Lời giải thích của Lư Hàn Tuyết không nằm trong dự đoán của Ôn Thế. Hắn cần đánh giá lại về cô gái này. “Là dì vội vàng.” Bà Ôn nắm lấy tay Lư Hàn Tuyết, dịu dàng thuyết phục. “A Tuyết, không phải dì hối thúc, nhưng con cũng sớm quyết định nhé. Hai đứa có thể đính hôn trước, đợi năm sau kết hôn cũng được.” “Dì để con và A Thế bồi dưỡng tình cảm thêm, được không?” Lư Hàn Tuyết nài nỉ. “Dì sợ để lâu sẽ hụt mất cô con dâu tuyệt vời. Dì cũng muốn sớm được bế cháu nội.” Lư Hàn Tuyết đỏ bừng mặt xấu hổ. Bà Ôn vẫn tiếp tục thuyết phục. “Con và A Thế sớm đính hôn thì sẽ không cần đề phòng những kẻ lăm le xen vào tình cảm hai người. A Tuyết, con còn nhỏ nên có lòng bao dung với A Thế. Nhưng kiên nhẫn mỗi người đều có hạn, nếu con không buộc chặt bằng hôn nhân, nhất định có ngày nó sẽ rời xa con.” “Dì đừng lo, con sẽ giữ A Thế thật chặt bên người. Nhưng việc đính hôn, con chưa sẵn sàng, xin hãy cho con thêm thời gian.” Vẻ mặt chân thành của Lư Hàn Tuyết, trong mắt có chút khẩn cầu, bà Ôn không đành lòng từ chối, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. “Vậy thì phải mau chóng suy nghĩ, chuyện tình cảm, không thể chậm trễ.” Nhìn thấy bà Ôn lại chuẩn bị nói nhảm, Ôn Thế bất lực đứng lên, nói. “Không phải đã đến giờ ăn tối sao? Nếu còn nói chuyện, thức ăn sẽ nguội hết.” Sau bữa cơm hài hòa, bà Ôn nhắc nhở Ôn Thế lái xe đưa Lư Hàn Tuyết về tận nhà. Trên đường đi, Ôn Thế hỏi câu hỏi vẫn dồn nén trong lòng. “Tại sao cô giúp tôi? Cô biết tôi không đính hôn vì lý do gì.” “Em biết.” Lư Hàn Tuyết cười khẽ. “Nhưng đấy đúng là suy nghĩ của em. Em thích mọi việc luôn thật rõ ràng. Là em chưa muốn đính hôn, chứ không phải vì anh không muốn đính hôn với em. Em cũng có tự tôn.” ” Tôi xin lỗi …” Ôn Thế chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương cô, nhưng lời nói vô tình vẫn khiến trái tim cô đau đớn. . Lư Hàn Tuyết không cần lời xin lỗi của anh. Cô đưa ra ý tưởng. “Em biết gì không chấp nhận Uông Trữ Hạ, thái độ hay hành động của anh chỉ khiến dì thêm ác cảm với cô ấy. Mâu thuẫn giữa hai người càng trở nên nghiệm trọng.” Ôn Thế im lặng lắng nghe, chưa hiểu Lư Hàn Tuyết có ý gì. “Anh nên để dì thấy sự chân thành của mình, thay vì đối đầu làm trái ý dì một cách mù quáng. Anh chưa nhận ra à? Anh luôn không thể kiềm chế cảm xúc bản thân mỗi khi dì nhắc đến Uông Trữ Hạ.” Hắn giật mình trước sự tinh tế của Lư Hàn Tuyết. “Nếu anh thực sự vì cô ấy, anh không nên phản đối mọi ý kiến của dì, điều này sẽ phản tác dụng. Dì thuộc tuýp người ăn mềm, không ăn cứng.” Cô thở dài kết thúc lời khuyên. Nghe được những gì Lư Hàn Tuyết khuyên nhủ, ánh mắt Ôn Thế bừng tỉnh ra rất nhiều. Hắn tò mò hỏi. “Sao đột nhiên lại giúp tôi?” Lư Hàn Tuyết đột nhiên mím môi, cứng người. Dưới cái nhìn như thiêu đốt của hắn, bật cười thành tiếng. “Đúng vậy, tại sao em phải giúp anh? Là ai khiến em phải quan tâm nhiều vậy?” Cô dừng tiếng cười, nhìn hắn nghiêm túc. “A Thế, em vẫn luôn có một câu hỏi muốn hỏi anh.” “Ừm, hỏi đi.” Ôn Thế đang thầm biết ơn sự dạy bảo của cô, trả lời tự nhiên. “Nếu biết, tôi sẽ thành thật đáp.” Lư Hàn Tuyết nhìn hắn, lấy hết can đảm, hỏi thành lời. “A Thế, nếu người anh gặp đầu tiên là em, liệu anh sẽ yêu em không?” Một câu hỏi đơn giản nhưng lại khiến Ôn Thế hoảng sợ. Lư Hàn Tuyết nói tiếp như không nhìn thấy thái độ của hắn. “Liệu anh sẽ dành cho em thứ tình cảm chân thành như đối với Uông Trữ Hạ không?” Ôn Thể lúc này mới nhận ra điều gì đó. Hắn nhìn Lư Hàn Tuyết, trong lòng ngập tràn hối hận, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được. Thấy hắn khó xử, Lư Hàn Tuyết giấu nỗi buồn vào trong, gượng cười an ủi. “Ừm, em chỉ tùy tiện hỏi. Anh đừng bận tâm.” Cô thấy xe đã đến đầu ngõ, liền nói. “A Thế, anh có thể dừng xe ở đây. Em muốn đi dạo một mình.” Ôn Thế tính toán đoạn đường về tới Lư gia, liền dừng xe. Không khí giữa hai người trở nên ngột ngạt. Cô xuống xe, vẫy tay mỉm cười. “Anh về đi. Tạm biệt!” “Cẩn thận!” Ôn Thế quay xe rời đi, không nói thêm điều gì. Nhìn xe của Ôn Thế lái đi dứt khoát, nỗi cô đơn và thất vọng trong lòng Lư Hàn Tuyết càng nặng nề. Cô thấy mũi âm ỉ, có chút muốn khóc. Có lẽ Ôn phu nhân nói đúng, cô không trói chặt Ôn Thế, hắn sớm muộn cũng rời bỏ cô. Nhưng cô không muốn chuyện tình cảm là cưỡng ép, dù sao mối quan hệ của hai người chỉ là hợp đồng tình nhân. Thời gian đầu, hai người vì đối phó với gia đình mà đồng ý ký hợp đồng tình nhân. Sau này do tiếp xúc nhiều, Lư Tuyết dần dần sa vào sự dịu dàng tinh tế của Ôn Thế. Ngay cả tình yêu thủy chung hắn dành cho Uông Trữ Hạ cũng khiến cô khát khao. Tiếc rằng, đối tượng Ôn Thế yêu, không phải là cô. Lúc này, điện thoại di động rung lên, nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, nước mắt vừa mới kìm chế liền tuôn rơi. Đó là tin nhắn từ Ôn Thế, chỉ với một từ đơn giản: “Có.” Trong cao ốc của Tập đoàn Mục thị, Mục Anh Húc vẫn đang đối chiếu dữ liệu quan trọng trước máy tính. Tiếng gõ máy lách cách vang lên khắp phòng. Sau khi nhấn vào con số cuối cùng, Mục Anh Húc đứng dậy, vặn người đỡ mỏi. Anh biết hiện tại cả công ty chỉ còn mình anh tăng ca. Khóe mắt như bắt được tia sáng yếu ớt qua rèm văn phòng, trái tim anh run lên, vội vã đẩy cửa phòng làm việc đi ra ngoài. Trong ánh sáng mờ ảo, một khuôn mặt đang say ngủ mệt mỏi gác trên bàn. Người cùng tăng ca làm thêm đến tận khuya với anh chính là cô thư ký nhỏ Uông Trữ Hạ, người bị anh liên tục xua đuổi xa lánh ngày hôm nay. Anh bước đến gần, vén sợi tóc lòa xòa trước trán cô, nhỏ giọng nói. “Thái độ hôm nay của tôi đã khiến em ấm ức rồi.” Uông Trữ Hạ vẫn ngủ say không biết đến lời nói hối hận thầm thì bên tai. Anh cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên vai cô, cúi xuống hôn trộm rèm mi cong vút rồi rời đi. Tự pha một cốc cà phê, thầm khó chịu vì nó không ngon như Uông Trữ Hạ pha, anh trở về phòng tiếp tục với công việc. Nghĩ đến toàn bộ công ty vốn chìm trong bóng tối, vẫn còn Uông Trữ Hạ sát cánh cùng anh làm việc, Mục Anh Húc thấy hiệu quả công việc tiến triển rất nhanh. Ngày hôm sau Uông Trữ Hạ tỉnh lại là rạng sáng. Bác lao công quét dọn công ty đã đánh thức cô. “Trữ Hạ, cháu tăng ca cả đêm sao? Có phải bác quấy rầy giấc ngủ của cháu không?” “Không sao, cháu cũng tỉnh rồi.” Uông Trữ Hạ nhanh chóng phủ nhận, cô ngồi thắng người khiến áo khoác trên vai rơi xuống. Nhìn thấy áo khoác sang trọng đắt tiền quen thuộc, Uông Trữ Hạ khẽ giật mình, cô nhìn về phía văn phòng. Cô biết chiếc áo khoác này thuộc về Mục Anh Húc. Khi cô thận trọng đẩy cửa văn phòng, muốn lén lút trả lại áo, thì phát hiện Mục Anh Húc dựa vào ghế và ngủ thiếp đi. Uông Trữ Hạ giật mình vì anh cũng ngủ lại qua đêm ở công ty. Cô không muốn quấy rầy, dự định đóng cửa rời đi thì Mục Anh Húc mở mắt, giọng khàn khàn vang lên. “Có chuyện gì vậy?” Uông Trữ Hạ chậm rãi đi vào phòng, mỉm cười nhẹ nhàng. “Cảm ơn!” Mục Anh Húc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt hờ hững, im lặng không nói. Thái độ của anh đối với cô vẫn lạnh nhạt khó chịu như ngày hôm qua, trong lòng cô có chút thất vọng. Cô kiên nhẫn nhắc lại. “Mục tổng, cảm ơn áo khoác của anh! Nếu không có nó, tôi sợ bản thân sẽ cảm lạnh mất.” Không lời đáp lại, khuôn mặt anh lạnh lẽo cứng nhắc. Uông Trữ Hạ vừa ấm ức vừa giận dỗi, bước nhanh đến gần, dúi mạnh áo khoác vào lòng Mục Anh Húc. “Cầm lấy! Đừng nói áo khoác bị tôi dùng rồi, anh chế bẩn nên không dùng lại.” Tay Mục Anh Húc vẫn thờ ơ đặt trên tay vịn, không chủ động cầm khiến áo khoác rơi xuống sàn. Mắt Uông Trữ Hạ trào lên hơi nước, cô thấy tổn thương, thất vọng xoay người đi khỏi phòng. Khoảnh khắc cửa đóng lại, Mục Anh Húc rốt cuộc không kìm được nữa, lấy tay che miệng, ho khù khụ, sắc mặt tái mét. Đưa tay sờ trán, Mục Anh Húc cười tự giễu, hôm qua anh thực sự đã đánh giá quá cao sức đề kháng của cơ thể. Nhấc điện thoại trên bàn lên, Mục Anh Húc nhanh chóng gọi cho thư ký Trần Hiên, giọng mệt mỏi. “Mua thuốc hạ sốt. Mang vào văn phòng tôi.”