Sự dịu dàng của Mục Anh Húc khiến Uông Trữ Hạ sững sờ. Cô hơi bối rối, không phân biệt được mơ hay tỉnh, nhưng khi Mục Anh Húc ôm cô vào lòng, cô thực sự muốn dựa vào anh. Cô muốn tận hưởng vòng ôm ấm áp này. Trong lúc cô đang buông thả cảm xúc, giọng nói của Ôn Thế vang lên rất rõ ràng. “Xem ra mọi người nói đúng. Tôi quá coi trọng em.” Ôn Thế cười tràn đầy chua xót, thở dài một hơi, “Xin lỗi, tôi đã quấy rầy hai ngươi.” Ôn Thể hối hận vì lo lắng cho an toàn của Uông Trữ Hạ nên lái xe với tốc độ nhanh nhất, trên đường suýt xảy ra tai nạn xe cộ. Hắn sợ cô bị tổn thương, sợ mẹ hắn khiến cô xấu hổ đau lòng. Nhưng điều chờ đợi hắn lại là thấy cô dựa vào vòng tay của Mục Anh Húc. Trái tim của Ôn Thế trở nên lạnh buốt đau đớn. Giọng hắn không còn cảm xúc. “Hạ Hạ, chúc em hạnh phúc!” Uông Trữ Hạ còn chưa kịp nói gì thì xe của Ôn Thế đã đi xa. Khuôn mặt cô bàng hoàng sửng sốt, ánh mắt buồn bã nhìn theo chiếc xe biến mất trên đường. Nhìn thấy cô ngây người khi Ôn Thế rời đi, Mục Anh Húc siết chặt eo cô, ánh mắt đầy ánh sáng tình yêu cũng mờ tối rất nhiều. “Người đi rồi, em định nhìn đến lúc nào?” Uông Trữ Hạ thấy vòng eo trở nên đau đớn, cô rên nhẹ. “Anh làm tôi đau.” Anh lạnh lùng nói, tay thoáng thả lỏng. “Nếu em lo lắng cho hắn ta, có thể gọi điện giải thích.” “Không.” Uông Trữ Hạ đẩy tay anh ra, giữ khoảng cách với Mục Anh Húc. Cô hít sâu một hơi, chậm rãi nói. “Tâm trạng tôi bây giờ vẫn lộn xộn. Tôi muốn ở một mình.” Mục Anh Húc nhìn Uông Trữ Hạ rời đi mà không ngăn cô lại. Anh biết những lời tỏ tình vừa rồi là khá đột ngột. Anh để cho cô thời gian tiêu hóa. Chỉ là Mục Anh Húc không ngờ rằng, Uông Trữ Hạ luôn là người cho anh bất ngờ này đến ngạc nhiên khác. Những gì anh nhận được vào ngày hôm sau là Uông Trữ Hạ đã ở sân bay. Cô đúng là người gây ra đủ các cung bậc cảm xúc trong anh. “Mục tổng, có cần cho người bắt cô Uông về không?” Thư ký Trần Hiên dựa theo tính cách bá đạo hung ác của ông chủ để đưa ra đề nghị. Cặp mắt ưng sắc bén lóe lên tia tàn nhẫn. “Chuẩn bị xe, đưa tôi ra sân bay!” Sau khi qua cửa an ninh, Uông Trữ Hạ đi theo đoàn người về chỗ ngồi theo thứ tự. Trong khi cô cài đai an toàn, một tiếp viên hàng không tiến tới, lịch sự. “Cô Uông, vé của cô đã được nâng cấp lên khoang hạng nhất. Xin hãy đi theo tôi.” “Hạng nhất?” Uông Trữ Hạ giật mình, tiền trong tài khoản của cô sao đủ mua vé hạng nhất. “Vâng, thưa cô. Mời cô di chuyển theo tôi để sớm ổn định chỗ ngồi.” Nữ tiếp viên hàng không lịch thiệp mỉm cười. Uông Trữ Hạ ngượng ngùng vì bị hối thúc, cô mang theo vali đi sau nữ tiếp viên. Ngồi ở ghế hạng nhất, Uông Trữ Hạ vẫn cảm thấy có chút bất an, cô hỏi tiếp viên hàng không. “Cô có biết ai đã nâng cấp cho tôi không? Cô có thể kiểm tra giúp tôi được không?” “Xin lỗi cô Uông, đây là quyền riêng tư của khách hàng. Chúng tôi không có quyền tra soát.” Bị tiếp viên hàng không lịch sự từ chối, Uông Trữ Hạ có nghi ngờ trong lòng, cũng đành chấp nhận. Trong khi cô nhíu mày suy đoán thì một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu. “Thật là sự trùng hợp ngẫu nhiên.” Đối diện là cặp mắt lạnh lùng tự mãn, cô đột nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra với tấm vé của mình. Cô không tin đó là sự trùng hợp. “Anh đã đổi vé của tôi?” Cô hỏi thẳng, không vòng vo. Mục Anh Húc vênh váo thừa nhận. “Em không cảm thấy thoải mái hơn khi ngồi khoang hạng nhất sau hơn mười giờ bay sao?” “Hỏi thừa.” Uông Trữ Hạ trề môi giận dỗi. Bất kỳ ai cũng biết ngồi khoang đầu rất thoải mái và tiện lợi, nhưng chênh lệch về giá cả cũng rất lớn. Giọng cô không hài lòng. “Anh đi theo tôi làm gì?” “Ai nói tôi đi theo em?” Mục Anh Húc nghiêm trang đáp. “Tôi đi công tác. Ngược lại là em, rõ ràng là thư ký nhỏ của riêng tôi, tại sao không nắm rõ lịch trình công việc. Em có thấy bản thân quá vô trách nhiệm với tôi không?” “Tôi đang nghỉ phép, không đi làm. Cảm ơn đã nhắc nhở thân phận của tôi.” “Tôi chưa phê duyệt kỳ nghỉ phép kéo dài này. Em vẫn đang trong giờ làm việc.” Mục Anh Húc giơ hai ngón tay huơ qua huơ lại trêu đùa cô. Uông Trữ Hạ biết anh cố tình dùng lời nói để trêu chọc cô. Cô lấy bịt mắt đeo lên, nghiêng đầu phớt lờ anh. “Anh thật lươn lẹo. Tôi không nói với anh nữa.” Dù sao máy bay cũng đã cất cánh rồi, cô ngồi ở hạng nhất khá thoải mái, nên cứ vô tư hưởng thụ nghỉ ngơi đi. Nhìn thấy Uông Trữ Hạ mím môi giận dỗi, miệng Mục Anh Húc nhếch lên một vòng cung khó nhận thấy, trong lòng nhẹ nhõm nhiều. “Thật may tôi đã bắt được em.” Tiếng thì thào thật nhỏ thoát ra giữa hai người. Ở sân bay, Cao Trữ Mộc đang sốt ruột chờ chuyến bay tiếp theo. Nhìn thời gian trên điện thoại, cô ả không khỏi cau mày, còn ba mươi phút nữa mới đến giờ lên máy bay, cô không thể đợi dù chỉ một giây. Biết rằng Mục Anh Húc đột nhiên đẩy hết mọi việc cho cấp dưới, rồi vội vàng đến sân bay. Cao Trữ Mộc đoán chắc đã có chuyện xảy ra. Kẻ theo dõi báo cáo lại thật nhanh. “Cô Cao, Mục Anh Húc sắp xếp và đẩy nhanh công việc cho các cấp dưới để có một quãng thời gian nghỉ phép. Anh ta cùng phó thư ký nhỏ, cô Uông Trữ Hạ đã bay sang nước S nghỉ dưỡng.” Càng nghĩ lại càng hận, ả nóng lòng mua vé máy bay sớm nhất. Hận thù trong lòng Cao Trữ Mộc đã thành ngọn lửa rực cháy trong ánh mắt. “Uông Trữ Hạ! Tao sẽ không để mày yên đâu. Hai người đừng hòng hưởng thụ không gian riêng tư. Hãy đợi đấy!” Tại nước S, sự xuất hiện của Mục Anh Húc đã phá vỡ mọi kế hoạch của Uông Trữ Hạ. Cô muốn nhân cơ hội này bắt đầu lại từ đầu ở nước ngoài, nhưng vừa xuống sân bay, người của khách sạn đã đến đón tiếp và lấy đi hành lý của cô đưa về khách sạn trước. “Thưa cô, chúng tôi chỉ là nhân viên làm theo yêu cầu của ngài Mục. Mong cô giúp đỡ! Chúng tôi không muốn bị mất việc.” Nhân viên khách sạn nhìn Uông Trữ Hạ van xin. Nhìn vẻ mặt tức giận của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc hống hách nói. “Tôi nói rồi, em là thư ký nhỏ của tôi, tôi ở đâu thì em phải sống ở đó. Tôi không cho phép em rời khỏi tôi.” Uông Trữ Hạ giậm chân tức tối, giọng Mục Anh Húc vẫn chậm rãi vang lên. “Đừng nói tôi không có quyền can thiệp vào tự do của em. Đừng quên thời hạn hợp đồng lao động một năm em đã ký với Mục thị.” “Tôi hủy hợp đồng!” Uông Trữ Hạ la lớn. “Em vi phạm hợp đồng sẽ phải chịu trách nhiệm và bồi thường theo điều khoản đã ký.” Mục Anh Húc mỉm cười vì cô đã dính bẫy. “Đền thì đền! Bao nhiêu?” Mục Anh Húc đưa điện thoại ra trước mặt cô, bên trên hiện lên một con số với rất nhiều số không. Anh cười sung sướng trước khuôn mặt trắng bệch sợ hãi của cô. “Chưa hết hợp đồng, em vẫn là của tôi.” Cuối cùng, cô xụ mặt tự giác mở cửa xe, ngoan ngoãn chui vào trong, chấp nhận mọi sắp đặt của anh. Mục Anh Húc mỉm cười hài lòng, lên xe đến khách sạn đã đặt từ trước. “Chìa khóa phòng của em.” Sau khi nhận được thẻ phòng, Uông Trữ Hạ cố tình gây sự. “Anh không sắp xếp vệ sĩ canh gác bên ngoài phòng tôi? Anh không sợ tôi sẽ trốn ra khỏi khách sạn?” Mục Anh Húc bật cười tự tin “Hóa ra em thích chơi trò ta chạy ngươi bắt? Tôi không nghĩ em lại thích cảm giác mạnh như vậy.” “Cảm giác mạnh cái đầu anh!” Uông Trữ Hạ lườm nguýt Mục Anh Húc, đi vào phòng rồi sập cửa vào mặt anh thật thô lỗ. Quản lý khách sạn giật mình khi Uông Trữ Hạ đóng sầm cửa, một cô thư ký nhỏ lại dám chọc giận ngài Mục, rõ ràng là quan hệ giữa hai người không bình thường. “Chà, thật nóng tính.” Mục Anh Húc cảm thán, khuôn mặt không chút tức giận. “Được chiều nên hư quá.” Vào đêm đầu tiên ở khách sạn, Uông Trữ Hạ ngủ không yên giấc, cô giật mình tỉnh giấc mấy lần. Gối đầu ướt đẫm nước mắt chứng minh cô đã khóc rất nhiều. Cô luôn mơ thấy một bóng người quay lưng lại với cô, hình bóng đó lạnh lùng, mơ hồ. Cô vẫn nhớ như in cảm giác cầu xin anh ở lại. “Em xin anh… đừng bỏ em… đừng bỏ mẹ con em…” Dù cô khóc lóc van xin khản cổ nhiều thế nào, bóng dáng đó vẫn tàn nhẫn rời đi sống hạnh phúc với một người phụ nữ. Cô cảm nhận bản thân rất yêu người trong giấc mơ, tình yêu đó khiến cô quy lụy đầy thấp hèn. Uông Trữ Hạ nghĩ chỉ là mơ, dỗ bản thân ngủ tiếp, giấc mơ lại đến lần nữa, lập đi lập lại với rất nhiều nước mắt. Thời điểm cô tỉnh lại từ trong mộng, ngực cô nặng trĩu, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy khó chịu như vậy, đặc biệt giấc mơ gây ảo giác như đã từng xảy ra với cô.