Ôn Thể đặt chìa khóa trên nóc tủ, thay dép đi trong nhà. Từ cửa bếp đi ra một cô gái tóc tết lệch bên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn thùy my, mặc tạp dề hoa hướng dương nhô cao bụng bầu. “Mừng anh đã về”. Cao Trữ tịch mỉm cười dịu dàng. “Em nấu ăn?” Ôn Thế không vui nhìn chiếc muôi trong tay cô, giọng khá lớn. “Bé con cũng được bảy tháng rồi, thai kỳ đã bước vào giai đoạn an toàn. Nếu em còn không vận động, cơ thể sẽ mốc meo mất thôi” Cao Trữ Tịch mỉm cười lấy lòng, cô vẫn chưa quen cách xưng hô thân mật của Ôn Thế. “Giai đoạn an toàn? Ai là người hôm qua yếu đến mức không bị nổi bát cháo đổ tung tóe trên sàn, làm chân bị bỏng? Ai là người cả đêm qua phát sốt? Tịch Tịch, không phải anh muốn mắng em, nhưng cơ thể em rất yếu. Trước và sau khi mang thai, cơ thể suy kiệt đến mức báo động. Sống với anh được vài tháng thì thời gian có thể đi lại quanh nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em không nghe lời, anh sao yên tâm đi làm? Em muốn làm anh tức chết đúng không?” Do mang thai, cơ thể và tinh thần đều bị kinh hách quá nhiều, tâm lý Cao Trữ Tịch thay đổi thất thường. Bị Ôn Thể mắng, nước mắt Cao Trữ Tịch rơi lã chã. Ôn Thể cường ngạnh bế thốc Cao Trữ Tịch đưa về phòng ngủ, đặt lên giường. “Em xin lỗi..” Lời xin lỗi nín ngang bởi nụ hôn phớt nhẹ qua môi. Cô che miệng nhìn khuôn mặt thật gần của Ôn Thế. “Tịch Tịch ngoan, không khóc. Anh xin lỗi vì đã nặng lời” Ôn Thể đến gần giường, cúi xuống chạm lên trán cô, giọng nói tuy lãnh đạm những cử chỉ rất dịu dàng. “Hôm nay Tịch Tịch ở nhà thế nào? Đã đỡ sốt chưa?” Ôn thế càng dịu dàng chăm sóc, Cao Trữ Tịch càng rơi nước mắt nhiều hơn. “Em dứt cơn sốt rồi” Cô hơi nghiêng đầu tránh đi. Ôn Thể buồn bã trước cử chỉ trốn tránh của cô. “Anh sẽ không ép em khi em chưa sẵn sàng. Chỉ là, đừng trốn tránh anh” Cao Trữ Tịch nhìn Ôn Thế rồi cúi đầu không nói. Thời điểm Mục Anh Húc muốn giết chết đứa con trong bụng cô, chính Ôn Thế đã cứu cô trốn thoát. Anh đưa cô về sống tại nhà mình. Cao Trữ Tịch kể từ ngày đó chưa từng bước chân ra khỏi nhà. Bầu không khí giữa hai người trầm xuống, Cao Trữ Tịch thu lấy dũng cảm, nói ra quyết định của mình. “Mục Anh Húc..” Đây là lần đầu tiên cô gọi tên người đàn ông tàn nhẫn kia kể từ khi đến sống ở đây. “Mục Anh Húc là một người rất tàn ác. Với Quyền lực lớn mạnh, anh ta sớm muộn cũng tìm ra được địa chỉ này” “Vậy thì sao?” Ôn Thể lãnh đạm hỏi. “Em muốn rời khỏi anh? Muốn quay về bên anh ta?”. “Mục Anh Húc muốn giết con em, sao em lại muốn quay về?” Cao Trữ Tịch ngạc nhiên trước vẻ lạnh lùng xa cách của Ôn Thế. Cô nghĩ Ôn Thế đang hiểu lầm. “Em không muốn làm hại anh. Mục Anh Húc là loại người máu lạnh, anh ta luôn có nhiều cách trừng phạt và hành hạ ác độc với những người đối nghịch anh ta. Anh giúp đỡ em bao lâu nay, càng biết ơn và trân trọng anh bao nhiêu, em càng không thể gây bất lợi cho anh được” “Mục Anh Húc có thể làm gì anh? Giết người là phạm pháp” Ôn Thể đứng lên, kết thúc cuộc nói chuyện khiến hắn không vui. “Tịch Tịch. Em đề cao một người đàn ông khác trước mặt anh, chính là đang sỉ nhục anh, không tin tưởng anh có thể bảo vệ em” Cao Trữ Tịch thấy Ôn Thế nổi giận liền chạy đuổi theo, níu áo hắn. “Em không có ý đó, anh đừng giận…” Ôn Thể cầm bàn tay nhỏ nhắn đưa lên miệng, hôn nhẹ. Cao Trữ Tịch giật mình rụt lại. Nụ cười lạnh lùng xa cách lần nữa xuất hiện trên mặt Ôn Thế. “Từ hôm nay, em sẽ sinh hoạt trong phòng ngủ. Cơ thể em còn yếu, không thích hợp đến phòng bếp hoặc phòng khách. Đến bữa, anh sẽ mang cơm vào phòng.” Cao Trữ Tịch hoảng hốt, sắc mặt vốn trắng xanh vì yếu ớt, nay càng tái nhợt hơn. “Anh giam lỏng em?”. “Tịch Tịch” Ôn Thế không trả lời, mà hỏi ngược lại cô. “Em hiểu tình cảm của anh, đúng không?” Cao Trữ Tịch cắn môi im lặng. “Tịch Tịch ngoan” Ôn Thể từ từ khép cửa, mỉm cười dịu dàng nhìn cô. “Anh chỉ yêu cầu em ở trong phòng. Đây là cách em bảo đáp anh đã cứu mạng con em” Cao Trữ Tịch đập cửa rầm rầm, nước mắt lăn dài. “Thả em ra. Ôn Thế, anh không thể nhốt em. Đây không phải tính cách anh” Không ai đáp lại lời van xin khóc lóc của cô. Thời gian sau đó, Ôn Thế thực hiện đúng như những gì đã nói. Là bác sĩ giỏi, Ôn Thế biết cách chăm sóc chu đáo một phụ nữ mang thai từ dinh dưỡng đến tâm lý. Sự dịu dàng nâng niu trong từng hành động khiến Cao Trữ Tịch cảm nhận rõ ràng Ôn Thế thực sự yêu cô. Một bác sĩ tài giỏi với tương lại hứa hẹn yêu một cô gái bụng mang dạ chửa không nhà không tiền. Cao Trữ Tịch không thể trì hoãn công danh và hạnh phúc của Ôn Thế. Nếu cô ở bên hắn, Mục Anh Húc sớm muộn cũng phát hiện, sự nghiệp và cuộc sống của Ôn Thế sẽ gặp nguy hiểm. Và, hơn hết, xa cách mấy tháng không khiến Cao Trữ Tịch quên người đàn ông nhẫn tâm tàn ác đó. Cô yêu anh đã quá lâu, tình yêu đó ăn mòn và chiếm hết trái tim, không thể quên và cũng không dung chứa nổi bất kỳ người nào khác. Cao Trữ Tịch nghĩ, cô rời đi, cách xa hai người đàn ông này sẽ là lựa chọn tốt nhất cho cả ba người. Để chuẩn bị cho kế hoạch bỏ trốn, Cao Trữ Tịch lơ đãng hỏi Ôn Thế. “Bác sĩ các anh có phải làm việc vào các ngày lễ không?” Gắp thức ăn cho cô, Ôn Thế rất hài lòng mấy hôm nay Cao Trữ Tịch ngoan ngoan, lời nói cũng buông lỏng hơn. “Giao thừa phải trực đêm, nhưng sáu giờ sáng anh có thể dơ bẩn và thấp hèn, hạnh phúc sẽ không mỉm cười với người như cô. Cao Trữ Tịch không dám bỏ trốn ngay, cô cần nhận hàng chuyển phát nhanh, cũng như nhận điện thoại kiểm tra theo giờ của Ôn Thế. Chỉ có ban đêm vì sợ quấy rối giấc ngủ của cô, Ôn Thế mới dừng việc gọi điện về kiểm soát cô đang làm gì. Ban đêm, Cao Trữ Tịch mở cửa nhà, bước một chân ra thế giới mà cô trốn tránh suốt mấy tháng nay. Nhìn lại lần cuối căn hộ đã lưu trữ rất nhiều kỷ niệm về một người duy nhất mang đến sự ôn nhu của tình người. “Vĩnh biệt!” Cao Trữ Tịch không đủ tiền gọi taxi, tiền trên người cô là từ lần bị Mục Anh Húc đưa đến bệnh viện bắp ép phá thai, chỉ đủ đi xe bus. Về đến phòng trọ nhỏ bé mới sống được vài ngày, Cao Trữ Tịch lục lọi dưới đáy chậu hoa, tìm ra chùm chìa khóa sơ cua. Nhanh chóng lấy vài bộ quần áo cần thiết, tiền mặt và giấy tờ tùy thân, Cao Trữ Tịch tiếp tục bắt xe bus đến ga tàu, mua vé đến thành phố gần nhất. Cô vừa muốn rời khỏi thành phố này, vừa không muốn khoảng cách địa lý giữa cô và người đàn ông tàn nhẫn kia cách quá xa. Cô còn yêu Mục Anh Húc, bản thân dù bỏ trốn vẫn ti tiện dùng cách ngu ngốc nhất để được tưởng niệm đến một người vĩnh viễn không đáp lại tình yêu của mình. “Cô có mua vé không? Không mua thì đứng qua một bên, đằng sau còn rất nhiều người xếp hàng” Bác gái bán vé khó chịu nhìn Cao Trữ Tịch. Cả ngày lo lắng bất an, buổi trưa và tối cũng chỉ ăn. uống qua loa, lại di chuyển liên tục khiến cơ thể Cao Trữ Tịch bắt đầu phát sốt. Mắt hoa lên, đầu choáng váng, cô gắng gượng đẩy mấy tờ tiền nhàu nát qua khung kính. “Xin lỗi, bản tôi một vé đến thành phố A.” “Thanh niên mấy cô cậu bây giờ coi khinh người làm công chúng tôi quá. Tiền nhàu nát thế này mà cũng mang ra dùng được.” Bác gái bực bội đặt mạnh vé tàu lên bàn, xua xua tay. “Nhanh biến đi. Người tiếp theo Cao Trữ tịch xấu hổ nhận vé, đi đến phòng chờ ngồi đợi. Không phải cô cố tình đưa tiền xấu, vì đây là số tiền mặt cuối cùng trong người cô. Ngồi trong phòng chờ, hơi lạnh từ điều hòa phả ra khiến Cao Trữ Tịch rùng mình. Cơn sốt bắt đầu khiến cô nhìn thấy ảo giác: con số ba mươi phút nữa tàu chạy, giờ đây biến thành khuôn mặt ác quỷ của Mục Anh Húc. Ác quỷ Mục Anh Húc che mất ánh sáng, hai tay chống vào thành ghế phía sau Cao Trữ Tịch, giam cô trong bóng tối. Đôi môi bạc tình nhả ra từng từ chậm rãi. “Cao Trữ Tịch. Cô chạy trốn thật giỏi!”.