Uông Trữ Hạ không khóc lóc thảm thiết trong phòng như Mục Niệm nói, cô ngồi yên lặng bên cửa sổ, khi nhìn thấy Mục Anh Húc lái xe vào sân, cô vô thức người vào trong, sợ anh nhìn thấy. Kỳ thật trong lòng, cô tin tưởng tính cách và bản chất con người Mục Anh Húc. Cao Trữ Mộc ở bên anh ba năm, hai người trên danh nghĩa là người yêu nhưng anh chưa từng chạm vào chị ta một lần nào, chứng tỏ anh là người vừa có nguyên tắc vừa cổ hủ, trái ngược vị trí chủ tịch một tập đoàn giàu có. Cô gái quấn quýt với Mục Anh Húc ở văn phòng có ngoại hình kém xa Cao Trữ Mộc, làm sao tầm mắt của anh có thể kém đến mức dây dưa với một người như vậy. là, đột ngột chứng kiến cảnh tượng đó, bất ngờ khiến cảm xúc dâng lên mãnh liệt, trong tích tắc đó cô sẽ nghĩ anh phản bội tình cảm của cô. Bây giờ công việc của anh rất bận rộn, cũng bỏ lại để quay về nhà giải thích, nói cô không mềm lòng là trá. Đầu óc đầy những suy nghĩ mông lung, cửa phòng đột ngột bị gõ, giọng nói nam tính của Mục Anh Húc vang lên. Hạ, mở cửa được không em? Tôi muốn giải thích chuyện vừa Sau vài giây im lặng, anh kiên trì nói. “Hạ Hạ, mọi chuyện không phải như những gì em thấy. Đây là hiểu lầm, tôi còn không biết cô đó là ai.” Mục Anh Húc đứng nài nỉ rất lâu bên ngoài cửa, hoàn toàn không phù hợp tính cách lạnh lùng vốn có của anh. Không có bất kỳ tiếng động nào từ bên trong phòng truyền ra, anh lo lắng đến mức muốn tìm Quách quản gia lấy chia khóa dự phòng. “Ha Hạ! Mở cửa! Mở cửa ra! Em có sao không..” Cửa đột nhiên bật mở, cánh tay đang gõ cửa của anh dừng giữa không trung. Không nói lời nào, Uông Trữ Hạ xoay người đi vào trong, ném lại bóng lưng thẳng tap của cô. Anh thận trọng đi theo phía sau, đứng bên cạnh cô, chần chừ nói. “Hạ Hạ, em nghe tõi giải thích!” “Anh muốn viện cớ gì để nói dối em?” Giọng điệu bực bội của cô lại khiến anh mừng thầm trong lòng. Mục Anh Húc hiểu rõ tính kiêu ngao của cô, khi cô mở miệng tức là nhường một bước. Vậy cũng đủ may mắn rồi. “Cô ả tự tiện vào đưa cà phê thay trợ lý rồi cố tình dám lên người tôi, tôi chưa kịp đẩy cô ả ra, em đến đúng lúc..” “Xin lỗi vì em đến đúng lúc. Đã phá hủy chuyện tốt của hai người” Giọng cô rõ ràng là mỉa mai. “Hạ Hạ, nghe này, cô ả làm ở bộ phận nào, tôi còn không biết, làm sao dám làm chuyện sai trái với em?” “Vậy nếu biết cô ta làm ở bộ phận nào, anh sẽ làm chuyện sai trái?” Uông Trữ Hạ ngày càng nói vô lý. Mục Anh Húc gắt lên. “Tôi đã tổng cô ả khỏi Mục thị rồi.” “Thật? Anh sẵn lòng đuổi việc cô ta khỏi Mục thị?” Uông Trữ Hạ cổ tình gần giọng, không quên quan sát sắc mặt Mục Anh Húc. Mục Anh Húc giơ tay phải lên và nghiêm túc the. “Nếu tôi có chút ý định với cô ả đó, đi đường sét đánh, qua cầu cầu gãy, đi tàu tàu đảm.” Chát. Phản xạ nhanh nhất Uông Trữ Hạ có được là tát ngay vào miệng anh để ngăn lời thề, giọng có trách móc. “Sau này anh không được phép nói những lời tàn nhẫn như vậy, nghe không?” “.” Mục Anh Húc sờ gò má nóng ran, ngỡ ngàng hỏi. “Không phải nữ chính luôn dùng bàn tay nhỏ nhắn che miệng nam chính sao? Lần đầu tôi hưởng thụ cảm giác bịt miệng bằng tát tai đay.” Uông Trữ Hạ coi như điếc, không nghe thấy lời anh. Giọng cô vẫn chưa giảm giận dữ. “Anh đừng thề độc như vậy. Mặc dù em không mê tín nhưng anh là người em quan tâm, đừng nói linh tinh.” Thấy quan tâm đến mình, Mục Anh Húc khóe miệng, tay cô kéo mạnh. Thân thể mềm mại của Uông Trữ Hạ bị giam trong vòng tay vững chãi chắc khỏe, anh cúi xuống, nhẹ giọng hỏi. hết giận chưa?” “Chưa!” Uông Trữ Hạ nói xong câu này, cảm thấy hai người như đồ ngốc, cô phá lên cười nhưng phải nhẫn nhịn cực khổ. “Vậy tôi cho phép em hôn tôi hai cái, em hết giận được không?” Tới đây thì Uông Trữ Hạ chịu hết nổi, cô nhìn anh vài giây, cố gắng đẩy anh ra. “Buông! Ai cho anh ôm? Em giận chưa xong.” Cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn trong lòng vùng vẫy như con mèo nhỏ, lồng ngực anh nóng lên, cảm giác ấm áp dễ chịu lan tỏa toàn thân, xua đi mọi mệt mỏi suốt tuần nay, và xóa tan cảm giác sỡ hãi mất cô khi trên đường lái xe về. Anh ôm cô thật chặt, lưu bên tai cô, hơi thở thiêu đốt vành tại Uông Trữ Hạ nó đỏ bừng đáng yêu. Như một kẻ ngốc, anh cọ cọ tại cô, thì thào. rồi! Anh đang ôm cả thế giới, sẽ không bao giờ buông Trong phòng khách, sắc mặt Quách gia dịu đi đôi chút vì từ phòng trên tầng không vọng ra tiếng chửi hay đập đồ, ông biết mọi chuyện đã trời yên biển lặng. Nhìn thấy Mục Niệm ngồi trên ghế sô pha hờn quản gia bước tới dỗ dành. thiếu gia, hai người bọn họ đã làm lành rồi, sao con còn ủ rũ?” Mục Niệm bĩu môi, phụng phịu nói. “ Bổ làm mẹ buồn nên con không thể dễ dàng tha thứ cho bổ được.” Hiểu rõ bé nghiêng về ai giữa bố và mẹ, Quách quản gia cười thầm, có vẻ cuộc sống sắp tới của ông chủ trong nhà này sẽ bị chèn ép bởi Uông Trữ Hạ và Mục Niệm. Bữa tối ba người, Mục Anh Húc đã nhiều ngày không ăn tối với Uông Trữ Hạ và Mục Niệm. Mục Niệm của đầu lu xìu chọc chọc món ăn. Uông Trữ Hạ khuých nhẹ khủy tay Mục Anh Húc, nháy mắt ra hiệu với anh nhanh dỗ dành cục cưng đi. “Niệm Nhi, con nói chỉ cần mẹ không tức giận bố, con sẽ tha thứ cho bố, chang lẽ lời nói của một người đàn ông không có trọng lượng đến thế sao?” Mục Niệm vẫn phot lờ không muốn trả lời, đầu bé củi gắm trông rất đáng thương. Mục Anh Húc gắp cánh gà rán mà bé thích, cổ tình lấy lòng: “Nào, bố gấp thịt cho con.” Ai ngờ Mục Niệm gắp trả cánh gà về đĩa, dùng đũa xiên miếng nấm tươi thật to, nhét vào miệng nhai, không nói một lời. Uông Trữ Hạ biết anh vụng về, bất lực thở dài, lớn tiếng dỗ dành bé. “Niệm Nhi, bố đã giải thích rõ ràng với mẹ, chuyện này là sự hiểu lầm. Mẹ không giận bố, con đừng tức giận nữa, nhé?” “Nhưng bố khiến mẹ buồn. Đàn ông khiến người phụ nữ mình yêu thương phải rơi nước mắt, không xứng đáng nhận được tha thứ.” Giọng Mục Niệm đầy bất mãn, đối mắt tròn xoe trừng lên rất đáng yêu. Uống Trữ Hạ đứng dậy, bước sang ngồi bên cạnh bé, kiên nhẫn phân tích. “Niệm Nhi, con giận bố vì bố làm mẹ buồn, chứ không phải vì nghĩ bố làm chuyện có lỗi?” Mục Niệm gật đầu đồng ý với lời của Uông Trữ Hạ, bé tiếp tục làng nghe. “Nhưng bây giờ con giận bố, bổ sẽ buồn. Mẹ cũng không vui nếu Mục Niệm và bổ không vui.” Mặc dù Mục Niệm không thể hiểu hết lời Uông Trữ Hạ nói, nhưng bé hiểu ý của Uông Trữ Hạ, nếu bé tiếp tục tức giận, thì mẹ sẽ rất buôn. Mục Niệm nghiêm túc lắc đầu. “Con không muốn làm mẹ buồn. Con yêu mẹ lâm!” Nói xong, bé quay sang nhìn Mục Anh Húc, đắn đo mãi mới thốt ra một câu. “Nhưng không phải chồng ngoại tình, sẽ bị đánh ghen sao? Mẹ chưa đảnh ghen, tha thứ sớm có ổn không a?” Khỏe miệng giật giật, Mục Anh Húc ủ dột nói. “Mẹ con tát bố rồi.” “Mấy cái?” Mục Niệm kiên trì hỏi. “Một.” Thở dài tiếc nuối, Mục Niệm miễn cưỡng nói. “Thôi, vì nể mặt mẹ Hạ Hạ, con tha thứ cho bố lần này. Sau này bố không được làm mẹ buồn nữa.” Mục Anh Húc không ngờ có một ngày mình sẽ bị con trai dạy dỗ. Dù muốn đỡ trán tự hỏi cách giáo dục của bản thân đúng không, nhưng anh vẫn gật đầu đồng ý. “Được, bố hứa. Đừng nhắc lại làm mẹ buồn.” Nhìn gia đình ba người ấm áp bên bữa tối, Quách quản gia đỏ hoe mắt. Ông rất mừng vì cuối cùng ông chủ cũng cảm nhận được hơi ấm của gia đình. Sau khi Lý Thanh Thanh bị đuổi việc, cô ả thất thểu về căn nhà trọ của mình, đúng lúc chủ nhà đến đập cửa đòi tiền thuê. “Mở cửa ra, đừng trốn trong đó giả bộ không có ai! Tôi thấy cô tan sở rồi!” Lý Thanh Thanh cắn môi mở cửa, sợ sệt nhìn vẻ mặt hung ác của chủ nhà, níu tay chủ nhà, nhỏ giọng van nài. “Chị ơi, chị cho em khất thêm vài hôm được không? Em vừa mất việc hôm nay và trong người thực sự không đủ tiền.” “Tôi cho cô khất thì tôi lấy gì sống? Tôi không cần sống, không cần ăn à? Đã cho khất tiền hơn tuần nay rồi, bây giờ lại moi ra lý do mới. Nếu cô không tìm được việc làm, cô tinh không bao giờ trả tiền thuê nhà đấy hả? Cô tưởng cô là bố mẹ tôi, tôi phải phụng dưỡng cho cô ở miễn phí?” Chủ nhà mắng xa xả vào mặt Lý Thanh Thanh, hất tay cô ả ra, còn đẩy thêm một củ vào ngực cô ả. Ngã ngồi xuống sàn, sắc mặt ả ngày càng tái mét, lửa giận phừng phừng trong lòng khiến cô ả sång giọng. “Giờ chị muốn thế nào?” Chủ nhà tủm tim cười. “Tôi cho người khác thuê rồi, ngày mai cô thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi ngay cho tôi” “Còn tiền đặt cọc của tôi.” “Bù vào chậm tiền nhà một tuần. Đòi cái gì mà đòi?” Nói xong, chủ nhà đóng sập cửa nhà vào mặt Lý Thanh Thanh, ngông nghênh bỏ đi. Lý Thanh Thanh cảm thấy hôm nay quá xui xẻo, mọi chuyện xấu đều đổ up lên đầu ả. Đầu tiên bị đuổi việc, hồ sơ xin việc sẽ bị ảnh hưởng xấu, trên đường về nhà thì mất thẻ xe, giờ lại bị chủ nhà đuổi đi trong ngày mài. Tâm trạng cô á hiện tại tràn đầy cảm xúc tiêu cực. Vẫn ngồi trên sàn, trong trạng thái tuyệt vọng, ngón ta cô ả run rẩy bẩm một dãy số. Điện thoại đổ chuông hai lần thì được kết nối, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên lạnh nhạt. “Có chuyện gi?” Lý Thanh Thanh như năm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ả khóc lóc van xin. “Tôi cầu xin anh, giúp tôi với. Tôi thực sự không còn tiền, không còn nơi nào để đi, tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì anh nói. Làm ơn.” Người đàn ông khịt mũi khinh thường. “Cô có giá trị gì hữu ích? Tại sao tôi phải giúp đỡ kẻ vô dụng?” “Không! Tôi rất hữu dụng, chỉ cần anh ra lệnh, tôi sẽ làm theo ý anh. Chuyện gi cũng dám làm. Chỉ cần anh cho tôi cơ hội. Tôi cầu xin anh!!!” Lý Thanh Thanh như á điện la hét lớn vào điện thoại, như sợ đối phương cúp máy. Hiện tại, mọi hy vọng của ả đều đặt vào người đàn ông này.