Sau một tuần Mục Anh Húc lẩn tránh Uông Trữ Hạ, chiều ngày hôm đó anh tan làm đúng giờ, bước vào Mục gia với bó hoa cẩm chướng màu trắng hồng xinh đẹp. Uông Trữ Hạ ngồi đọc sách trong phòng khách, cô nhập tâm nên không nghe thấy động cơ xe cùng tiếng giày vang lên sàn gỗ. Bóng râm phủ chụp lên người cô, che khuất ánh sáng trên trang sách, lúc này Uông Trữ Hạ mới giật mình trước thân hình cao lớn sừng sững của Mục Anh Húc. “Hạ Hạ..” Anh chống tay vào thành ghế, hôn lên trán cô, giọng nam trầm chui vào tai, chạy lên não khiến các dây thần kinh bên trong nhũn ra. Cô ngồi lọt thọt giữa sô pha mềm, đắm mình trong ánh mắt sâu hun hút của anh, cảm thấy hơi thở đang bị người đàn ông lạnh lùng này xâm chiếm nuốt chửng. Mục Anh Húc khụy một gối, đưa bó hoa lớn đến trước mặt cô, thành khẩn nói. “Xin lỗi vì đã bỏ bê em lâu nay. Đừng giận tôi, được không?” Nhìn từng cánh hoa tươi mới mơn mởn mọng nước, cô hiểu rõ ý nghĩa của loài hoa này. Quan sát khuôn mặt đẹp trai với mày kiếm, mắt ưng, mũi cao thẳng cùng bờ môi dày đầy đặn của Mục Anh Húc, giọng Uông Trữ Hạ nhẹ khẽ như sợ làm vỡ bầu không khí ngọt ngào này. “Rốt cuộc anh làm gì trong một tuần qua? Công việc bận rộn đến vậy?’ “Mục thị gần đây nhận một hạng mục vô cùng quan trọng, toàn bộ nhân viên đều tập trung dự án này.” Anh gật đầu khẳng định. “Thật sự?” Uông Trữ Hạ nhướng mày hỏi lại, bất chợt bị anh đáp lời bằng nụ hôn thật dài. Sự độc đoán của anh ăn dần thắc mắc nghi hoặc của cô. Buổi tối, trong bữa cơm, Mục Niệm cười khanh khách vì bố mẹ làm lành, bé thỏ thẻ. “Bố mẹ nên tranh thủ cưới sớm, chứ con đau tim vì mấy trò giận dỗi của bố mẹ lắm rồi. Phận làm con như con, rất khổ sở khi thấy hai người yêu nhau không đến được với nhau..” Miếng thịt bò cắt nhỏ bị nhét vào miệng Mục Niệm, cắt ngang lời nói linh tinh của bé. Uông Trữ Hạ thở dài bất lực, buổi nói chuyện dạy dỗ ngày hôm trước của cô coi như đổ sông đổ bể. Đầu óc con trai cô đã bị các bộ phim ngôn tình kinh điển trên tivi tiêm nhiễm phá hủy mất rồi. Gia đình ba người quây quần hạnh phúc bên bàn ăn, hoàn toàn lãng quên các tin đồn nhảm nhí tràn lan trên mạng, không nhớ đến các công việc ứ đọng do bị phóng viên săn đón lấy tin tức. Đêm hôm đó, Uông Trữ Hạ trong chiếc váy ngủ trong suốt, cô như con rắn uốn mình thật dẻo, quấn riết lấy thân thể rắn rỏi, cơ bắp chắc khỏe và vùng bụng sáu múi tuyệt đẹp của Mục Anh Húc. Anh không ngừng thỏa mãn cô, hai người triền miên đến rạng sáng, đến khi Uông Trữ Hạ nằm đè trên người anh với hơi thở nặng nhọc, cô lắc đầu xin tha thì mới dừng lại. Mục Anh Húc bế cô như đang ôm trân bảo quý giá, dùng nước nóng rửa sạch cơ thể cô, rồi nhét vào trong chăn với vẻ mặt cưng chiều. “Uống hết cốc sữa rồi ngủ đi.” Rèm mi mệt mỏi khép lại, Uông Trữ Hạ chìm sâu vào mộng đẹp. Thời điểm cô tỉnh lại là vì cơ thể bị đung đưa như đang nằm trên ghế mây bập bênh. Đập vào mắt là không gian kín sang trọng của khoang xe, cô ngồi thẳng dậy, hoảng sợ quan sát xung quanh. Đột ngột vách ngăn trước mặt hạ xuống, từ bên kia khoang xe vang lên giọng hào hứng của Trần Trương. “Bà chủ, bà tỉnh rồi à?” “Chú Trần, chúng ta đi đâu đây?” Uông Trữ Hạ lắc lắc đầu để tỉnh táo hơn, đôi khuyên tai kim cương đong đưa theo cử động, đánh nhẹ vào mặt làm cô ngồi cứng đờ. “Bà chủ đừng lo lắng. Đây là sắp xếp của ông chủ.” Sau câu nói, vách ngăn được kéo lên như thể không cho cô cơ hội tìm hiểu tình hình từ miệng của Trần Trương. Uông Trữ Hạ cúi đầu nhìn bộ soa rê trắng muốt trên cơ thể, cảm giác da mặt dầy hơn cùng rèm mi nặng trĩu vì masscara, cô nghi ngờ trong khi ngủ, cơ thể mình đã bị người khác trang điểm và thay trang phục. Cô lục tìm quanh ghế xem có điện thoại không, phát hiện bản thân hoàn toàn chỉ có hai bàn tay trắng, muốn đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra, cũng không có người giải đáp. Nhìn qua cửa kính, cô nhận ra hướng xe chạy là đến phía Tây thành phố, nơi có một quảng trường rất rộng lớn, là trung tâm đi bộ cũng như sưởi nắng của mọi người vào cuối tuần. Nơi này sát rìa thành phố, nếu đi xa hơn sẽ ra ngoại ô, nên cây xanh nhiều, lượng không khí cũng rất trong lành. Xe dừng lại giữa đường khiến Uông Trữ Hạ nghi hoặc. Trần Trương kéo mở cửa, cúi người cung kính nói. “Bà chủ, từ đây phải do bà chủ tự đi rồi.” Cô bước xuống đường trong chiếc váy cô dâu trắng muốt, cơn gió nhẹ lay khẽ tấm soa rê rủ từ trên đỉnh đầu chảy dài xuống eo. Một thiên thần nhí mặc váy trắng đeo cánh sau lưng, tung cánh hoa hồng đỏ bám vào váy cô dâu của Uông Trữ Hạ, nhoẻn cười nói. “Ngài Mục gửi tình yêu đến cô ạ.” Mặt Uông Trữ Hạ đỏ phừng trước giọng nói ngô nghê của đứa trẻ năm tuổi. Cô bước tiếp, nửa mét là một thiên thần nhí nam hoặc nữ, sẽ tung hoa, gửi đến cô những lời nhắn khác nhau. “Ngài Mục xin được yêu cô đến cùng trời cuối đất.” “Cô đã đánh cắp trái tim ngài Mục.” “Ngài Mục là người hạnh phúc nhất thế gian khi được yêu cô.’ “Ngài Mục yêu cô bằng hơi thở, nước mắt và toàn bộ trái tim trong ngực…” Uông Trữ Hạ bước đi dọc con đường, cánh hoa hồng bám vào váy cô nhiều đến mức cơ thể thoang thoảng hương hoa hồng tự nhiên. Cô đi rất lâu, cũng không nhớ có bao nhiêu thiên thần nhí gửi lời yêu thương, đến khi trong mắt cô đậm một màu tím hoa oải hương, trái tim trong ngực Uông Trữ Hạ bùng nổ thổn thức. Hiện tại cô đã rõ một tuần qua anh bận rộn chuẩn bị việc gì. Sự lãng mạn này khiến cô xúc động không nói thành lời. Cô không nghĩ đến anh có thể làm hoành tráng sa hoa như thế này. Bước vào biển hoa oải hương tím, loài hoa cô yêu thích, tình yêu trong tim Uông Trữ Hạ gần như tràn đầy khỏi lồng ngực. Chiếc váy cưới phảng hương hoa hồng, nồng nàn hoa oải hương, Uông Trữ Hạ như bước vào một câu chuyện cổ tích, mà nàng lọ lem được chàng hoàng tử dùng tất cả những gì đẹp trên thế gian dâng hiến dưới chân nàng. Cuối rừng hoa là tòa nhà chuyên dành tổ chức sự kiện. Thảm đỏ trải dài dưới chân, hai bên là các thiên thần nhí cầm giỏ hoa, là nhân viên toàn bộ Mục thị và phòng thiết kế của Uông Trữ Hạ. Trên tường là những giá nến kiểu cách cầu kỳ, có hai màn hình lớn áp sát vào tường, chậm rãi phát ra các ảnh chụp của Uông Trữ Hạ và Mục Anh Húc. Ảnh cũ ảnh mới, bất kỳ khoảnh khắc nào cũng nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt hai người, cô không biết anh chuẩn bị các thước phim này từ lúc nào. Cô nhìn thấy cô bạn thân Lâm Mộng Như vỗ tay phấn khởi, nhìn thấy thư ký Trần Hiên cất đi vẻ cáo già lõi đời, nhiệt tình vỗ tay chúc phúc cho mình. Cô nhìn thấy Mục Phong và Lâm Tịnh Hương đứng cười mãn nguyện cùng Mục Niệm cười hạnh phúc. Trí nhớ xẹt qua buổi tường thuật trực tiếp Mục Anh Húc bị phóng viên vây khốn ở sân bay. Không nhẽ ngày đó là anh đi đón bố mẹ từ nước ngoài quay về dự đám cưới? Cuối con đường là Mục Anh Húc trong bộ vest cắt may thủ công vừa khít, tôn lên dáng vẻ cao lớn cân đối do tập thể hình, là vị mục sư phúc hậu đang mỉm cười chúc phúc. Tiếng nhạc du dương nâng đỡ từng bước chân của Uông Trữ Hạ, cô không rõ bản thân đi đến cuối con đường bằng cách nào. Thứ tồn tại duy nhất để duy trì lý trí cô khỏi bay lên chín tầng mây chính là lòng bàn tay ấm áp đáng tin của Mục Anh Húc. Anh cầm tay cô, sóng vai cùng tuyên thệ lời thề. “Anh Mục Anh Húc, anh có nhận cô Uông Trữ Hạ làm vợ và hứa giữ lòng chung thủy với cô ấy, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng cô ấy mọi ngày suốt đời không?” Mục Anh Húc nhìn sâu vào đáy mắt Uông Trữ Hạ, cảm nhận cả bầu trời tin tưởng trong mắt cô, chất giọng nam trầm của anh như được hạ thêm một tông khiến người nghe thấy ấm áp. “Tôi đồng.” “Tôi phản đối!” Tiếng quát lớn dõng dạc cắt ngang lời thề của Mục Anh Húc, mọi người đồng loạt xoay đầu nhìn kẻ ác độc phá đi giây phút thiêng liêng trong sự kiện trọng đại nhất của mỗi người. “Đàm Hân Nghiên?” Uông Trữ Hạ thắt chặt tim, thốt ra tên người bạn thân trong kinh ngạc. Đàm Hân Nghiên mặc váy cô dâu màu đỏ rực lửa, từng bước chậm rãi đi trên thảm đỏ. Tóc cô ta búi cao lộ ta chiếc cổ thon mảnh, đôi khuyên tai kim cương lóe sáng phù hợp với cặp mắt sắc sảo trang điểm đậm. “Mục Anh Húc, anh quên giây phút vui vẻ bên em rồi sao? Anh tình nguyện cưới Uông Trữ Hạ, một người phụ nữ có quan hệ với nhiều đàn ông, cũng không chọn người mà anh yêu thương?” Uông Trữ Hạ giận run người trước lời nói kinh khủng của Đàm Hân Nghiên, Mục Anh Húc đưa tay muốn cầm tay cô những bị lạnh nhạt hất ra. Tiếng người xung quanh xôn xao, mọi ánh mắt ngoảnh lên hai màn hình lớn trên tường. Vốn là ảnh chụp hạnh phúc ngọt ngào giữa Uông Trữ Hạ, giờ đây đổi thành ảnh thân mật của Đàm Hân Nghiên và Mục Anh Húc. Mắt Uông trữ Hạ mở lớn, không tin vào màn hình, bên tai cô là giọng nói lãnh đạm không hề biến đổi của Mục Anh Húc. “Đều là giả.” Đàm Hân Nghiên bật cười khanh khách, gò má cô ta hồng hào vì hưng phấn, từng lời nói không biết xấu hổ thốt ra từ đôi môi đỏ thắm. “Người am hiểu rõ cơ thể Mục Anh Húc không phải là cô sao Uông Trữ Hạ. Cô nhìn xem người đàn ông của mình khi ở bên người phụ nữ khác, có điểm nào giả tạo hay không?” Uống Trữ Hạ không trả lời, cô lảo đảo suýt ngã, may mắn có Lâm Mộng Như đứng đằng sau đỡ lưng giúp cô. Phản ứng choáng váng sững người của cô khiến mọi người đoán ra câu trả lời. Ánh mắt thương hại trút lên Uông Trữ Hạ khiến sắc mặt cô trắng bệch, cắn chặt môi không nói một lời. Mục Anh Húc nhìn cô xót xa, đảo mắt sang thư ký Trần Hiên, hắn gật đầu nghe theo tín hiệu. Trần Hiên bước lũi về phía sau một bước, lẩn vào đám đông đang xôn xao xem chuyện vui. Đàm Hân Nghiên quá tập trung vào Uông Trữ Hạ nên không thấy động tác này, cô ta đã bước đến đứng đối mặt với Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ. Uông Trữ Hạ run rẩy hỏi. “A Nghiên, tôi từng coi cô là bạn…” “Tôi thì không.” Đàm Hân Nghiên cười khẩy đáp lời. “Cô và Húc… đã bao lâu rồi?” Uông Trữ Hạ phải mất rất nhiều sức mới thốt thành lời. Tim cô đau nhói như bị xé nát. “Bao lâu ư?” Đàm Hân Nghiên nghiêng đầu, ngón trỏ nhịp nhịp lên đội môi đỏ mọng, toàn bộ vẻ quyến rũ của giảng viên xinh đẹp được cô ta thể hiện rất nhuần nhuyễn. Ánh mắt cô ta liếc về màn hình lớn như một ám hiệu. Uông Trữ Hạ cũng như các vị khách đến dự hôn lễ đều nhìn chằm chằm cảnh tượng Mục Anh Húc chăm sóc Đàm Hân Nghiên khi cô ta nằm viện. Từng cử chỉ thân mật và ánh mắt cưng chiều, ngay đến việc ngồi xổm bên giường bệnh, rửa chân cho Đàm Hân Nghiên cũng có. “Cô còn cần tôi nói rõ hơn không? Chuyện phòng the riêng tư của người khác, cô cũng muốn tìm hiểu? Hay cô Uông sau khi câu tam đáp tứ lên nhiều người đàn ông, cảm thấy không thể chấp nhận kinh nghiệm của bản thân không giữ nổi một người đàn ông, cảm thấy mất mặt?” “A Nghiên, miệng cô thật bẩn thỉu.” Uông Trữ Hạ không thể tin nổi lời nói kinh khủng đó thoát ra khỏi miệng một nhà giáo, tròn mắt nhìn chằm chằm Đàm Hân Nghiên. “Bẩn thỉu thì cũng là người Mục Anh Húc yêu.” Trước khi Uông Trữ Hạ có thể nói thêm điều gì, ĐÀm Hân Nghiện nghiêng đầu thì thầm vào tai Mục Anh Húc. Mắt anh trợn lên trong khoảnh khắc rồi trở về bình thường. Anh bỏ qua tầm mắt khó hiểu của Uông Trữ Hạ, nhìn thẳng vào Lâm Mộng Như đứng sau lưng. “Đưa Hạ Hạ rời khỏi đây.” Câu nói như sét đánh ngang tai, Uông Trữ Hạ không cách nào hít không khí vào buồng phổi, cô không thể tin được nhìn chằm chằm Mục Anh Húc. Anh quay sang mục sự, ra lệnh. “Phiên ngài tiếp tục đọc lời tuyên thệ. Cô dâu chính là cô gái này.” Đảm Hân Nghiên nở nụ cười đắc thắng, lồng ngón tay cô ta vào bàn tay †o lớn của Mục Anh Húc. Mục sư lúng túng nhìn hai cô dâu, yêu cầu của anh trái với ý chúa, ông không biết phải xử lý thế nào. Lâm Mộng Như vừa lôi vừa kéo Uông Trữ Hạ đi dọc thảm đỏ, do bụng đang có thai nên sức lực rất yếu, Uông Trữ Hạ lại vùng vẫy đòi quay về. “Như Như, bỏ tớ ra. Tớ phải làm cho ra lẽ. Nếu hôm nay không thể thành hôn, tớ vĩnh viễn không phục hôn với Mục Anh Húc.” Tuyên bố của Uông Trữ Hạ tuy nhỏ nhưng vẫn lọt vào tai Mục Anh Húc, tai anh nhúc nhích, gân xanh nơi thái dương nổi lên vì kìm nén. Anh tiếp tục nhìn mục sư chờ đợi, không hề quay lại phía sau. Tay Uông Trữ Hạ đập trúng bụng Lâm Mộng Như khiến cô ôm bụng khom người kêu đau: Uông Trữ Hạ hoảng hốt đỡ lấy người bạn thân, giọng nói như sắp khóc. “Như Như, tớ xin lỗi… cậu có sao không?” Khóe mắt Lâm Mộng Như quan sát không có ai chú ý, cô nói nhỏ vào tai Uông Trữ Hạ khi hai người kề sát mặt nhau. “Mục Niệm và ông bà Mục đều ở bên ngoài. Lập tức ra ngoài.” Uông Trữ Hạ ngẩn người, chân ta phản ứng theo bản năng khi đứng trước nguy hiểm, cô khom người dìu Lâm Mộng Như, liên tục nói xin lỗi và hỏi có đau bụng không? Lâm Mộng Như phối hợp rên rỉ khá lớn. Vừa bước chân khỏi cửa hội trường, nắng gắt đập vào mắt hai người. Uông Trữ Hạ đưa tay che mắt để nhìn cho rõ thì cơ thể cô bị một lực kéo bên phải lôi tuột rất mạnh. Chiếc váy cưới xinh đẹp giờ đây cản trở hành động của cô, cùi trỏ Uông Trữ Hạ thúc thẳng về sau, nghe tiếng hự rên đau đơn quan thuộc cùng vẻ mặt lo lắng của Lâm Mộng Như trước mặt cho cô biết bản thân đã đánh nhầm người. “A Hiên, anh ổn chứ” Trần Hiên lắc đầu, đưa tay ra dấu cho hai người im lặng. Lâm Mộng Như và Uông Trữ Hạ đều nhìn thấy thứ vũ khí nóng với nòng đen ngòm trên tay hắn. Theo ánh mắt của Trần Hiên, tim Uông Trữ Hạ thót lại trước cảnh tượng bên hông hội trường. Hai nhóm người giằng co nhau bằng gậy gộc, có người cầm súng nhưng sợ ngộ thương phải người của mình nên không dám ra tay. Mục Phong ngã khụy trên đất ôm tim, Lâm Tịnh Hương chùm lên cơ thể ông để bảo vệ. Mục Niệm cắn vào tay một người đang ôm bé, gã buông lỏng tay vì bất ngờ. Bé chạy vội về phía trước không mục đích, gã muốn đuổi theo nhưng bị một người dùng gậy sắt kẹp cổ kéo lại. Uông Trữ Hạ vùng khỏi bàn tay níu giữ của Trần Hiên, lao đến hét gọi tên Mục Niệm, thì từ trong hội trường vang vọng tiếng gầm của Mục Anh Húc. “Có bom! Chạy đi…