Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 47
“Mục tổng, thức ăn đã chuẩn bị xong, mời ngài qua ăn với mọi người.”
Nghe giọng nói nhỏ nhẹ xa lạ, Mục Anh Húc ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn nhân viên cấp dưới đi cắm trại trong rừng lại mặc váy, thật chướng mắt.
“Uông Trữ Hạ đâu?”
Vưu San Sán đưa tay vuốt tóc, cố gắng tạo dáng. “Thưa ngài, tôi không rõ. Có thể Trữ Hạ đang ngồi ăn cùng mọi người rồi.”
Nghe thấy thư ký nhỏ đã ăn mà không nhờ mình, Mục Anh Húc thấy tức giận. Đi về hướng mọi người quây quần, không có ý chờ Vưu San Sán, khiến cô ả cắn môi ấm ức.
Mọi người vui vẻ mời Mục Anh Húc, anh đảo mắt nhìn xung quanh, cảm thấy bất an lạ thường.
“Uông Trữ Hạ đâu? Tại sao không thấy cô ấy ở đây?”
Mục Anh Húc nói xong, mọi người nhận ra rằng Uông Trữ Hạ biến mất khá lâu, nhưng không ai biết cô đã đi đâu. Vài người hỏi nhau rồi đều lắc đầu.
Anh cáu gắt với thái độ thờ ơ của mọi người. “Ăn. Ăn. Chỉ biết ăn. Một đồng nghiệp cùng công ty biến mất mà không ai nhận ra. Các người thật vô trách nhiệm. Tất cả tản ra đi tìm cô ấy cho tôi.”
Có nhiều người bất mãn vì bị trút giận, nhưng không ai dám lên tiếng. Một chuyến dã ngoại vui vẻ biến thành cuộc tìm kiếm người mất tích.
Trong rừng, Uông Trữ Hạ đang ngồi dưới gốc cây, chán nản nhìn chiếc quần trầy xước ở đầu gối. “Mình đúng là ngu ngốc. Có đi thôi mà cũng ngã. Lạc đường rồi, còn đau chân, xui tận mạng.”
Cô ngẩng lên nhìn bầu trời bị nhiều tán lá che kín, tự nhủ chắc mọi người đã bắt đầu ăn, không biết có ai phát hiện cô biến mất rồi đi tìm không. Dù sao nhân khí của cô ở công ty cũng không được tốt, ít bạn bè đồng nghiệp.
Trong khi than ngắn thở dài, cô nghe thấy có tiếng người vang lên í ới. Lắng nghe một hồi liền nhận ra tên của mình đang được gọi.
“Tôi ở đây! Tôi ở đây!” Cô hét lên thật to, sợ bên kia sẽ không nghe thấy.
Do quá vui mừng, cô đứng phắt dậy, bước nhanh về phía trước, chân vấp phải rễ cây liền ngã dúi về phía trước.
Uông Trữ Hạ nhắm mắt lại, chấp nhận số phận lại ngã thêm lần nữa thì một vòng tay đỡ lấy cô, mặt đập vào một thứ ấm áp thơm mùi nước hoa đắt tiền.
Cả hai cơ thể ngã xuống đất, cô nằm trên người vừa cứu giúp.
“Ngu ngốc!” Từ đỉnh đầu truyền đến tiếng nghiến răng ken két.
Uông Trữ Hạ ngơ ngác mở mắt, nhận ra giọng nói quen quen, nửa mừng nửa lo lén lút nhìn lên thì gặp khuôn mặt đẹp trai của Mục Anh Húc nhắn nhó đau đớn.
“Mục tổng? Anh làm sao vậy?”
“Chân em đang để ở đâu?”
Uông Trữ Hạ chống tay lên vòm ngực cơ bắp căng đầy của Mục Anh Húc, lơ ngơ muốn đứng dậy, lúc này mới nhận ra đùi cô đặt đúng vị trí quan trọng của đàn ông. Cô hoảng sợ xanh mặt, nhảy phắt lên, ngã lăn lông lốc một vòng trên đất.
“Ngu ngốc!” Mục Anh Húc ngồi dậy, nhìn sự vụng về lóng ngóng của cô, mỉm cười cưng chiều. Anh sẽ không nói bên dưới nó đau thế nào đâu, đừng hỏi.
Uông Trữ Hạ xấu hổ muốn đào đất dưới chân chui xuống. Trước khi cô mở miệng nói cảm ơn thì Mục Anh Húc đã mắng té tát. “Em bao nhiêu tuổi? Em đã chạy đi đâu! Tại sao bỏ vào rừng một mình, không nói với ai? Em có biết mọi người đều đi tìm em không?”
Uông Trữ Hạ biết rằng cô đã gây rắc rối cho mọi người. Cô không giải thích, chỉ cúi đầu nhận lỗi. “Tôi xin lỗi …”
Mục Anh Húc vẫn còn tức giận, hoảng loạn và sợ hãi. Anh sợ rằng Uông Trữ Hạ gặp tai nạn, cũng sợ rằng anh không tìm thấy cô trong thời gian ngắn.
Anh không vẫn không hài lòng trước lời xin lỗi. Nếu cô xảy ra chuyện gì, một lời xin lỗi làm sao đủ. Anh bực bội hỏi. “Tại sao em không gọi điện cho mọi người khi bị lạc?” “Điện thoại không có tín hiệu …”
Uông Trữ Hạ lí nhí trả lời. Điện thoại có tín hiệu, cô đã gọi trợ giúp từ lâu đâu cần loanh quanh trong rừng suốt mấy tiếng.
Thấy vẻ mặt khó chịu của cô, Mục Anh Húc đột nhiên tội nghiệp, anh hối thúc. “Mọi người đang đợi em! Lần này đi theo tôi, đừng để lạc nữa.”
Uông Trữ Hạ đảo tròn mắt ghét bỏ, im lặng đi theo sau, cắn môi quên đi sự đau đớn ở mắt cá chân.
Nhận thấy sự bất thường của cô, Mục Anh Húc quay đầu lại và thấy Uông Trữ Hạ khập khiễng đi theo anh.
“Em bị trặc chân?”
Uông Trữ Hạ thành thật gật đầu.
“Tôi không rõ. Sau ba lần vấp ngã cùng một chân thì mắt cá chân bắt đầu sưng, tôi thấy đi lại khó khăn hơn.”
Mục Anh Húc ngồi xổm xuống, đưa tay nhấc chân cô lên. “Bám vào vai tôi nếu chưa muốn ngã.”
Uông Trữ Hạ đứng một chân không vững nên nghe lời, cúi xuống đặt tay lên vai anh, ngượng ngùng nói. “Mục tổng, không sao đâu, ngài quỳ gối trước mặt tôi thế này, tôi xấu hổ lắm.”
“Câm miệng!” Một lần nữa Mục Anh Húc muốn khâu miệng cô lại.
Anh nhanh nhẹn cởi giầy, nhìn nơi mắt cá sưng phù to tướng, ngón tay ấn chạm vào kiểm tra.
“Á, đau đau. Anh không phải bác sĩ thì đừng nghịch, tôi đau lắm.” Uông Trữ Hạ la hét ỏm tỏi, mắt rớm nước vì đau.
Mục Anh Húc đột ngột ngẩng đầu, mặt hai người chỉ cách vài centimet, khuôn mặt của Uông Trữ Hạ đỏ rực bất thường, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, một cơn gió thổi qua khiến tóc Uông Trữ Hạ bay bay ôm lấy toàn bộ người Mục Anh Húc. Cô e thẹn vén tóc lại, lí nhí nói.
“Mục tổng, chúng ta cần quay trở về. Mọi người đang đợi.”
Mục Anh Húc không trả lời, xỏ lại giầy cho cô. Anh quay lựng lại, lạnh nhạt nói. “Lên đi!” Uông Trữ Hạ sợ hãi xua tay. “Mục tổng, anh mà cõng tôi thì lời đồn của chúng ta đến bao giờ mới kết thúc?”
“Cô quan tâm đến ánh mắt của người khác?”
Giọng Mục Anh Húc bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng Uông Trữ Hạ vô tư không nhận ra, cô gật đầu vội vàng. “Tất nhiên, tôi không muốn bị chỉ trích hay đàm tếu. Tôi không muốn những lời đồn vô căn cứ ác ý này truyền đến tai Thế ca.”
Lòng thủy chung của Uông Trữ Hạ dành cho Ôn Thế khiến Mục Anh Húc ghen tị. Khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng, ánh mắt hung ác. Anh quay phắt lại, tóm hai tay cô tự vòng qua cổ mình, rồi đứng bật dậy, dùng hai tay xốc cô lên lưng.
Uông Trữ Hạ quá bất ngờ không phòng bị kịp, chới với ôm chặt cổ anh, tim đập thình thịch.
Mục Anh Húc không nói thêm bất kỳ lời nào, lầm lì đi về phía trước. Đến lúc này cô mới giận ra tâm trạng anh trở nên u ám khó gần. Cô cảm thấy khó hiểu, là ông chủ một tập đoàn lớn, anh đâu cần vì nhân viên làm tới mức này. Nhưng chính vì sự dịu dàng xen lẫn giận dữ của Mục Anh Húc, khiến cô thấy ấm áp trong lòng rất nhiều.
Lạc trong rừng suốt mấy tiếng đồng hồ, chỉ có cây cối vây quanh, giờ được một người quan tâm chăm sóc, cô rất cảm động.
Tại nơi cắm trại, mọi người sau khi tản ra đi tìm Uông Trữ Hạ, không ai tìm thấy và tự quay về địa điểm tập trung. Vừa đói vừa mệt vì phải đi tìm người, bầu không trí trầm mặc ngột ngạt. Đột nhiên một người bất bình lên tiếng.
“Uông Trữ Hạ lúc nào cũng gây rắc rối cho chúng ta. Lần trước chỉ vì côta đi làm muộn mà cả phòng bị trách phạt theo.”
“Đúng vậy, cô ta lớn rồi, nếu đi lạc trong rừng thì cũng phải biết gọi điện cầu cứu mọi người chứ.”
“Hay cô ta cố tình biến mất để mọi người lo lắng hoảng loạn đi tìm?”
“Có lẽ cô ta chỉ muốn duy nhất Mục tổng đi tìm, vì nghe đồn cô ta là tình nhân bí mật..”
Mọi người bắt đầu nói xấu Uông Trữ Hạ, ai cũng đói bụng và mệt mỏi nên rất dễ bị kích động. Vưu San Sán là người nói câu đầu tiên, lúc này cúi đầu im lặng, dùng tóc che đi ánh mắt toan tính nham hiểm.
Ngay khi mọi người ồn ào, ai đó đột nhiên hét lên vì ngạc nhiên, “Tìm thấy rồi! Họ đã trở lại!”
Mọi người nhìn lên và thấy rằng Uông Trữ Hạ được Mục Anh Húc cõng trên lưng đi về phía này.
Bị nhìn chằm chằm bởi rất nhiều đồng nghiệp, khuôn mặt của Uông Trữ Hạ ngày càng đỏ hơn.
Thấy Uông Trữ Hạ được tiếp xúc gần với Mục Anh Húc, đôi mắt của Vưu San Sán đỏ lên vì tức giận. Cô ả không nghĩ Mục tổng sẽ vì một phó thư ký nhỏ mà hạ mình như vậy. Cô ả muốn cho Uông Trữ Hạ một bài học, không nghĩ đến lại tạo cơ hội cho hai người gần nhau hơn.
Mục Anh Húc nhẹ nhàng đặt Uông Trữ Hạ xuống, đứng im nhìn cô ngạo mạn. Uông Trữ Hạ hiểu ý, cúi đầu chân thành nói lời cảm ơn với khuôn mặt ngượng ngùng đỏ bừng. “Trữ Hạ, thật may cậu đã quay trở lại. Chúng tôi đã tìm kiếm câu trong một thời gian dài!” Vưu San Sán bước lên đầu tiên, giả bộ mừng vui, cô ả dịu dàng nhìn Mục Anh Húc với ánh mắt thán phục. “Mục tổng thật tài giỏi, có thể tìm ra chính xác vị trí của cô ấy.”
Mục Anh Húc không phản ứng với lời nịnh nọt, anh quay sang quản lý buổi cắm trại, ra lệnh.
“Buổi dã ngoại hôm nay kết thúc sớm. Thu dọn và lên xe quay lại công ty.”
Nhiều người tỏ ra bất mãn, xì xào xin Mục Anh Húc nhưng anh chỉ lạnh lùng nói. “Một đồng nghiệp làm cùng công ty biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ, mà không ai nhận ra, thể hiện sự thiếu đoàn kết trong nội bộ. Nếu người biến mất không phải Uông Trữ Hạ, mà là một người trong các bạn, các bạn sẽ nghĩ sao khi bị lãng quên?”
Tiếng xì xào lắng xuống. Uông trữ Hạ nhận thấy Vưu San Sán đứng bên cạnh hơi run rẩy cơ thể, cô đơn giản nghĩ đồng nghiệp lo lắng cho mình, liền nhỏ giọng thì thầm. “Tớ ổn, đừng lo.”
Mục Anh Húc bực tức nhìn cô thư ký nhỏ vẫn có tâm trạng an ủi người khác, giọng anh trở nên nghiêm trang và lạnh lẽo.
“Chuyện hôm nay không đơn giản chỉ là sự cố vô tình. Tôi sẽ cho tra xét kỹ càng và xử phạt những người có âm mưu hãm hại đồng nghiệp.”
Uông Trữ Hạ cũng như mọi người đều ngạc nhiên trước thông báo này.
“Uông Trữ Hạ.” Mục Anh Húc quát lên, khóe miệng khẽ nhếch khi cô hoảng hốt đứng thẳng người nghe lệnh. “Cô lên xe tôi.”
Các đồng nghiệp đều nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, ghen tị và khinh thường. Buổi dã ngoại bị phá hủy trong không khí chán nản không vui, ai cũng đổ lỗi cho Uông Trữ Hạ. Giờ đây Mục tổng lại đích thân bảo cô lên xe anh quay về, bất kỳ ai cũng phải suy đoán về quan hệ của hai người.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương