Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 290
“A Hạ, cậu xem tin tức về cái chết của bác sĩ Âu Dương chưa?” Giọng nói lo lắng của Lâm Mộng Như vang lên trong điện thoại. “Tớ biết cậu đang lo lắng cho anh Mục nhưng cậu ngàn vận lần đừng ra ngoài. Các phóng viên sẽ xâu xé và bịa đặt các lời phỏng vấn của cậu ngay.”
“Tại sao việc này liên quan Húc?” Uông Trữ Hạ sửng sốt hỏi lại.
“Dư luận trên mạng nói anh Mục vì ghen tuông nên hãm hại tình địch. Ngày hôm qua cậu đến bệnh viện gặp Âu Dương Trạch đúng không? Cư dân mạng cắt ghép các tin tức trước đây, lôi ra Ôn Thế, Lộ Thanh Phong và Âu Dương Trạch, nói bất kỳ người đàn ông nào tiếp cận với cậu đều bị anh Mục hãm hại.”
Nghe đến tên Ôn Thế, Uông Trữ Hạ loạng choạng, phải tựa người vào tường mới không ngã. Giọng cô run lên. “Thật vô lý, tớ và Âu Dương Trạch không có quan hệ…”
“Tớ hiểu, nên mới gọi điện dặn dò cậu đừng ra đường. Hiện tại người hâm hộ của Lộ Thanh Phong từng bị dẹp yên, cũng nương theo điều này mà tiếp tục làm loạn. Có chuyện này, tớ phải kể cậu nghe, tối hôm qua…”
“Được, cảm ơn cậu. Tớ tắt máy để xem xin tức.”
Uông Trữ Hạ tắt máy không có tâm trạng nghe Lâm Mộng Như kể chuyện, đi nhanh khỏi phòng trước khuôn mặt sợ sệt của Mục Niệm.
Quách quản gia bước tới, ân cần nói. “Mục thiếu gia ăn sáng xong, lên phòng vẽ tranh nhé. Hôm nay không cần đi học.”
Mục Niệm gật đầu, lo lắng nhìn về cánh cửa thư phòng đóng kín.
Uông Trữ Hạ trong phòng làm việc của Mục Anh Húc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.
Tin tức nói Âu Dương Trạch nhảy từ tầng bảy xuống, cửa nhà khóa trái, không có dấu vết đột nhập của kẻ khác. Tin khác đưa các bức ảnh của Uông Trữ Hạ với Ôn Thế, Lộ Thanh Phong và Âu Dương Trạch.
“Uông Trữ Hạ đúng là loại phụ nữ lẳng lơ, mập mờ với nhiều người đàn ông dù đã có vị hôn phu. Thật kinh khủng.”
“Trước đây nghe nói cô ta tự mở phòng thiết kế mà không dùng tiền của Mục Anh Húc, có thể tiền từ những người đàn ông khác.
“Mục Anh Húc là chủ tịch một tập đoàn lớn, hóa ra cũng như nhiều gã đàn ông khác, bị bạn gái cắm ba bốn chiếc sừng trên đầu.”
“Đúng là loại phụ nữ lăng loàn, cùng lúc câu tam đáp tứ nhiều người mà không biết xấu hổ.”
“Một người phụ nữ sống không biết liêm sỉ, Mục Anh Húc không thể nào hại người vì cô ta.”
“Tài sản của Mục Anh Húc khổng lồ, đầy người theo đuổi. Cần gì phạm tội vì một cô gái không có tự trọng.”
“Uông Trữ Hạ dùng bùa mê thuốc lú gì mà Mục Anh Húc say mê suốt bao năm trời? Đây đúng là loại phụ nữ mà các ông chồng nên tránh xa.
Ngực Uông Trữ Hạ phập phồng vì giận dữ, cô đập mạnh con chuột xuống bàn, lời nói rút qua kẽ răng. “Tại sao có thể mang người đã khuất ra bêu xấu? Mấy người này có phải coi mạng ảo là nơi thích nói gì thì nói, không chút tình người không?” Cô bấm số gọi điện cho Mục Anh Húc, không ai bắt máy. Hai lần chuông đổ mới có người kết nối, giọng thư ký Trần Hiên vang lên nặng nhọc. “Hiện Mục tổng không tiện nghe điện thoại, tôi sẽ bảo ngài ấy gọi lại ngay cho cô khi có thể.”
Tiếng tút tút vang lên không ngừng từ loa nghe, Uông Trữ Hạ nhíu mày cảm thấy bất an trong lòng.
Đột ngột tiếng tin nhắn kêu lên hai tiếng, Uông Trữ Hạ giật mình thót tim.
Một tin từ Đàm Hân Nghiên, “A Hạ, cô ổn chứ?”
Một tin là Lâm Mộng Như gửi, “Mở tivi xem trực tiếp.”
Uông Trữ Hạ đi nhanh ra phòng khách, mở tivi lớn giữa phòng. Điều chỉnh kênh theo tin nhắn, đập vào mắt cô là khuôn mặt lạnh lẽo cáu kỉnh của Mục Anh Húc. Khung cảnh ở sân bay, có vẻ anh đi tiễn hoặc đón người ở sân bay và bị phóng viên phục kích.
“Anh ấy đến đó làm gì?” Uông Trữ Hạ cắn môi lưỡng lự có nên gọi điện cho Mục Anh Húc lần nữa hay không. Cô đoán nguyên nhân anh không tiện nghe điện thoại là vì bị vây trong vòng tròn chật kín phóng viên.
Sân bay.
Vì lý do riêng, Mục Anh Húc không mang theo nhiều vệ sĩ. Trước mặt anh là thư ký Trần Hiên dang tay chắn bớt camera và micro kiên trì hướng tới.
Các phóng viên nhao nhao đặt câu hỏi, đủ thứ chói tai khó nghe rơi vào tai Mục Anh Húc.
“Anh Mục, có phải anh là người đứng sau cái chết của Âu Dương Trạch? Nguyên nhân chết của Lộ Thanh Phong và Âu Dương Trạch giống nhau, liệu có phải anh biết gì về nguyên nhân chết của hai người đàn ông từng có liên hệ với cô Uông?”
“Theo ảnh chụp lấy được từ phía bệnh viện, có phải anh Âu Dương trước khi chết đã có quan hệ tình cảm của cô Uông?”
“Xin hỏi anh Mục có suy nghĩ gì về cái chết của tình địch?”
“Anh Mục có tin tưởng nhân phẩm cô Uông không?”
Mục Anh Húc bỏ ngoài tai mọi câu hỏi, anh nghiêng đầu nghe điện thoại giữa sự ồn ào.
Giọng nói rét buốt của anh vang lên như muốn cắt sâu vào da thịt người nghe. “Phong tỏa tin tức, chặn kín mọi thông tin, tuyệt đối không được rò rỉ ra bên ngoài.”
Nghe giọng vâng lệnh vang lên rõ ràng, cặp mắt ưng của Mục Anh Húc nheo lại nhìn đoàn người nhốn nháo qua vai thư ký Trần Hiên, ý muốn giết người lóe nhanh qua đầu anh. “Đã tới nơi chưa?”
“Đã an toàn. Không có chiếc đuôi nào bám theo.”
“Canh gác cẩn thận, tôi sẽ cử thêm người qua.” Thở phào nhẹ nhõm, anh tắt máy, hỏi nhỏ đủ anh và thư ký Trần Hiên nghe. “Bên Trần Trương khi nào tới?”
Trả lời hắn là tiếng động cơ gào thét, một chiếc xe màu đỏ kiểu dáng sành điệu lao thẳng vào đám phóng viên. Mọi người náo loạn chạy tản ra, người vác máy quay phim cồng kềnh thì bối rối vấp ngã khiến thiết bị lấy bài bị hỏng.
Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiên liếc mắt nhìn nhau, im lặng đứng tại chỗ.
Đầu xe đỗ ngay sát mép chân Mục Anh Húc thì dừng lại, tiếng ma xát của bánh xe mài xuống nền gạch tạo thành âm thanh rít tai. Cửa mở, một đôi giày màu đen hàng hiệu đưa ra, dáng người thon thả hấp dẫn của giảng viên xinh đẹp xuất hiện như thước phim quay chậm trong các bộ phim truyền hình, Đàm Hân Nghiên hất tóc, tháo kính, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía Mục anh Húc.
“Lên xe!”
Mục Anh Húc cau mày nhìn cô ta, không phản ứng. Các phóng viên sau khi hoàn hồn liền đưa mắt nhìn nhau, nhanh chân chạy đến vây quanh Đàm Hân Nghiên, trong lòng chắc mẩm sẽ có tin tức mới.
Truyền hình trực tiếp bị gián đoạn vài phút do hỗn loạn, nhiều cư dân mạng háo hức nhìn chằm chằm từng diến biến. Chuyện tình cảm tay ba tay bốn của nhà giàu còn hấp dẫn hơn cả công việc đang làm dở trên tay.
“Cô Đàm có quan hệ thế nào với anh Mục? Có phải hôm nay hai người hẹn nhau ở sân bay để chuẩn bị đi du lịch riêng không?”
“Cô Đàm bắt đầu có quan hệ sau lưng với anh Mục từ bao giờ? Nghe nói cô và cô Uông là bạn bè thân thiết, cô Đàm cướp bạn trai của bạn thân có thấy áy náy không?”
“Cô Đàm nghĩ gì về tin đồn anh Mục liên quan đến những người đàn ông vậy quanh cô Uông?”
“Cô Đàm có tin tưởng việc anh Âu Dương tự vẫn không?”
Mục Anh Húc nhìn tin nhắn trên điện thoại, khuôn mặt hung ác bước lên trước mui xe, giọng anh uy nghiêm và sắc lạnh khiến nhóm phóng viên đều vô thức chôn chân tại chỗ. Bản năng trước nguy hiểm khiến kinh nghiệm sinh tồn của họ cảnh giác không dám đến gần người đàn ông nổi tiếng tàn nhẫn trên thương trường.
“Uông Trữ Hạ không hề có quan hệ tình cảm với Âu Dương Trạch. Bất kỳ ai phỏng đoán sai lệch về vị hôn thê của tôi đều sẽ sớm nhận được thư mời từ toàn án về tội xâm phạm danh dự của của người khác.”
Anh dừng vài giây, cảnh cáo lừ mắt nhìn những khuôn mặt đang nước nuốt khan sợ sệt, áp lực từ người anh tỏa ra rất khốc liệt ác độc, không một ai dám cử động, ngay cả các hành khách đến sân bay cũng khựng lại đứng yên.
Cùng lúc, một chiếc xe màu đen hàng hiệu đắt tiền lao nhanh đến, đỗ xịch bên cạnh xe hơi màu đỏ sang trọng. Mục Anh Húc nhấc chân đi đến, thời điểm ngang qua Đàm Hân Nghiên, để lại lời nói lạnh lùng. “Không cần lo chuyện bao đồng.”
Lời nói lãnh đạm xa cách thể hiện đầy đủ quan hệ của hai người, Đàm Hân Nghiên xám mặt, nghiến răng nhìn theo chiếc xe màu đen chở Mục Anh Húc rời đi.
Các phóng viên hai mặt nhìn nhau, người ở lại cố phỏng vấn thêm Đàm Hân Nghiên, người chạy vội ra xe đuổi theo, người gọi về tổng đài xin chỉ thị. Dù sao việc Mục Anh Húc từng khiến một tòa soạn phải đóng cửa sau khi dám tung ảnh anh vào bệnh viện thăm Đàm Hân Nghiên vẫn là bài học sống sờ sờ ra đó.
Buổi tối tại Mục gia.
Mục Anh Húc về muộn không ăn cơm tối, câu nói duy nhất anh dành cho Uông Trữ Hạ là. “Em ngoan ngoãn ở trong nhà, chuyện này tôi sẽ cho người xử lý.”
Anh không cho cô cơ hội đặt câu hỏi hay than vãn bất mãn, tiếng đóng sầm cửa thư phòng khiến Uông Trữ Hạ cắn môi khó hiểu.
Mục Niệm ngồi bên bàn ăn, nhớ lại vẻ mặt khó đăm đăm của bố, sợ sệt hỏi. “Mẹ Hạ Hạ… có phải bố ghét mấy chú phóng viên đứng ngoài cửa nên giận lây sang mẹ không? Ban nãy con nhìn thấy bố từ cửa sổ phòng, bố ra lệnh cho chú Trương đuổi người, rồi cãi nhau đó.”
Bé đặt đôi đũa trong tay xuống bàn, lo lắng nói ra buồn phiền của mình. “Liệu bố có gì hiểu lầm mẹ Hạ Hạ mà không thèm làm đám cưới không? Vậy đến bao giờ con mới có mẹ hợp pháp?”
Uông Trữ Hạ dù đang đau đầu khó hiểu về thái độ lạnh nhạt của Mục Anh Húc, cũng phải đỡ trán trước câu hỏi của con trai. Cô gắp thức ăn đặt vào bát bé, ân cần dặn.
“Niệm Nhi, sau bữa tối chúng ta nói chuyện nhé. Mẹ con mình nên có buổi nói chuyện nghiêm túc về các kênh truyền hình con được phép xem.”
Mục Niệm sốc đến mức há hốc miệng, giọng bé khổ sở. “Mẹ đừng nói sẽ cấm con xem phim gia đầu mẹ chồng chị chồng nàng dâu nhé.”
“…” Uông Trữ Hạ cảm giác bao nhiêu sóng gió bên ngoài căn thiệt thự cũng không thể lung lay tâm trạng cô bằng phát ngôn vừa rồi của con trai.
Trong một tuần tiếp theo, Mục Anh Húc đi về giờ giấc thất thường, khuôn mặt ngày càng hốc hác, cơ thể uể oải không sức sống. Có lần Uông Trữ Hạ phát hiện anh quên cạo râu trước khi đi làm, không còn bộ dạng lịch lãm phong độ. Thái độ mập mờ, giấu giấu diếm diểm khiến cô thấy tổn thương.
Cả ngày tù túng trong nhà, Đàm Hân Nghiên không liên lạc, Lâm Mộng Như từ chối đến chơi, Uông Trữ Hạ như phát điên vì không có ai để trút tâm sự.
Tại tiểu khu của thư ký Trần Hiên.
Lâm Mộng Như với vùng bụng bắt đầu lộ rõ dưới vạt áo, đứng tựa vào tường, tay bấm điện thoại, bên chân cô là hai túi xách đầy thức ăn.
Tiếng chân người cộp cộp dội xuống cầu thang, lần thứ năm cô quay ra nhìn với ánh mắt hy vọng. Người xuất hiện lúc này cuối cùng cũng không khiến cô thất vọng. Vừa thấy cô, thư ký Trần Hiên đầu tiên là ngạc nhiên, rồi quay phắt lại muốn bỏ đi nhưng bị cô bắt được vạt áo. Giọng nói giận dữ của Lâm Mộng Như vang vọng khắp hành lang. “Anh dám chạy trốn, em liều mạng với anh.”
“Tôi không có chạy trốn. Tôi đột nhiên nhớ vẫn còn công việc trong công ty, muốn quay lại…”
“Rồi anh vứt em ở ngoài cửa?” Lâm Mộng Như sấn sổ chỉ chỉ tay vào ngực Trần Hiên, ép hắn lùi lại tựa lưng vào tường. Mắt cô quắc lên dữ tợn, giọng nói chua lè chua loét. “Gọi điện không nghe máy. Nhắn tin thì hồi âm nhát gừng. Hẹn gặp thì kêu bận. Anh giở trò gì hả? Muốn đá cũng phải là em đá anh nhé.”
Thư ký Trần Hiên cúi đầu nhìn người yêu sửng cồ giận dỗi, ngửi mùi hương ngon ngọt của cô, nhìn đôi môi mọng đỏ ướt át đầy khêu gợi, sợi dây kìm nén đứt phựt, hắn ôm eo cô, siết chiếc cằm thon gọn, rồi mút mát trêu đùa đôi môi của Lâm Mộng Như.
Chiếc lưỡi vẽ theo viền muôi, ngậm môi dưới đnag trề ra phụng phịu, đột ngột luồn vào sâu bên trong ngay giây phút cô bất cẩn há miệng.
Nụ hôn xa cách kéo dài, lâu đến lức khi hắn buông cô ra, khuôn mặt hồng hào vì mang thai của Lâm Mộng Như trở nên đỏ ửng, ánh mắt ướt át thỏa mãn khiến con thú thân dưới của Trần Hiên rục rịch.
Hắn huých vào phần bụng dưới của cô, mời gọi trong im lặng.
Lâm Mộng Như mím môi, thò tay vào túi quần hắn, moi ra chìa khóa nhà, lắc lắc trước mặt thay cho câu trả lời.
Trần Hiên nheo mắt nguy hiểm, động tác mở cửa nhanh và chuẩn còn hơn ăn trộm. Cửa nhà đóng rầm, túi thức ăn vẫn nằm lại bên ngoài hành lang tội nghiệp, ỉu xìu chê hai vị chủ nhân vì làm chuyện đồi bại mà quên cả cơn đói.
Sau khi ấn Lâm Mộng Như lên cánh cửa làm một lần, thư ký Trần Hiên cưng chiều bế cô đưa vào phòng tắm. Hắn căn nhẳn. “Em béo lên nhiêu thật. Thêm một tháng nữa chắc tôi để em vào xe lăn đẩy đi cho nhanh. Chúng ta có thể thử làm trên đó một lần…”
Giọng nói bông đùa ngả ngớn của thư ký Trần Hiên chìm trong tiếng rên đau vì Lâm Mộng Như sau khi được đút no, đầu óc thanh tỉnh, đã nhớ lại quãng thời gian bị bỏ rơi. Cô đánh hắn không thương tiếc.
Trần Hiên bọc cô sạch sẽ trong chăn, hắn chỉ mặc duy nhất chiếc quần sịp ngồi cuối đuôi giường, mặc kệ mái tóc thi thoảng nhỏ giọt nước lăn xuống tấm lưng đầy dấu cào hoang dại của người yêu, thản nhiên kéo chân Lâm Mộng Như đặt vào lòng, bắt đầu mát xa.
Chỉ cần hai người ở bên nhau, thư ký Trần Hiên đều cần mẫn mát xoa lòng bàn chân để lưu thông máu giúp Lâm Mộng Như. Cô ăn uống đầy đủ nên không bị thiếu chất, việc chuột rút ở chân tuy chưa xuất hiện, nhưng cử chỉ chăm sóc yêu thương của Trân Hiên thực sự khiến cô rất cảm động.
“Nói đi, tại sao cả tuần nay trốn tránh em?”
“Em có chuyện muốn nói với tôi phải không?”
Cả hai đồng thanh nói, rồi phì cười vì hiểu rõ đối phương. Thư ký Trần Hiên moi điện thoại dưới chăn, lật mở thư mục bên trong rồi đưa ra trước mặt Lâm Mộng Như.
“Gần đây toàn bộ Mục thị đều bận rộn chuyện này.”
Lâm Mộng Như trợn mắt nhìn vào màn hình, cô lắp bắp. “Thật hoành tráng, việc này phải tốn bao nhiêu kinh phí..”
“Chỉ là con số lẻ. Với ngài ấy, kết quả mới là điều quan trọng.”
Lâm Mộng Như cảm thán kẻ có tiền là đáng ghét nhất, rồi ném điện thoại xuống nệm, dùng mu bàn chân cọ cọ vào ngực Trần Hiên. “Tuy chuyện Âu Dương Trạch đã bị phía cảnh sát lên tiếng khẳng định là tự sát, nhưng hôm nay em chợt nhớ ra một việc.”
Trần Hiên ngẩng đầu lên khi nghe được sự nghiêm trọng trong giọng cô.
“Vào buối tối xảy ra chuyện, em có gặp Âu Dương Trạch trong siêu thị bên kia đường. Em lúc đó mới biết nhà anh ta ở gần đây. Và người em gặp ngay ngoài cửa siêu thị là Trân Thạch Tín…”
“Gã theo dõi em?” Trần Hiên cắt ngang, giọng nói không vui khó chịu, lông mày cau lại ghen tuông.
“Không phải. Gã có vẻ đang vội vàng làm gì đó, không có đi theo em.”
Lâm Mộng Như lắc đầu. “Liệu đó là tình cờ hay có liên quan cái chết của Âu Dương Trạch?”
“Trần Thạch Tín quen biết Âu Dương Trạch?”
“Em không rõ. Anh và anh Mục có thể thử điều tra theo hướng này”. Cô gợi ý, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Hiên đầy tin tưởng.
Tại trường đào tạo của Đàm Hân Nghiên, toàn bộ giảng viên và học sinh đều tan học, chỉ duy nhất phòng hiệu trưởng là sáng đèn.
Đàm Hân Nghiên sắc mặt nghiêm nghị nhận điện thoại với mệnh lệnh từ bên kia đầu dây.
“Cá đã vào lưới. Chuẩn bị thu lưới.”
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương