Bên trong hội trường, Mục Anh Húc kéo Đàm Hân Nghiên đi dần về phía cửa, bàn tay nắm chặt điều khiển. Anh biết kẻ đứng sau toàn bộ màn kịch này là kẻ điên, việc giấu bom khắp nơi đều có khả năng xảy ra. “Dù mày chuẩn bị trực thăng hay vệ sĩ canh phòng từ trước cũng không thể thắng người của bọn tao. Thả Đàm Hân Nghiên ra.” Quách Thẩm Ngạn nôn nóng nói, ánh mắt phiền chán bắn về con tin. Hắn luôn chán ghét loại phụ nữ kéo chân sau. Uông Trữ Hạ hay Đàm Hân Nghiên đều là gánh nặng của những người bên cạnh. Hắn ghét tất cả! “Đi!” Mục Anh Húc hét lên, giơ súng bắn trúng vai Quách Thẩm Ngạn, một tay kìm kẹp người Đàm Hân Nghiên khiến năm gã đằng sau bị bó chân bó tay, sợ bắn trúng cô ta. Quách Thẩm Ngạn ngã xuống, súng trên tay hắn văng ra, hắn nhìn xung quanh cảnh giác. Trần Hiên từ cột trụ chạy vụt về phía Mục Anh Húc, bắn trúng ngực một gã đang trái lệnh muốn bắn Mục Anh Húc. Tiếng súng và sự xuất hiện bất ngờ của Trần Hiên khiến cục diện rối loạn. Mục Anh Húc đẩy Đàm Hân Nghiên về phía trước ngay khi chân anh chạm tới ngưỡng cửa. Một phát súng bắn trúng tay anh khiến điều khiển kíp nổ văng xuống sàn lạch cạch. Bốn gã đàn ông lao bổ tới muốn đuổi theo Mục Anh Húc. Đàm Hân Nghiên ngã trên sàn, cô ta cảm thấy giữa chân mình ươn ướt, cảm giác hoảng loạn xâm chiếm tâm trí cô ta. Do váy cưới là màu đỏ, dù máu có chảy ra thấm ướt cũng không thể nhìn rõ. “Quách Thẩm Ngạn, cứu tôi… NHANH GỌI CẤP CỨU!!!” Cô ta gào lên về phía Quách Thẩm Ngạn đang chống tay đứng dậy. Quách Thẩm Ngạn đứng thẳng dậy, liếc mắt nhìn Trần Thạch Tín đang bò lê sắp tới cửa phụ hội trường, máu kéo thành vệt dài trên sàn. Từ phía đó thoát ra sẽ có xe chuẩn bị từ trước. Hắn cười khẩy trước việc bỏ trốn của gã, cúi người cầm khẩu súng lên. Từng chữ được nhả ra thật chậm. “Loại người nhu nhược bỏ trốn, vứt lại đồng đội, nên chết.” Đoàng. Trần Thạch Tín bị bắn xuyên qua lưng, gục xuống sàn. Ngay cả khi chết cũng không rõ ai là kẻ giết mình. “Anh… anh làm gì vậy? Chưa được sự cho phép của ông chủ, anh dám..” Đàm Hân Nghiêm lắp bắp, sợ hãi trước sự nhẫn tâm của Quách Thẩm Ngạn. Họng sụng quay về hướng cô ta, Đàm Hân Nghiên lắc đầu sợ hãi. “Anh không thể… Tôi đang mang giọt máu của ông chủ… anh dám..” Nhìn khuôn mặt lã chã nước của Đàm Hân Nghiên, hắn nhớ đến khoảng thời gian mới ra tù, cười khùng khục. “Không phải cô liên tục khinh bỉ tôi trước mặt ông chủ? Bây giờ cầu xin tôi, không thấy nhục hả? Chỉ vì cô là phụ nữ, là người mang thai đứa con của ông chủ sau một lần say rượu mà luôn hếch mặt lên trời coi thường những người xung quanh? Cô là cái thá gì?” Ấn họng súng vào thái dương Đàm Hân Nghiên, hắn gào lớn. Đàm Hân Nghiên theo phản xạ, cúi người muốn tránh né, cánh tay å đặt lên đùi rồi khựng lại. Tia sáng trong mắt lóe lên dưới nước mắt, ả cúi đầu khóc nức nở. “Tôi xin lỗi! Tôi sai rồi… tôi sai rồi… Làm ơn tha cho tôi, tôi còn đứa bé…” Hắn chán ghét nhìn cô, sắc mặt lạnh lùng quay đi, tay ấn chặt bả vai đầy máu. Đàm Hân Nghiên nhìn tấm lưng lãnh đạm của hắn, cô ta biết hắn luôn đối nghịch với cô ta trong toàn bộ kế hoạch, dù hai người cùng một phe. Nhìn máu nhỏ giọt theo bước chân hắn, sự sỉ nhục vừa nhận được che mờ lý trí Đàm Hân Nghiên, cô ta vén gấu váy bồng bềnh, rút khẩu súng nhỏ giắt ở đùi. Ánh mắt căm ghét cùng bờ môi đỏ mọng mím lại, Đàm Hân Nghiên nín thở cử động ngón tay. Đoàng. Quạch Thẩm Ngạn giật bắn cơ thể, đổ ụp xuống sàn. Máu từ lưng hắn ồ ạt chảy ra, hắn chống tay run rẩy như muốn bò dậy. Khẩu súng trên tay hắn văng dưới đất, cách khoảng một mét. Hai tay cầm súng run lẩy bẩy, Đàm Hân Nghiên với sắc mặt trắng bệch bám vào hàng ghế dọc hai bên thảm đỏ, xiêu vẹo đứng lên, bước từng bước đến gần. Theo sau vạt váy cưới là vết máu đỏ thẫm, Đàm Hân Nghiên như quên đi cơn đau quặn dưới bụng, hoặc có lẽ sự độc ác đã chiếm lĩnh toàn bộ trái tim cô ta. “Cô… thật độc ác…” Quách Thẩm Ngạn trợn trừng mắt nhìn, không tin một cô gái vừa khóc lóc cầu xin, chỉ trong tích tắc đã có thể cầm súng giết người. “Xuống địa phủ đi!’ “Dừng tay!!!” Đoàng. Hai lời nói cùng cất lên, một bóng người lao vào từ cửa hội trường nhưng không nhanh bằng viên đạn. Quách Thẩm Ngạn nằm gục trên vũng mãu, máu từ người hắn chảy ra gần chạm đến giày người vừa xuất hiện, hắn liền chuyển hướng. Đi đến gần Đàm Hân Nghiên, trước khi cô ta kịp mở miệng, gò má đã nhận ra cú bạt tai trời giáng. “Ngu ngốc! Cô có biết bản thân vừa làm gì không hả?” Cơ thể Đàm Hân Nghiên ngã xuống sàn, mắt trợn lên không tin nhìn người trước mặt. “Anh có biết hắn vừa làm gì không? Hắn vừa muốn giết tôi.” “Mạng người vô tích sự như cô không bằng gót chân hắn.” Tiếng khịt mũi khinh thường vang lên, người đàn ông hất đầu ra lệnh cho thuộc hạ. “Đưa cô ta quay về biệt thự trước…” “Hứa Cao Lãng!!! Anh là tên khốn nạn!” Đàm Hâm Nghiên gào lớn tên người đàn ông, cô ta nhào tới muốn xâu xé hắn, nhưng cơ thể do mất máu quá nhiều, không đủ sức đứng dậy. “Hắn muốn giết đứa con trong bụng tôi. Nó là con anh, anh không xót xa chút nào sao?” Hứa Cao Lãng một thân tây trang phẳng phiu, khuôn mặt đanh thép, hoàn toàn không tồn tại chút ấm áp ngày nào khi ở bên Uông Trữ Hạ. Ném ánh mắt như nhìn vật chết, giọng nói rét buốt khô khan của hắn dội vào tai Đàm Hân Nghiên. “Nếu không có một đêm ngu ngốc kia, cô nghĩ tôi sẽ đụng vào người cô? Một kẻ được tôi cứu từ nhà thổ xứng đáng bò lên giường tôi?” Sự thật phun ra từ miệng Hứa Cao Lãng khiến quá khứ bẩn thỉu khổ nhục của Đàm Hân Nghiên bị phơi bày. Nước mắt cô ta vô thức ứa ra, tròng trắng trở nên đỏ ngầu hận thù, cô ta nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống, cơ thể không ngừng run rẩy vì uất ức. Hai gã thuộc hạ bước đến dìu Đàm Hân Nghiên theo mệnh lệnh của Hứa Cao Lãng. Giọng nói khinh thường cùng bất mãn của hắn xoáy sâu vào lòng hận thù của Đàm Hân Nghiên. “Chỉ có việc giữ chân gã vô dụng Mục Anh Húc cũng làm không xong. Uổng công tôi dàn dựng bao nhiêu bẫy rập cùng xử lý các hòn đá cản đường.” Tâm mắt hắn đảo đến tờ hợp đồng chuyển nhượng cổ phần rơi vãi trên sàn, nghiến răng rít lên rồi quay người đi ra cửa. “Đi! Đưa ả cút khỏi mắt tôi.” Từng lời nói như lưỡi dao sắc nhọn găm vào tim Đàm Hân Nghiên, cô ta giấy giụa không phối hợp với hai gã thuộc hạ. Vì biết trong bụng cô ta đang mang thai con ông chủ, hai gã thuộc hạ lúng túng xanh mặt không dám dùng lực. Hứa Cao Lão bỏ đi trước, không thấy tiếng chân đi theo sau liền quay lại, trừng mắt gào lên. “Trói cô ta hoặc đánh ngất mang đi. Đây không phải chỗ cho ả giở thói đỏng đảnh tiểu thư.” Đàm Hân Nghiên vùng vẫy ngã xuống sàn, bàn tay ả ống trúng điều khiển kíp bom nổ. Tiềng quát thét ra lệnh của Hứa Cao Lãng chìm trong tiếng nổ nhỏ từ cánh cửa phụ hội trường. Mắt Hứa Cao Lãng co lại, hắn gầm lên lao về phía Đàm Hân Nghiên. “Á đàn bà ngu ngốc!” Hắn là người chỉ thị các nơi cài bom nên biết rõ tòa nhà sẽ không phát nổ ngay, nhưng chính hắn cũng không chắc các cột trụ bên trong hội trường sẽ trụ vững được bao lâu. Hai gã thuộc hạ đang xốc nách Đàm Hân Nghiên liền vứt cô ta xuống, co chân bỏ chạy xẹt qua người Hứa Cao Lãng. Giọng gào thét quát nạt của hắn không thể lớn hơn nỗi sợ chết của thuộc hạ. Đàm Hân Nghiên mặt mũi trắng bệch trước kết quả nằm ngoài dự tính. Cô ta ngoan ngoãn đứng lên theo đà kéo của Hứa Cao Lãng, vội vàng choàng tay qua vai hắn. Hai người dìu nhau rời khỏi hội trường, tiếng nổ tung nửa tòa nhà đuổi theo sau lưng. Tiếng bom dừng lại giữa tiếng sụp đổ của các bức tường. Hứa Cao Lãng biết hắn chôn bom không phải để tự hại chết chính mình, nên chỉ chôn ít thuốc nổ dọa người. Ra đến ngoài hội trường, rừng hoa oải hương tím đã nát bét dưới sự dẫm đạp chạy trốn của khách dự hôn lễ. Hai nhóm người cùng mặc đồ đen dùng gập gộc đánh nhau sau vài giây chấn động bởi bom, và do vị trí cách xa nên không bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục sống chết với nhau. Đều là thuộc hạ theo ông chủ nhiều năm, lòng trung thành không phải như hai tên thuộc hạ nhát cáy vừa bỏ chạy của Hứa Cao Lãng. “Ban nãy có tiếng trực thăng… là bên mình chuẩn bị hay…” Đàm Hân Nghiên đau bụng khiến sắc mặt trắng bệch, cô ta lắp bắp hỏi. “Tôi không chuẩn bị trực thăng.” Hứa Cao Lãng nghiến răng, đến cuối cùng thì Mục Anh Húc vẫn đi trước hắn một bước. Hứa Cao Lãng kéo Đàm Hân Nghiên đi dọc men theo tòa nhà lung lay sắp sụp. Hắn không dám đi đường vòng vì sợ làm tâm bắn. Có tiếng xé gió vút đến bên tai, Hứa Cao Lãng cảnh giác ngồi thụp xuống, Đàm Hân Nghiên mất đà nên khụy gối xuống đất, tiếng rên rỉ của cô ta ngày càng lớn. “Hứa Cao Lãng! Anh đừng để Đàm Hân Nghiên lừa. Cô ta là người xấu, đã phá hủy đám cưới của tôi và cài bom hội trường.” Uông Trữ Hạ thở hồng hộc vì tức giận trước cú vụt trượt vào người Đàm Hân Nghiên. “A Hạ?” Hứa Cao Lãng giật mình, hắn không nghĩ sẽ đụng mặt Uông Trữ Hạ trong tình huống này. Cơ thể hắn vô thức bước lên phía trước muốn chạm vào cô, hoàn toàn quên Đàm Hân Nghiên đang ôm bụng đau đớn phía sau. “Cô có sao không? Có bị thương ở đâu không?” Uông Trữ Hạ tránh khỏi bàn tay đưa đến của hắn, tay lăm lăm gậy sắt, nôn nóng hỏi. “Tôi ổn. Anh có nhìn thấy Mục Anh Húc không?” “Cô chưa gặp Mục Anh Húc?” Mắt Hứa Cao Lãng âm u khi bị cô từ chối, giọng hắn tỏ ra kinh ngạc rất thật. “Anh ta chạy ra ngoài trước khi bom phát nổ..” Câu nói bị cắt ngang khi Đàm Hân Nghiên lao đến đẩy hắn, muốn xông lên đánh Uông Trữ Hạ. “A Hạ, cô thật kinh khủng, mồi chài Mục Anh Húc chưa đủ, còn muốn quyến rũ luôn cả bố của con tôi?” Đàm Hân Nghiên gào lên, cơ thể bị Hứa Cao Lãng giữ chặt không cho chạm vào Uông Trữ Hạ. “Con cô? Cô có thai? Bố đứa bé?” Uông Trữ Hạ theo bản năng lùi lại giữ khoảng cách, đảo mắt qua lại giữa hai người đang giằng co. Cô nghi ngờ nhìn đôi giày nhuộm đầy máu của Đàm Hân Nghiên, hoảng hốt nói. “A Nghiên! Cô chảy máu…” “Đúng, tôi chảy máu, đứa con trong bụng không biết có an toàn hay không, đều là do Mục Anh Húc ban cho.” Đàm Hân Nghiên bị Hứa Cao Lãng đẩy ngã, cô ta nằm sống soài trên đất, gào khóc nói. “Tôi mang thai, có biết không hả? Gã đã ông khốn nạn đang đứng trước mặt cô chính là tác giả của đứa bé trong bụng tôi. Gã say rượu và tưởng nhầm tôi là cô, hắn cưỡng bức tôi vì nghĩ tôi là cô.” Đàm Hân Nghiên gào khóc điên cuồng. Hứa Cao Lãng cầm súng đầy run rẩy, giơ về phía đầu cô ta đầy đe dọa. “Câm miệng!” “Anh giỏi bắn chết mẹ con tôi đi.” Đàm Hân Nghiên quẹt nước mắt, ngẩng cao đầu kiêu ngạo thách thức. Ánh mắt rực lửa căm thù khiến Hứa Cao Lãng thoáng rùng mình. Cô ta quay sang nhìn Uông Trữ Hạ, cười điên dại. “Chắc cô sốc lắm đúng không? Người đứng sau toàn bộ chuyện này là Hứa Cao Lãng, là người đàn ông si mê cô đến ngu muội. Ăn không được thì đạp đổ, muốn nuốt gọn Mục thị, muốn hạ bệ người đàn ông của cô…” “Câm miệng!” Hứa Cao Lãng xông lên muốn giết chết Đàm Hân Nghiên, nhưng bị gậy sắt vụt đến, hắn phải nhảy tránh ra sau. Giọng nói lạnh lùng khô khốc của Uông Trữ Hạ vang lên, cô chưa từng dùng thái độ lạnh lùng sắt đá này với hắn. “Để cô ta nói hết!” Hắn bước lên nhưng bị ánh mắt sắc bén của Uông Trữ Hạ trấn trụ. Đó là đôi mắt biết nói cùng cá tính quật cường mà hắn yêu thích. Hứa Cao Lãng như gã đàn ông ngu ngốc trong lời Đàm Hân Nghiên, nghe lời đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm cô ta đầy cảnh giác, ngón tay đặt trên cò súng sẵn sàng bắn bất kỳ lúc nào. “Cứ cho là mọi lời cô nói đều đúng, nhưng đó là chuyện của Hứa Cao Lãng. Còn cô? Mục Anh Húc làm gì mà cô ám hại anh ấy? Tôi đối xử với cô tệ bạc đến mức cô phản bội tôi? Không phải chúng ta là bạn bè sao?” Đàm Hân Nghiên bật cười khanh khách, tiếng cười mang theo nước mắt. Cô ta nhìn Uông Trữ Hạ như đồ ngu. “Một kẻ tốt bụng lương thiện hưởng mọi ưu ái của cuộc đời như cô, làm sao hiểu được những kẻ thấp cổ bé họng như chúng tôi phải vùng vẫy để sinh tồn dưới đáy xã hội.” Uông Trữ Hạ im lặng, không hiểu lời cô ta nói. “Tôi căm ghét cô, lợi dụng cô vì cô là em gái Cao Trữ Mộc. Vì cô mang trong mình dòng máu họ Cao. Năm xưa Cao Trữ Mộc tống cổ gia đình tôi ra nước ngoài. Sinh hoạt ở một đất nước xa lạ với người mẹ nhu nhược và đứa em trai bệnh tật triền miên, cô biết tôi từng làm những nghề gì không? Một ngày tôi làm ba nghề, ngủ không đến bốn tiếng đồng hồ vẫn không đủ tiền sinh hoạt. Thời điểm tôi bị lừa bán vào nhà thổ chỉ vì kiếm tiền duy trì viện phí trong bệnh viện, cô và Cao Trữ Mộc đều sung sướng ngủ ngon trên giường.” Uông Trữ Hạ lảo đảo trước thông tin vừa nghe, gậy sắt trên tay rơi xuống nền xi măng vang lên tiếng chát chúa. “Hứa Cao Lãng là người cứu tôi khỏi chốn bẩn thỉu đó. Hắn cho tôi học, đầu tư cho tôi, giúp tôi trở thành một người nổi tiếng. Và chính hắn trả thù giúp tôi. Nhưng ngay cả khi Cao Trữ Mộc bị giết chết trong tù cũng không giải tỏa hận thù trong lòng tôi.” “Cao Trữ Mộc… chị ấy?” “Đúng vậy. Người thân duy nhất của cô, người chị gái luôn đầy mưu mô muốn hãm hại cô đã chết trong tù. Chết vì bị quản giáo cưỡng bức đến chết. Tôi muốn cô ta phải nếm cảm giác sống không bằng chết của tôi.” Uông Trữ Hạ rất hận việc Cao Trữ Mộc góp phần vào cái chết của Ôn Thế, nhưng cô chưa từng nghĩ kết thúc cuộc đời của chị ta thảm khốc như vậy. “Uông Trữ Hạ, cô có gì tốt mà nhận được tình yêu cùng cưng chiều của Mục Anh Húc, ngay cả gã đàn ông yêu đơn phương cô cũng diệt trừ toàn bộ các cái gai từng tổn thương cô…” “Câm miệng!” Tiếng quát cùng lúc tiếng súng nổ. Hứa Cao Lãng bắn trúng cánh tay Đàm Hân Nghiên. Hắn có vẻ khẩn trương, sắc mặt nôn nóng bước đến kéo tay Uông Trữ Hạ. “A Hạ, đi với tôi. Chúng ta cần rời khỏi đây trước khi đợt bom thứ hai phát nổ. Tòa nhà này sắp sửa đổ nát, sẽ lan đến đây” Uông Trữ Hạ đấm mạnh lên đầu lệ vai hắn, vùng vẫy muốn thoát ra. Tình cảnh Đàm Hân Nghiên nằm gục trên đất ôm cánh tay, nước mắt trên mặt lã chã đau khổ rơi, trong lòng cô rét lạnh trước bản tính ác độc của Hứa Cao Lãng. “Hứa Cao Lãng, anh thật kinh khủng! Tôi không ngờ anh là loại độc ác như vậy. Trong bụng cô ta có đứa bé của anh… Hứa Cao Lãng kéo mạnh tay khiến cơ thể cô bổ nhào vào người hắn, giọng nói như ác quỷ rót vào tai cô. “Tôi chỉ muốn những đứa con được sinh ra bởi em. “Có chết tôi cũng không sinh con cho anh.” Uông Trữ Hạ tát lên mặt hắn. Câu nói thẳng thừng của cô như đụng đến điểm mấu chốt của hắn, hắn thở phì phò, ánh mắt dữ tợn nhìn cô, gần mạnh từng từ. “Vậy em chết đi Hứa Cao Lãng ném Uông Trữ Hạ xuống đất, giơ tay lên, họng súng chĩa thẳng vào người cô. “Yên tâm, tôi sẽ đi ngay sau em.” Uông Trữ Hạ hoảng sợ đến mức chân tay tê dại, không cách nào cử động. Áp lực từ người hắn lớn đến mức cô chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù trong lòng đang gào thét hai tiếng chạy đi’. Tiếng súng vang lên, Uông Trữ Hạ ngã xuống đất nhưng cô không thấy đau, chỉ thấy một cơ thể ấm nóng đang nằm đè lên người mình. Giây phút trước sống chết, được nhìn thấy khuôn mặt kiên nghị lạnh lùng đẹp trai của người đàn ông cô yêu thương, nước mắt Uông trữ Hạ vô thức chảy ra vì nhẹ nhõm. “Xin lỗi, tôi đến muộn.” Nhưng ngay giây tiếp theo, Uông Trữ Hạ vừa giơ bàn tay rút được giữa hai cơ thể ra, muốn ôm anh, cô nhìn thấy trên đó toàn máu và máu. Lọt thỏm dưới đáy mắt sâu hút đầy tình yêu của Mục Anh Húc là tiếng gào đau xé lòng của Uông Trữ Hạ. “Không!!! Không!!!”