Hành trình sủng phu

Chương 31 : Tiêu vãn chịu đòn nhận tội

Lúc ăn cơm tối, trong đầu Tạ Sơ Thần toàn là hình ảnh Tiêu Vãn anh hùng cứu mỹ nhân, bóng dáng kia tái hiện lại khoảng hồi ức đẹp nhất trong trí nhớ của mình, làm cho tim của hắn đập loạn như nai con thấy bác thợ săn. Hắn hưng phấn, cao hứng, nhất thời cảm giác thèm ăn dâng cao như diều gặp gió. Nhưng mới ăn được một chén, lại sợ mình béo lên khiến Tiêu Vãn ghét bỏ, vì thế vểnh môi cười trộm, cái miệng nhỏ dính cơm, gương mặt chìm trong ái tình không văn chương nào có thể diễn tả hết làm Chiêu Nhi dựng tóc gáy, cảm giác như mình đang thấy quỷ sống! Thiếu gia bị Tiêu Vãn bỏ bùa mê rồi ! ! ! Chiêu Nhi bóp cổ tay, muốn khuyên thiếu gia nhà hắn đừng dễ tin người, nhưng nghĩ lại biểu hiện hôm nay của Tiêu Vãn không tệ, miễn cưỡng có thể gọi là đại ân nhân của bọn họ! Không chỉ hóa giải nguy nan của thiếu gia, còn bận bịu tìm cách chữa bệnh cho Thẩm chính quân! Đại ân đại đức như thế, mình không nên lấy oán trả ơn . . . . . . Sau một hồi đấu tranh tư tưởng đến nhăn nhó, quyết định sẽ không nói xấu Tiêu Vãn, trái lại ấp úng nói: “Thiếu gia, hồi sáng, thật ra Chiêu Nhi đã nói dối người. . . . . .” Tạ Sơ Thần nghi ngờ nhìn lại, Chiêu Nhi đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua là Tiêu tiểu thư bồng thiếu gia về, mặc dù Tiêu tiểu thư bị thiếu gia nôn đầy người nhưng cũng không tức giận, mà dịu dàng lau tay lau mặt cho thiếu gia. Trước khi đi còn quan tâm dịch lại góc chăn cho thiếu gia. Khi đó, Chiêu Nhi đã tỉnh, luôn ở bên cạnh nhìn trộm. Sáng nay nói dối, là bởi vì Tiêu tiểu thư đã có chính phu, sợ thiếu gia bị nhu tình giả dối lừa gạt, cho nên cố ý ác độc hóa Tiêu tiểu thư . . . . . .” Nhìn sắc mặt Tạ Sơ Thần càng ngày càng u ám, Chiêu Nhi chột dạ cúi đầu, áy náy nói: “Thiếu gia, thực xin lỗi, Chiêu Nhi không cố ý. . . . . .” Bỗng nhiên, Tạ Sơ Thần cười rạng rỡ, ánh mắt vụt sáng như sao, không che dấu nổi hạnh phúc. Hắn đột nhiên cầm tay Chiêu Nhi, lắc tới lắc lui, kích động nói: “Thê chủ thật sự không có trách ta? !” Hắn chỉ sợ, chỉ sợ Tiêu Vãn trách mình phá hôn lễ, làm rạn nứt tình cảm của nàng và Quý Thư Mặc. Chiêu Nhi sửng sốt, còn chưa trả lời, chỉ nghe Tạ Sơ Thần hưng phấn nói tiếp: “Nàng thật dịu dàng lau tay lau mặt cho ta? Đắp chăn cho ta?” Nghĩ như vậy, hắn ôm hai má nóng hổi, xấu hổ nói: “Ai, tại sao tối hôm qua ta lại ngủ như chết thế chứ. . . . . . . cơ hội tốt như vậy mà . . . . . .” Chiêu Nhi chính thức đứng hình tại chỗ, lòng tự hỏi thiếu gia nhà hắn còn câu gì hay ho hơn nữa không? Thiếu gia à, vậy người muốn người ta làm gì người??? Chiêu Nhi nhìn Tạ Sơ Thần bổ nát não cố gắng tưởng tượng lại tình cảnh tối hôm qua, trong lòng cảm thán. Vẻ mặt si ngốc của ai kia làm mặt hắn đầy vạch đen, thật sự không thể nhìn nổi. Thiếu gia à, bớt bớt dùm em cái, cô như vậy em còn sợ huống gì nữ nhi nhà người ta. Một lúc lâu sau, hắn chần chờ một chút hỏi: “Thiếu gia, người gả vào Tiêu gia, không phải vì tránh né hôn sự với Từ gia sao? Tại sao lại vì Tiêu Vãn ôn nhu mà vui, vì mấy lời nói độc địa của Tiêu Vãn mà thương tâm vậy. . . . . .” Chiêu Nhi hoàn toàn không biết việc Tạ Sơ Thần bị gả bán, cũng không biết Tạ Sơ Thần từng đi tìm Tiêu Vãn, chính là ngày hôm qua khi Tạ Sơ Thần trèo tường ra phủ vô tình bị Chiêu Nhi nhìn thấy, Chiêu Nhi liền đi theo. Còn vì sao Tạ Sơ Thần vừa nghe về nhà thì hoa dung thất sắc* được Chiêu Nhi giải thành Tạ Sơ Thần sợ gả cho Từ Thanh, cho nên không muốn hồi phủ. *Hoa dung thất sắc: khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi Nhưng bây giờ, biểu tình thiếu gia rất không đúng! ! ! Chẳng lẽ <img src="http://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20181107/sungphu.png" data-pagespeed-url-hash=894712265 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">