Hành trình sủng phu
Chương 41 : thích ngươi cười
Nhìn vẻ mặt Tiêu Vãn nghiêm nghị, kiên quyết mười phần, Phương Chính Thanh chợt ý thức được, vì sao Tiêu Ngọc Dung đột nhiên nói Tiêu Vãn thay đổi.
Trần Kỳ và Tạ Thanh Vinh chính là châu chấu trên một sợi dây, nếu không có kết quả hôm nay, Trần Kỳ chắc chắn sẽ không phản bội vị tài chủ kiếm tiền Tạ Thanh Vinh này.
Nhưng Tiêu Vãn bố trí quá mức xảo diệu, đầu tiên là khiến Tạ Thanh Vinh thua lớn, đánh bạc thiếu nợ kếch xù, rồi bắt nàng tới Hình bộ, trùng trùng điệp điệp làm cho mọi người đều biết, mà Tiêu Vãn chính là muốn lợi dụng uy danh Hình Bộ Thượng Thư nàng, âm thầm tạo áp lực cho Trần Kỳ, khiến Trần Kỳ lầm tưởng Tạ Thanh Vinh bị áp tới Hình bộ tra hỏi là bởi vì vụ án ba năm trước đây. Vì vậy, Trần Kỳ vì tự vệ, ký xuống thư nhận tội, nhất nhất khai ra tội trạng của Tạ Thanh Vinh.
Lập tức từ không hề có chứng cớ, đột nhiên lật bàn biến thành nhân chứng vật chứng đều có, ván này Tiêu Vãn bắt vô cùng chuẩn trúng ngay tử huyệt Tạ Thanh Vinh, để cho nàng ta không còn lời nào chống chế cãi lại.
"Phương đại nhân, ngài đây là đang xử án sao?" Một đạo giọng nói dịu dàng từ cửa vang lên, Tiêu Vãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo lam chậm rãi tiến vào, ánh mắt nghi ngờ quét mắt một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người của Tiêu Vãn.
Cả người Tiêu Vãn run lên, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt. Người tiến vào đại đường không phải ai khác, chính là Thị Lang bộ Hình Lưu Ngọc, cũng là một trong số quan chủ thẩm năm đó xử án Tiêu gia.
Kiếp trước, Tiêu gia bị vu hãm tư thông với địch bán nước thì án này chính là giao cho Hình bộ chủ thẩm. Phương Chính Thanh mấy lần nói Tiêu gia là vô tội, ngay lúc đó lại bị Thị Lang bộ Hình Lưu Ngọc vu hãm là đồng mưu, cuối cùng bị nữ hoàng bãi nhiệm quan chức, tống vào đại lao.
Mà Lưu Ngọc thăng lên chức Thượng Thư, cũng đảm nhiệm quan chủ thẩm án Tiêu gia tư thông với địch bán nước.
"Thảo dân gặp qua Lưu đại nhân." Giật mình sợ sát ý trong mắt mình bị đối phương nhìn ra, Tiêu Vãn lập tức rủ thấp đầu xuống, cắn chặt môi, mãnh liệt khống chế mình không xông lên trước đánh nàng ta một trận.
Ngoại trừ Vân bên cạnh Yên Tiêu Vãn, mấy người còn lại cũng không có nhận thấy Tiêu Vãn khác lạ, mà ánh mắt Lưu Ngọc từ lâu đã nhìn về Phương Chính Thanh trên đài cao.
Nhìn thấy khốn hoặc trong mắt Lưu Ngọc, Phương Chính Thanh sáng lãng nói: "Lưu Ngọc, ngươi tới vừa đúng. Án Tạ Hân Tuyền, hôm nay xuất hiện nhân chứng vật chứng mới, Bổn quan tuyên bố, án này phúc thẩm. Hiện tại, ngươi áp Tạ Thanh Vinh vào đại lao Hình bộ, nghiêm hình thẩm vấn!"
Tuy nghi ngờ vì sao Phương Chính Thanh phải phúc thẩm vụ án nhỏ từ tận ba năm trước đây, nhưng nhìn thấy Tiêu Vãn ở đây, Lưu Ngọc cũng không có hỏi nhiều, mà cúi đầu cung kính nói: "Dạ, đại nhân."
Hình bộ phán hình, là cần phải tiến hành quá trình tra hỏi, tội tử hình phần lớn là sẽ bị trảm.
Mà phạm nhân nhốt ở trong đại lao Hình bộ, không phải tội tử hình thì chính là ác nhân làm nhiều việc ác, cho nên, Tiêu Vãn cũng không hy vọng Tạ Thanh Vinh sẽ chết sớm như vậy, mà là để cho nàng ta ở trong ngục cảm thụ hành hạ năm đó nàng phải chịu, cảm thụ khát vọng sinh tồn, hoảng sợ đối với cái chết.
Nhưng án Tiêu gia tư thông với địch bán nước, lại chỉ dùng năm ngày, liền xử Tiêu gia tịch thu tài sản cả nhà giết kẻ phạm tội, thậm chí không đợi thu hết về, đã áp cả nhà Tiêu gia lên pháp trường.
Cấp bách như vậy, khó nén mờ ám trong đó!
Cho nên, Sở Mộ Thanh là chủ mưu, thì Lưu Ngọc được thăng lên Hình Bộ Thượng Thư nhất định là đồng lõa!
Trước khi đi, Tiêu Vãn biểu đạt cảm tạ việc hôm nay với Phương Chính Thanh. Nếu không phải Phương Chính Thanh cho nàng mượn Hình bộ dùng một chút, muốn xử tội Tạ Thanh Vinh, cũng không có nhanh chóng dễ dàng như vậy.
"Phương bá mẫu, Vãn Nhi còn có một chuyện muốn nói với ngài. Hi vọng trong ngày thường bá mẫu chú ý Lưu Ngọc nhiều một chút, nếu là ——"
Nói xong, Tiêu Vãn cảm thấy lời nói này của mình quá mức đường đột. Phương Chính Thanh và Lưu Ngọc làm đồng liêu nhiều năm, nàng chợt nói Lưu Ngọc không tốt, có thể kiện nàng hay không đây? Có thể cho rằng mẫu thân phái nàng tới ly gián hai người họ hay không?
Sống lại một đời, Tiêu Vãn đã sớm không còn đơn thuần như ngày xưa, một chuyện sẽ xem xét đến nhiều phương diện. Giờ phút này, nàng chần chừ một chút, khe khẽ mở miệng: "Là Vãn Nhi đường đột."
Phương Chính Thanh đã phải lau mắt mà nhìn đối với Tiêu Vãn, thậm chí đối với biến chuyển mơ hồ của nàng sinh ra lòng hiếu kỳ. Hôm nay, nghe Tiêu Vãn trịnh trọng dặn dò như thế, nàng nheo mắt, trong lòng ghi nhớ.
"Đa tạ hiền chất, ta sẽ chú ý."
Cáo biệt Phương Chính Thanh, Tiêu Vãn cũng không có tới Ninh phủ, mà là xin Ninh Thái Phó nghỉ, về thẳng Tiêu phủ.
Mặc dù gặp Lưu Ngọc, khiến tâm tình Tiêu Vãn không tốt, nhưng vừa nghĩ tới mình đã báo được thù cho Tạ Sơ Thần, Tiêu Vãn lập tức cấp bách lại mong đợi trở về phủ, muốn nói cho Tạ Sơ Thần tin tức tốt này.
Nhưng khi tới Mai viên thì nàng chợt trở nên thận trọng trù trừ, không biết nên mở lời với Tạ Sơ Thần thế nào.
Nói chân tướng năm đó mẫu thân hắn qua đời cho Sơ Thần, có thể chạm vào vết thương của hắn hay không?
Có muốn nói tới chuyện hắn mất tích hay không?
Tính tình Sơ Thần đã bởi vì chuyện này mà thay đổi lớn, nếu bị kích thích lần nữa. . . . . .
Trong khi Tiêu Vãn lề mề rối rắm ở bên ngoài Mai viên thì bên trong Mai viên truyền đến tiếng đọc sách. Âm thanh trong suốt dịu dàng, như tiếng nước chảy, thanh nhã mà thông suốt.
Giọng nói động lòng như vậy, khiến trái tim Tiêu Vãn rung động. Bước chân nàng không nhịn được chậm lại, nhẹ nhàng nhón chân lên, đi vào trong sân.
Ánh mặt trời tà sái chiếu rọi ở trên cây hòe, xuyên thấu qua tầng tầng khe hở, rơi vào trên người thiếu niên ngồi ngay thẳng dưới tàng cây. Thiếu niên một thân trường bào thuần trắng, tóc đen như mực buộc lại bằng một mảnh lụa mỏng. Vài sợi tóc theo gió chập chờn, nhẹ nhàng phất qua gò má trơn bóng như ngọc của hắn.
"Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện. Tính tương cận, tập tương viễn. . . . . ."
Ngón tay thon dài lật xem sách, lúc sáng lúc tối mang theo ấm áp nhu tính, mi mục như họa dung nhan dịu dàng như nước.
Tiếng nói hắn vừa dứt, bên cạnh xuất hiện một đầu nhỏ gật gù hả hê đọc: "Nhân Chi Sơ, tính bổn thiện. . . . . ."
Ánh mắt Tiêu Vãn vẫn nhìn Tạ Sơ Thần, giờ mới chú ý tới nam hài bên cạnh Tạ Sơ Thần. Nam hài ước chừng bốn năm tuổi, mặc một bộ cẩm bào màu lam, gương mặt trắng nõn nà có năm sáu phần tương tự với Tiêu Vãn, chính là thứ đệ Tiêu Tiêu của Tiêu Vãn.
Hắn học xong một câu, cảm thấy câu đó có chút quấn miệng, lập tức nháy mắt trong veo to như nước nhìn Tạ
<img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181123/sungphu.png" data-pagespeed-url-hash=1528506027 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
160 chương
62 chương
41 chương
83 chương
14 chương
90 chương
10 chương