Uông Trữ Hạ chưa bao giờ dám nghĩ về việc có tình cảm với Mục Anh Húc, cô là người biết rõ khoảng cách và thân phận cách biệt. “Uông Trữ Hạ, cô hiểu không? Chúng ta đều giống nhau. Bây giờ cô thay chỗ của tôi, thì sớm muộn gì cô cũng sẽ có kết quả như vậy.” “Cô Cao, cô sai rồi.” Uông Trữ Hạ ngẩng đầu, ánh mắt dửng dưng. “Tôi chưa bao giờ muốn thay vị trí của cô. Nhưng tôi hiểu điều cô muốn nói, tôi sẽ rời khỏi biệt thự. Cô yên tâm.” Uông Trữ Hạ gọn gàng dứt khoát đẩy cửa ra, rời đi với lòng tự trọng. Đôi mắt thâm hiểm của Cao Trữ Mộc nhìn theo bóng lưng Uông Trữ Hạ. “Đây là cơ hội cuối cùng tôi cho cô. Đừng để tôi trở nên độc ác.” Sau khi xuống xe, ngực Uông Trữ Hạ nặng nề, khó thở. Cô không biết tại sao mình lại cảm thấy như vậy, đó là vì những lời của Cao Trữ Mộc? Hay là vì Mục Anh Húc? Cô liên tục nhớ lại những lời tỏ tình, những câu nói dịu dàng đi vào tim, và cả các cử chỉ hành vi thân mật hơi quá của Mục Anh Húc. Cô là trò đùa hay sao? Nhưng cô nhận ra, cô có quyền gì để tức giận? Hai người chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới. Thở dài, trong đầu cô hình thành quyết định khiến tim cô thoáng đau đớn kỳ lạ. Uông Trữ Hạ bắt đầu thu dọn hành lý. Quách quản gia tình cờ phát hiện, liền ra sức ngăn cản khuyên can. “Cô Uông, cô không thể cứ như vậy rời đi. Tôi phải giải thích thế nào với ông chủ.” “Chú cứ nói con đã tìm được nhà thuê. Việc con chuyển đi cũng là sớm hay muộn thôi.” Uông Trữ Hạ xách vali, đẩy người quản gia, đi nhanh ra cửa. Quách quản gia chạy vội lên trước, đóng cửa, rồi im lặng đứng bất động canh giữ cửa nhà. Uông Trữ Hạ bất lực nhìn người quản gia, “Chú đang làm gì vậy? Con không muốn vô lễ, nhưng chú Quách tránh ra, con cần phải rời khỏi đây.” “Không được. Cô Uông rời đi, ai sẽ chăm sóc Mục Niệm tiểu thiếu gia? Nếu ông chủ đi công tác về, tôi không thể bàn giao được. Cô muốn tôi bị đuổi việc sao?” Quách quản gia khôn khéo lợi dụng sự thiện lương của cô, đánh đúng tâm lý thương người, nhưng ông không ngờ lần này Uông Trữ Hạ đã quyết tâm. Ánh mắt cô cầu xin nhưng giọng nói không hề lùi bước. “Mục Niệm sẽ có bảo mẫu mới sau khi cháu rời đi. Mục tổng không phải người vô lý, chú làm việc có trách nhiệm, anh ta sẽ không sa thải chú. Chú làm ơn thả cháu đi.” Quách quản gia lắc đầu. Hai người rơi vào bế tắc, thì cánh cửa sau lưng quản gia đột nhiên mở ra. Mục Anh Húc xuất hiện với dáng người cao lớn, khuôn mặt u ám và giọng nói trầm thấp hung ác. “Em muốn đi đâu?” Quách quản gia vội vàng đứng tránh sang một bên. Không đợi câu trả lời của Uông Trữ Hạ, một bàn tay to đã giật lấy vali của cô. Nhìn vào đôi mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng của anh, Uông Trữ Hạ đột nhiên đau lòng. Cô nói nhỏ. “Tôi không muốn ở đây nữa.” “Em không muốn ở đây? Em định đi đâu?” Mục Anh Húc gầm lên, muốn cầm tay cô nhưng bị tránh đi. Thấy anh hung dữ độc đoán, Uông Trữ Hạ nổi giận không kém. “Mục tổng, tôi chỉ là thư ký. Tôi không cần phải báo cáo cho anh biết cuộc sống cá nhân của mình. Đi đâu là chuyện riêng của tôi.” Uông Trữ Hạ đi đến lấy vali nhưng lại bị anh bắt được cổ tay. Mục Anh Húc giơ cổ tay cô lên cao, bóp thật mạnh với giọng nói thích thú: “Em là thư ký của tôi, em phải ở bất cứ nơi nào tôi sống.” “Anh …” Uông Trữ Hạ giận đến mức mặt cô đỏ bừng, ánh mắt quắc lên trợn trừng. Cô nói không lựa lời. “Mục tổng, tôi chỉ là một thư ký nhỏ, tôi thực sự không có quyền sống ở đây.” Nghe những lời của cô, Mục Anh Húc cau mày và nhận thấy điều bất thường, “Có ai nói với em điều gì? “Không có.” Đôi mắt của Uông Trữ Hạ né tránh, phủ nhận. “Không ai nói với tôi điều gì, tôi muốn rời đi từ lâu rồi.” “Tôi cấm em nhắc đến từ rời đi!” Mục Anh Húc quát lớn, ném hành lý của Uông Trữ Hạ cho quản gia và ra lệnh. “Không có sự cho phép của tôi, em ấy không được phép rời khỏi biệt thự nửa bước.” Quản gia cúi đầu rồi lập tức mang vali rời đi. Thấy hành lý của mình bị mang đi, Uông Trữ Hạ giải thoát cổ tay ửng đỏ khỏi bàn tay anh, lo lắng và giận dữ. “Anh thật vô lý và đáng ghét! Anh không có quyền nhốt tôi ở đây?” “Phải không?” Mục Anh Húc khoanh tay trước ngực, ngạo mạn hỏi. “Đúng. Tôi giam giữ bắt nhốt em đấy, em có thể làm gì tôi?” “Anh …” Cuộc cãi vã rơi lên đỉnh điểm thì chuông điện thoại vang lên chọc thủng bầu không khí gay gắt giữa hai người. Nhìn vào cái tên trên màn hình, Mục Anh Húc bị cơn giận che mờ lý trí, nên cố tình nghe điện thoại trước mặt Uông Trữ Hạ. “Có chuyện gì vậy, em yêu?” Sau khi cố tình nhấn mạnh hai chữ ’em yêu, Mục Anh Húc quan sát phản ứng của Uông Trữ Hạ. Nhưng khuôn mặt vô cảm của cô giáng cho anh nhát búa, khiến tâm trạng anh càng tồi tệ hơn. “Em yêu, em có nhớ anh không?” Biểu cảm của Uông Trữ Hạ vẫn bình tĩnh, trong lòng cô là những cơn sóng cuộn trào. Trái tim cô như bị dao đâm khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô sẽ không bộc lộ ra ngoài. Đây là tự tôn cuối cùng của cô. Cao Trữ Mộc ở đầu bên kia điện thoại sững sờ, không ngờ Mục Anh Húc lại nói chuyện tình cảm như vậy. Cô ả ngọt ngào nói, chủ động hạ thấp kiêu hãnh của bản thân. “Anh Húc, em xin anh, chúng ta có thể không chia tay không? Em thực sự không thể làm gì nếu không có anh.” “Em đang nói cái gì vậy? Tại sao anh lại chia tay với em? Đừng suy nghĩ lung tung nữa, đợi anh ở nhà.” Mục Anh Húc cố ý nói những lời này để Uông Trữ Hạ ghen, nhưng anh không nghĩ đến Cao Trữ Mộc lại tranh thủ cơ hội. Không phải là Cao Trữ Mộc không thể đoán được tình huống của Mục Anh Húc, nhưng cô ả cố tình nhân cơ hội này để làm dịu mối quan hệ giữa họ. Về lấy lòng đàn ông, Uông Trữ Hạ còn phải học ả nhiều. Về phía Mục Anh Húc, anh lén nhìn phản ứng của Uông Trữ Hạ. Anh mong đợi cô sẽ ghen tuông, dù là chút xíu dấu hiệu bất mãn hoặc đau khổ cũng đủ chắc chắn cô có quan tâm anh. Nhưng phản ứng lãnh đạm dửng dưng của Uông Trữ Hạ làm anh thất vọng. Cô liếc nhìn Mục Anh Húc, rồi im lặng đi qua người anh, tiến về phía cửa. “Em định đi đâu?” Mục Anh Húc quát lớn, vội đã đi theo, nhưng liền đứng tại chỗ khi Uông Trữ Hạ quay lại, ném ánh mắt hờ hững về phía anh. “Bây giờ đi dạo trong vườn cũng phải xin phép ngài?” “Trữ Hạ, anh không có ý đó…” Uông Trữ Hạ quay đi, không nghe hết lời anh nói. Lững thững đi dạo trong khu vườn phía sau, Uông Trữ Hạ không thể hiểu tại sao tâm trạng cô không vui? Vì Mục Anh Húc không cho cô rời biệt thự? Hay do người yêu bên kia điện thoại của anh ta? Uông Trữ Hạ không biết ở một nơi cách đấy không xa, Mục Anh Húc đang im lặng ngắm nhìn cô. Anh thở hắt ra, cảm thấy chán nản trước cách giải quyết của bản thân. Đứng trước Uông Trữ Hạ, anh luôn cư xử không còn là anh. Trong khi Uông Trữ Hạ bị giam giữ, một công ty bất động sản thuộc Tập đoàn Ôn thị đã đưa ra thông báo công ty sẽ có tổng giám đốc mới. “Có phải tổng giám đốc nhảy dù vào không?” “Tôi lại nghe đồn là được đào tạo chuyên sâu từ nước ngoài về. Rất tài giỏi.” Mọi người vừa bàn tán vừa chờ đợi chào đón giám đốc mới. Ôn Thể lãnh đạm đi vào đại sảnh, tiếp nhận sự chào đón của nhân viên với vẻ thờ ơ xa cách. Hắn không chào hỏi, chỉ liếc qua rồi đi thẳng vào thang máy. Thái độ này khiến mọi người bất mãn, sau lưng vang lên tiếng thì thầm. “Không phải đó là vị bác sĩ Ôn nổi tiếng trên tivi thời gian trước sao?” “Đúng. Tôi nghe nói là làm chết người. Thật đáng sợ!” Ôn Thế không thích việc kinh doanh, hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc kế thừa sản nghiệp của Ôn gia. Hắn chỉ muốn trở thành một bác sĩ khám bệnh cứu người, được làm công việc bản thân yêu thích. Nhưng hắn đầu hàng trước lời đe dọa của mẹ hắn. “Chỉ cần con tiếp quản công ty của cha con, mẹ có thể đảm bảo an toàn cho người phụ nữ trong lòng con.” Vì Uông Trữ Hạ, ba năm trước Ôn Thế sẵn sàng bỏ qua sự thăng tiến trong sự nghiệp, ba năm sau hắn vẫn sẵn lòng kế thừa việc kinh doanh của Ôn thị. Uông Trữ Hạ là người khiến Ôn Thế chấp nhận làm công việc mà hắn chán ghét, chấp nhận từ bỏ yêu thích của bản thân.