sách rõ ràng như thế, như thế vừa xem hiểu ngay. Hắn không dám tin, lại để cho Trần thị phòng thu chi giúp tính một lần. Không sai, hoàn toàn không sai! Tiêu Vãn liếc mắt, cười đến vô cùng tự hào: "Sơ Thần mẫu thân từng là phú hào đệ nhất Kinh Thành, Sơ Thần thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, đối với chuyện tính sổ sách sợ rằng còn thuần thục hơn Liễu trắc quân. Hiện tại, Liễu trắc quân đã yên tâm chưa? Còn muốn cáo trạng với mẫu thân?" "Chuyện sổ sách giao cho Tạ phu lang tra xét, ta hết sức yên tâm." Sắc mặt Liễu thị khó coi, cắn răng nghiến lợi nói: "Ta còn có việc phải xử lý, xin được cáo lui trước." Thấy Liễu thị vênh váo tự đắc đi tới, ảo não rời đi, Tiêu Vãn khẽ nở nụ cười, chỉ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm. Nàng nhếch lông mày, cười nhìn Tạ Sơ Thần, nhẹ giọng nói: "Cám ơn." Liễu thị vừa rời đi, vẻ mặt Tạ Sơ Thần căng thẳng mới giãn ra. Hai chân hắn khẽ run, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Thật may là sổ sách không có vấn đề. . . . . . Nghĩ như vậy, Tạ Sơ Thần giương mắt, vừa vặn chống lại ánh mắt tỏa sáng của Tiêu Vãn, trong lòng không ngừng hiện lên lời vừa rồi của Tiêu Vãn, nàng đối với hắn tự tin như vậy sao, tự hào như thế, khiến lòng của hắn ngọt như mật. Rốt cuộc hắn cũng lọt vào trong mắt Tiêu Vãn rồi. . . . . . Chỉ có hắn, không có Quý Thư Mặc. . . . . . "Giúp thê chủ bài ưu giải nan, là phận sự của Sơ Thần." Tạ Sơ Thần nói xong, mặt đỏ lên, nhỏ giọng bổ sung: "Sơ Thần nhất định không phụ sự kỳ vọng của thê chủ." Trái tim Tiêu Vãn ấm áp, nàng đảo sổ sách trong tay, nhẹ nhàng hỏi: "Nhiều sổ sách như vậy, làm sao ngươi có thể tra xong hai phần ba nhanh như vậy?" "Ta. . . . . ." Không nhìn nổi công tử nhăn nhăn nhó nhó, Chiêu Nhi ở bên cạnh nhanh chóng chen miệng: "Tiêu tiểu thư, ngươi có điều không biết! Công tử hắn, nhưng vài đêm thức trắng giúp ngươi xem sổ sách! Công tử trước kia đối với mấy chuyện này hoàn toàn không cảm thấy hứng thú, nhưng chỉ vì ngươi, còn đặc biệt ——" Thấy Chiêu Nhi không biết giữ mồm giữ miệng, thiếu chút nữa bại lộ bí mật của mình, Tạ Sơ Thần nhào tới, khẩn trương bưng kín cái miệng của hắn. Nhưng Chiêu Nhi nói nhanh hơn, như một làn khói nhanh nhảu nói xong. "Công tử còn đặc biệt tìm bút ký của gia chủ để học tập, ngày ngày ban đêm sống ở trong lương đình học tập đây. . . . . . Ưmh ưmh ưmh. . . . . . Công tử. . . . . . Hoàn. . . . . . Học. . . . . ." "Thê chủ!" Tạ Sơ Thần che miệng Chiêu Nhi, cả người cảnh giác, giống như còn mèo nhỏ xù lông. Hồi lâu, hắn run giọng, cứng đờ dời <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181129/sungphu.png" data-pagespeed-url-hash=3740670545 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">