Hành trình sủng phu

Chương 36 : Tạ sơ thần phấn đấu (tiếp)

Nên làm cái gì? Nên làm cái gì? Vạt áo cũng bị Tạ Sơ Thần nhéo đến nhăn nhúm, hắn còn dùng sức níu lấy. Đột nhiên, hắn linh cơ nhất động ngáp một cái, mặt khốn ý mà nhìn Tiêu Vãn, ánh mắt sáng lóng lánh lại long lanh này thấy thế nào cũng khiến người yêu thương. Tiêu Vãn mới giật mình bóng đêm càng thâm, có chút quan tâm áy náy nói: "Là ta sơ sót. Còn dư lại ngày mai rồi hãy nói, người ngươi chưa khôi phục, sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi." Tham luyến thế giới hai người ngắn ngủi với Tiêu Vãn, Tạ Sơ Thần có chút lưu luyến không rời nhìn nàng một cái, thuận theo gật gật đầu. Trở lại Mai viên, Tạ Sơ Thần vội vàng tìm Thẩm thị. Hắn lau mồ hôi trên trán, đỏ mắt chờ mong hỏi: "Phụ thân, bộ sách và bút ký học tập của mẫu thân về phương diện tính sổ trước kia, người có không?" Mặc dù Tạ Hân Tuyền qua đời đã ba năm, nhưng Thẩm thị vẫn cất giữ tất cả di vật của nàng. Mà bởi vì nhớ nhung nàng, hắn chuyển toàn bộ di vật đến Tiêu phủ. Hắn lật đi lật lại hành lý, lựa ra bộ sách cùng bút ký sở học của Tạ Hân Tuyền, đưa cho Tạ Sơ Thần. Trong nội tâm Tạ Sơ Thần vui vẻ, ngồi ở trước bàn nghiêm túc lật xem. Chỉ nhìn mấy chương, đã cảm thấy buồn chán, mấy lần không tiếp tục kiên trì được. Nhưng nghĩ đến Tiêu Vãn, vừa nghĩ tới mình có thể giúp Tiêu Vãn, ngực hắn liền dâng lên ý chí mãnh liệt, giống nhau ba năm trước đây, hắn vì Tiêu Vãn, học tập cầm kỳ thư họa hắn không thích, giống nhau vì nàng, hắn bỏ ngạo khí và điêu ngoa của mình. . . . . . Lần này, hắn cũng có thể vì nàng! Nghĩ như vậy, Tạ Sơ Thần hết sức nhớ nhung Tiêu Vãn, lúc này ôm bộ sách đi tới tiểu đình trên hồ. Hắn đốt cây nến trên bàn lên, đặt từng quyển sách lên trên bàn. Mượn ánh nến yếu ớt, hắn nhìn cửa sổ phòng Tiêu Vãn một cái. Cửa sổ phòng Tiêu Vãn vẫn sáng, phản chiếu gò má nhu mỹ của Tiêu Vãn, trong nháy mắt khiến lòng của hắn an bình lại. Hắn lập tức cúi đầu, bắt đầu nghiêm túc học tập. Tạ Sơ Thần và Tiêu Vãn đều giống nhau, đọc sách là trong lòng cứ không yên, nhưng lúc bọn họ nghĩ về một người nào đó mà cố gắng thì hiệu quả sẽ tăng gấp bội. Mãi cho đến nửa đêm, đèn bên trong nhà Tiêu Vãn mới dập tắt. Tạ Sơ Thần vuốt vuốt ánh mắt có chút ê ẩm vì xem sách một đêm, sau khi trở về phòng tiếp tục nghiên cứu sổ sách. Sáng sớm hôm sau, sau khi Tiêu Vãn dùng xong đồ ăn sáng, bắt đầu luyện võ. Kiếp trước, nàng ngại học võ gian khổ, chỉ học được một chút công phu phòng thân để khoa chân múa tay và chạy trốn, hôm nay lần nữa quyết tâm học võ, bắt đầu từ đứng tấn và luyện nội công cô bản nhất. Tạ Sơ Thần đứng ở sau trụ đình, ngước đôi mắt gấu mèo, si ngốc nhìn Tiêu Vãn. Tiêu Vãn một thân trang phục màu đen, lộ ra phần gáy trắng như tuyết. Trên da thịt mịn màng rịn đầy mồ hôi, trông rất đẹp mắt. Mà hai mắt nàng sáng như sao trong suốt sáng ngời, càng nhìn càng thấy đẹp, kiên định nghiêm túc và cố chấp. Đợi đến khi Tiêu Vãn luyện xong võ, đi trước Trữ phủ học tập, Tạ Sơ Thần mới nhẹ chân nhẹ tay từ sau trụ đình ra, trở về phòng ngủ bò. Sau khi tỉnh ngủ, Tạ Sơ Thần tiếp tục xem sổ sách, chờ đợi Tiêu Vãn trở về. Giờ Dậu một khắc, Tiêu Vãn trở về phủ. Tạ Sơ Thần tỉ mỉ trang điểm ăn mặc, cố ý đi tới đi lui ở trước viện Tiêu Vãn, hi vọng mình có thể khiến thê chủ chú ý. Nhưng Tiêu Vãn mới vừa ở Ninh Thái Phó học xong buổi học thứ nhất, rất nhiều kiến thức chưa hoàn toàn tiêu hóa hết, cho nên sau khi hồi phủ, lập tức cắm đầu vào học tập, chuyện sổ sách liền bị nàng quên mất. Mà Tạ Sơ Thần đỏ mắt chờ mong Tiêu Vãn nhớ tới mình, cuối cùng lại không có chờ được. Trong lòng hắn khẽ khổ sở, lại giống như hôm qua, ở trong đình khắc khổ mà học tập. Hi vọng mình có thể nhanh chóng học thành sở quy, sóng vai phấn đấu cùng thê chủ! "Công tử! Công tử!" Chiêu nhi vỗ vỗ gương mặt đông lạnh của Tạ Sơ Thần, khẩn trương hỏi: "Công tử, làm sao ngươi lại ở nơi này đọc sách, ban <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181113/sungphu.png" data-pagespeed-url-hash=1190048856 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">