“Có bom.” Tiếng la hét hỗn loạn, tiếng chân chạy rầm rầm bên trong hội trường tràn ra ngoài. Trần Hiên xoay đầu theo bản năng nhìn về cửa hội trường nên không bắt kịp Uông Trữ Hạ. Cô cầm phần váy xùm xòe phiá trước, chạy bổ đến hướng Mục Niệm, giật mạnh tay khỏi bàn tay Lâm Mộng Như. “A Hạ, nguy hiểm, đừng qua đó.” Lâm Mộng Như đuổi theo nhưng bị vấp ngã, cô ôm bụng nhìn theo chiếc váy cưới màu trắng bay trong gió, xông thẳng về phía đám người đang đánh nhau kịch liệt. “A Như. Em ổn chứ?” Trần Hiện hoảng hốt đỡ Lâm Mộng Như lên, kéo cô đứng sát vào tường, tránh đám khách chạy ùa ra như ong vỡ tổ. “Em men theo tường, vòng ra cửa phía sau, nơi đó có người của Mục tổng sắp xếp.” “Em không đi! Anh thì sao? Anh sẽ làm gì với nó?” Tầm mắt cô dừng ở khẩu súng trên tay hắn. Trần Hiên đặt tay lên vai Lâm Mộng Như, nhìn thẳng vào mắt cô, kiên định nói. “Sẽ không có chuyện gì, tin tôi.” Hắn nói xong liền chạy ngược hướng với đám người, quay trở vào bên trong hội trường. Vài người mắt sắc nhìn thấy súng trên tay hắn, sợ hãi hét lên, hoảng loạn xô nhau khiến đám đông càng hỗn loạn. Mục sư ngất xỉu nằm trên bục. Mục Anh Húc bóp cổ Đàm Hân Nghiên, giữ chặt cô trước mặt, nòng súng đen dí thẳng vào thái dương cô ta. Sau lưng anh là hai vệ sĩ lăm lăm súng sẵn sàng bảo vệ chủ. Trần Hiện lẩn mình vào đám khách quý vấp ngã khi chạy trốn, họ đang bò dậy la hét chạy về phía cửa hội trường. Hắn len lỏi và lẩn mình nấp vào cây cột lớn, nhìn bóng lưng đám người đứng đối diện Mục Anh Húc. Năm người cầm súng giơ cao, chĩa thẳng về phía Mục Anh Húc, người đứng đầu nhìn từ phía sau có dáng vẻ rất giống Mục Anh Húc, nhưng khi gã cất tiếng, Trần Hiên nhận ra ngay là ai. “Trần Thạch Tín?” Giọng sửng sốt của Trần Hiên khá lớn khiến Trần Thạch Tín nghi hoặc, gã quay đầu đảo mắt khắp hội trường, lác đác vài người cuối cùng đang gào hét chạy khỏi cửa hội trường. Gã nhíu mày, quay về nhìn Mục Anh Húc, lắc lắc xấp giấy trên tay. “Hiện toàn bộ người nhà của anh đã bị thuộc hạ của tôi bắt giữ. Khôn hồn ký giấy bán 50% cổ phần Mục thị cho ông chủ tôi.” “Ông chủ anh ăn tham không sợ chết nghẹn hả?” Mục Anh Húc cười khùng khục, ánh mắt đột nhiên nheo lại nguy hiểm, chân anh vừa bị Đàm Hân Nghiêm giẫm lên để tìm cơ hội chạy thoát. “Đứng yên, không tôi bắn vỡ sọ.” Cổ bị siết chặt khiến Đàm Hân Nghiên rất vất vả khi nói. “Chỉ cần tôi ấn nút này, toàn bộ chúng ta đều chết. Mục Anh Húc, anh không sợ chết?” Nụ cười lạnh lẽo của Mục Anh Húc tràn khỏi miệng, anh cúi xuống thì thầm vào tai Đàm Hân Nghiên, ánh mắt chưa từng dời khỏi đám người Trần Thạch Tín. “Cô không dám đâu. Ông chủ của cô cũng không dám” Cơ thể Đàm Hân Nghiên vô thức run lên, hơi thở lạnh lẽo cùng lời nói như ác quỷ của anh vò nắn tim cô ta. “Tôi biết đứa bé trong bụng cô là tác phẩm của ai.” Đám người bên Trần Thạch Tín nghe xong lời anh liền đồng loạt giơ súng lên cảnh giác. Mục Anh Húc không bận tâm năm họng súng đen ngòm, anh cười khẩy. “Cái chết của Âu Dương Trạch là tác phẩm của anh, đúng không anh Trần?” “Đừng ngậm máu phun người.” Trần Thạch Tín quát lớn, giật khẩu súng từ người bên canh, chĩa về phía Mục Anh Húc, gắn giọng cảnh cáo. “Mục Anh Húc Anh, vì 50% cổ phần mà anh bỏ qua sinh mạng của Uông Trữ Hạ và Mục Niệm?” Đáp lại câu hỏi là tiếng súng nổ đoàng, Trần thạch Tín khụy gối xuống sàn, máu bắn tóe ra từ đầu gối. Tập tài liệu về thỏa thuận hợp đồng rơi vung vãi trên sàn. Không ai biết Mục Anh Húc ra tay nhanh như thế nào, nhưng chỉ trong tích tắc nòng súng đã quay về dí lên thái dương Đàm Hân Nghiên. “Anh Trần không đủ tuổi nói chuyện với tôi.” Sau câu nói xem thường của anh là tiếng vỗ tay đều nhịp. Cánh cửa phụ bên hông hội trường dẫn đến phòng nghỉ phía sau được đẩy ra, tiếng bốt đinh cộp cộp vang lên như từng nhát búa hấp dẫn mọi người. “Quách Thẩm Ngạn?” Mục Anh Húc kinh ngạc thốt ra tên người đến. “Cậu… vượt ngục?” Quách Thẩm Ngạn đến gần Trần Thạch Tín, nhìn gã ôm chân rên rỉ với ánh mắt thờ ơ, giọng nói của hắn khản đặc như cổ họng từng bị thương. “Lâu không gặp. Phong độ của cậu có vẻ giảm sút nhỉ? Con chó bám đuôi Trần Hiên đâu? Đám vệ sĩ đắc lực đâu? Sao chỉ có hai tên vô dụng thế này?” Hai người đứng sau Mục Anh Húc bước lên một bước, gân xanh nổi lên cánh tay trần thể hiện sự tức giận. “Không cần bận tâm tiếng chó sủa.” Mục Anh Húc lạnh lẽo ra lệnh. Anh ngạo nghễ nhìn Quách Thẩm Ngạn, từng chữ rõ ràng như đang giễu cợt hắn. “Cách đây một tháng, ngay hôm sau cậu vượt ngực, tôi đã nhận được tin tức. Bộ cậu không thấy lạ tại sao truyền thông không có tin tức nào đưa tin vụ việc này?” “Đừng tưởng lừa gạt được tôi. Ém truyền thông đưa tin là ông chủ, không phải cậu.” Quách Thẩm Ngạn phủ nhận lời Mục Anh Húc, ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm anh. “Đây là những gì cậu có thể nói sau khi gặp lại bản thân?” “Cậu muốn tôi hỏi gì? Hỏi xem quãng thời gian ngồi tù, cậu bị bạn tù tra tấn đánh đập thế nào? Hay cậu vì muốn vượt ngục, phối hợp với chân tay của ông chủ cậu mà nhịn nhục quan hệ ghê tởm với gã quản giáo?” Câu hỏi của Mục Anh Húc đâm trúng bí mật khủng khiếp Quách Thẩm Ngạn giữ kín, hắn rút súng ra, vừa bước đi vừa nói. “Câm miệng! Câm miệng!” Mục Anh Húc ghì chặt cổ Đàm Hân Nghiên, giật điều khiển trên tay cô ta, đưa lên cao. “Muốn chết chung cả lũ, thì đến đây.” Anh cũng lùi dần ra sau, giữ khoảng cách với Quách Thẩm Ngạn. Hai người lùi về phía cửa hội trường lúc này không còn bất kỳ ai. “Mày nói chúng ta là anh em bạn bè, nhưng luôn cho người theo dõi giám sát tao. Đây là hành vi của anh em tin tưởng nhau?” Cặp mắt Quách Thẩm Ngạn đỏ ngầu hận thù, hắn đi về phía trước, năm gã cầm súng lăm lăm trên tay cảnh giác theo sau bảo vệ. “Cậu luôn miệng nhắc đến hai tiếng anh em, vậy mà có thể sau lưng đâm tôi một dao? Có thể cài bẫy vợ tôi hiểu lầm và rời đi? Có thể ngay trong đám cưới của anh em giúp đỡ người khác giết người, khiến đám cưới không thể tiến hành?” Mục Anh Húc dùng thêm sức kìm giữ người Đàm Hân Nghiên, chiếc váy cô dâu màu đỏ trên người cô ta quá vướng víu. Chỉ cần nghĩ đến phải chạm vào da thịt của một người phụ nữ khác ngoài Uông Trữ Hạ, anh đã thấy ghê tởm. “Ở bên Uông Trữ Hạ chỉ khiến mày càng tụt lùi. Người đứng đầu không thể có điểm yếu. Ôn Thế là kẻ xui xẻo khi yêu phải ả yêu tinh như Uông Trữ Hạ. Hắn chết là xứng đáng! Hắn nên mừng vì được chết dưới tay tao, ha ha ha.” Tiếng cười điên loạn của Quách Thẩm Ngạn đập vào vách tường, dội lại ngân vang vào màng nhĩ toàn bộ người có mặt Nghe lời nói ngang ngược cố chấp của hắn, Mục Anh Húc cười giễu cợt. Nòng súng đen ngòm di chuyển từ thái dương Đàm Hân Nghiên chạy dọc sườn mặt cô ta rồi quay trở lại, ấn mạnh vào thái dương khiến cô ta rên rỉ đau đớn. “Không phải ông chủ của cậu, cha của đứa bé trong bụng Đàm Hân Nghiên bày ra tất cả các trò này đều vì người phụ nữ của tôi sao?” Giọng anh đanh thép, hài lòng với sự rủn rẩy ức chế của cơ thể Đàm Hân Nghiên. Từng lời nói tàn nhẫn độc ác như ác quỷ của Mục Anh Húc tràn ra quấn lấy thơi thở Đàm Hân Nghiên. Nước mắt cô ta vô thức rơi bên má, môi bị cắn đến rướm máu. Mục Anh Húc không hề thương xót, bỡn cợt cô ta, anh cảm thấy tình bạn tri kỉ trước đây của hai người đều là giả dối. “Đe dọa người khác kết hôn với mình chỉ vì một gã đàn ông không yêu mình. Đàm Hân Nghiên, cô thật đáng thương.” Câu nói nặng nề như hàng vạn mũi tên đâm vào tim cô ta, ĐÀm Hân Nghiên vùng vẫy mà không bận tâm họng súng trên thái dương. Cùng lúc đó, tiếng động cơ ồn ào từ ngoài cửa vọng vào, Quách Thẩm Ngạn biến sắc. “Trực thăng?” Bên ngoài tòa nhà. Uông Trữ Hạ nắm tay Mục Niệm len qua rừng hoa oải hương tím, phía sau có hai gã đàn ông cầm súng đuổi theo. Do mệnh lệnh chỉ được bắt sống, không được tổn thương cô nên không ai dám ra tay. “Mẹ Hạ Ha… còn ông bà nội…” Mục Niệm chạy bằng tốc độ của cô, khản giọng gào lên sợ hãi. “Mẹ sẽ quay lại tìm ông bà… chạy nhanh lên Niệm Nhi” Uông Trữ Hạ hận chiếc váy cô dâu vướng víu, những cành hoa oải hương bị đạp đổ không thương tiếc dưới chân cô. “Chỉ cần chạy ra khỏi đây, chắc chắn sẽ tìm được ô tô…” Hai mẹ con chạy lung tung giữa rừng hoa oải hương, xen lẫn giữa nhiều người khách đến dự đám cưới. Đột ngột cơn gió lớn từ trên cao quật ngã Uông Trữ Hạ khiến Mục Niệm ngã theo cô. Tiếng động cơ to lớn cùng tiếng gió vù vù phạt đổ hết các cành hoa oải hương, hai gã đàn ông theo sau cùng người xung quanh cũng vì áp lực gió mà ngã xuống, bọn họ lăn trên đất với động tác ngã chuyên nghiệp. Tiếng la hét sợ hãi, tiếng gào khóc dội vào đầu từng người. “A Hại Đến đây!” Tiếng gào lớn của Lâm Mộng Như át tiếng gió. Một chiếc trực thăng tư nhân loại nhỏ bay dập dờn là là trên đất, Lâm Mộng Như thả thang dây xuống, bám vào thành cửa, gào lớn gọi Uông Trữ Hạ. Bản năng của người mẹ khiến Uông Trữ Hạ nhanh tay vớ chậu cây hoa oải hương ném về phía hai gã đàn ông, ri cắp ngang hông Mục Niệm, dùng hết sức bình sinh chạy về phía trực thăng. “Con tự chạy… mẹ để con tự chạy…” Mục Niệm không dám vùng vẫy, nói lớn đề nghị. Vai Uông Trữ Hạ bất ngờ bị tóm lấy, kéo giật về phía sau, Mục Niêm trong tay cô bắn văng xuống đất lăn tròn. Cô gào lên. “Niệm Nhi, chạy về phía trực thăng. Không được quay đầu lại!” Mục Niệm bò bằng cả chân và tay, lấy đà bật lên, lao vê phía trước, sức gió từ cánh quạt khiến cơ thể nhỏ bé vật lộn gân như rạp mình xuống đất mới có thể chạy được. Uông Trữ Hạ sau khi bị kéo ngã xuống đất, một họng súng ấn vào trán cô, gã đàn ông ra lệnh. “Cấm cử động… Hự. Miệng gã rên lên, cơ thể xìu xuống với máu chảy từ trên đỉnh đầu. Một người mặc đồ đen cầm gậy sắt, mặt mũi căng thẳng kéo Uông trữ Hạ dậy. “Cô Uông, cô chạy về phía trực thăng đi.” Uông Trữ Hạ biết đây là người của Mục Anh Húc, cô lắc đầu, giật khẩu súng từ tay gã đàn ông nằm trên đất, run rẩy đưa người vệ sĩ. “Anh cầm lấy, đưa tôi thanh sắt.” Cô đẩy mạnh khẩu súng vào người đối phương, cướp gậy sắt và chạy ngược về phía con đường vừa đi qua. “Tôi không thể bỏ mặc bố mẹ.” “Việc đó xin để cho chúng tôi…” Người vệ sĩ bối rối làm rơi súng, anh ta nhặt lên thì thấy Uông Trữ Hạ đã chạy khá xa. Trên đường Uông Trữ Hạ chạy trở về, gặp xác một người nằm trên đất, máu đầy đầu, cô không biết là thuộc phe nào. Trái tim cô thắt lại sợ hãi khi nghĩ đến tình hình của bố mẹ Mục Anh Húc. Đến nơi đang diễn ra cuộc ẩu đả giữa hai phe, Uông Trữ Hạ không thấy Lâm Tịnh Hương và Mục Phong, cô không dám gào lên gọi, chỉ sợ khiến những kẻ khát máu chú ý. Tất cả đều mặc đồ đen, cô không biết ai với ai, vội vàng muốn chạy về phía hội trường để tìm Mục Anh Húc. Từ phía xa, Uông Trữ Hạ nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi cùng với Đàm Hân Nghiên. Cô trợn mắt không tin vào thứ bản thân đang nhìn thấy. “Tại sao lại là… anh ta?”