“Tôi nhớ rồi.” Uông Trữ Hạ đỏ mặt che miệng, lườm anh sắc lẻm. “Được rồi, đừng nóng giận. Hiện tại tôi rời đi ngay đây.” Mục đích đạt được, không cần ở lại khiến cô thêm tức, Mục Anh Húc lạnh nhạt rời khỏi văn phòng. Nhìn bóng lưng anh rời đi, cô nhíu mày tự hỏi. “Hôm nay có chuyện gì với anh ta vậy? Hành vi khác thường, không thể lý giải được.” Suy nghĩ mất một lúc, cô phẩy phẩy tay. “Quên đi, mình còn nhiều chuyện phải xử lý, không rảnh nghĩ lung tung.” Uông Trữ Hạ liền trở lại văn phòng tiếp tục chiến đấu với công việc. Vào buổi tối. Ngay khi Uông Trữ Hạ tan làm, cô phát hiện lái xe Trần Trương đã đợi mình rất lâu. Tự cốc đầu trừng phạt bản thân, giờ cô nhớ mới ra đã hẹn với Mục Anh Húc đến Mục gia vào tối nay. Trần Trương cười với cô. “Cô Uông!” “Xin lỗi vì để chú Trương phải đợi lâu.” Cô thân thiện gật đầu chào. “Ông chủ của chú đâu?” “Ông chủ nói Mục gia hôm nay có khách quý đến nhà nên cần chuẩn bị một vài thứ, ngài ấy giao nhiệm vụ đưa đón cô Uông cho tôi.” Trần Trương mở cửa xe cho cô, không ngừng ba hoa làm cô cười khanh khách. Xe nhanh chóng lái đến biệt thự, vừa xuống xe, Uông Trữ Hạ đã nhận ra Mục gia khác ngày thường. Biệt thự Mục gia luôn sáng đèn, nhưng bây giờ tối đen như mực, nhất thời làm lòng người rùng mình sợ hãi. Trần Trương đã đánh xe vào gara, dưới lòng đất, lúc này chỉ có Uông Trữ Hạ đứng một mình trước cánh cửa lớn. “Có thể Mục Anh Húc chưa tan làm, nhưng không thể không có ai trong nhà.” Uông Trữ Hạ bước lên hai bước, miệng lẩm nghi ngờ. Cô dự định đợi Trần Trương quay lại để hỏi xem chuyện gì đang diễn ra. Đúng lúc này, cửa biệt thự mở ra một khe nhỏ, đủ để Uông Trữ Hạ lách vào. Cô không phải người yếu bóng vía, nên không nghĩ đến mấy thứ ma quỷ, đơn giản vì tò mò nên ngập ngừng đẩy cửa vào trong. Bên trong tối đến mức cô không khỏi nhẹ giọng hỏi. “Có ai không?” Rõ ràng cửa mở ra khe nhỏ là do có người bên trong tác động, nhưng bây giờ xung quanh im ắng không tiếng động, không lời đáp. Trong khi cô loay hoay tìm công tắc đèn, trước mặt xuất hiện ánh nến đang chậm rãi lơ lửng trôi về phía cô. Tim thót lại vì sợ, tiếng hét nén kịp khi cô nhận ra nến được cắm trên chiếc bánh kem lớn hai tầng, người đứng sau là Mục Anh Húc, chủ nhân biệt thự này. Dần dần, những chiếc đèn lồng được sắp xếp trong phòng sáng lên với màu sắc khác nhau, tạo thành hình trái tim thu hút ánh mắt Uông Trữ Hạ. “Trời ạ!” Cô bật thốt kinh ngạc thành lời, cô không nhờ Mục Anh Húc sẽ làm ra chuyện lãng mạn như thế này. Lần anh xếp nến trên sàn bị Mục Niệm phá rối thất bại, cô nghĩ sẽ không bao giờ được nhận bất ngờ tương tự nữa. Mục Anh Húc đẩy chiếc bánh đến trước mặt cô, giọng mạnh mẽ nam tính cất lên. “Uông Trữ Hạ, em có bằng lòng làm người yêu của tôi không?” Kể từ khi cô và Mục Anh Húc làm lành, cả hai chưa bao giờ chính thức xác lập mối quan hệ hoặc công khai, mọi thứ chỉ là lấp lửng ẩn ý. Không nhận được đáp án, chỉ thấy cô đứng lặng nhìn anh, Mục Anh Húc kiên nhẫn hỏi lại. “Uông Trữ Hạ, em có bằng lòng làm người yêu của tôi không?” Trải qua sinh tử sau tai nạn thang máy, Uông Trữ Hạ nhận ra cuộc đời con người nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nếu bỏ lỡ và đột ngột ra đi, có phải cô đang phung phí tình cảm của bản thân và người xung quanh không? Đây là lý do hận thù trong tim cô được xoa dịu, được vỗ về. Uông Trữ Hạ cảm động không nói nên lời. Chỉ có thể gật đầu liên tục như một phản xạ theo bản năng. Nhìn thấy cô gật đầu đồng ý, Mục Anh Húc lập tức nở một nụ cười, khụy chân xuống. “Anh… làm gì vậy?” Giọng Uông Trữ Hạ run rẩy, nhìn người đàn ông thành kính quỳ trước mặt, khuôn mặt lập lòe trong ánh sáng leo lắt của ánh nến. Mục Anh Húc không trả lời, lấy một chiếc hộp nhỏ tinh xảo và mở ra, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh ánh sáng giữa bóng tối, nhìn vô cùng quý giá. “Bây giờ, người yêu của tôi, tôi đang cầu hôn em. Hạ Hạ, chúng ta kết hôn nhé?” Cơ thể Uông Trữ Hạ chết cứng, ngay đến chớp mi cũng không chớp được. Mục Anh Húc tiếp tục chậm rãi nói. “Tôi cầu hôn em vào buổi sáng hôm đó, em nói lời cầu hôn chiếu lệ và thiếu chân thành. Bây giờ, tôi gửi đến em lời cầu hôn chính thức và chân thành” “Rất nhiều chuyện xen vào giữa chúng ta, tôi và em đã phải trải qua vô vàn thử thách. Hạ Hạ, trái tim anh luôn thật lòng dành cho em. Xin hãy tin anh.” Mục Anh Húc nhìn thắng vào Uông Trữ Hạ, nghiêm trang nói. “Uông Trữ Hạ, em sẽ kết hôn với tôi lần nữa chứ?” “Anh muốn phục hôn?” Giọng cô khẽ run. “Hãy cho phép anh!” Uông Trữ Hạ rơi nước mắt, giọng cô nức nở. “Vậy thì, lần này đừng làm em thất vọng nữa” “Tôi hứa!” Uông Trữ Hạ đưa tay ra, ngón áp út cảm nhận chiếc nhẫn lạnh lẽo dần dần đeo vào như một chiếc khóa nhỏ. Anh cúi xuống, thành kính hôn lên mu bàn tay cô, rồi đứng dậy dịu dàng ôm chặt cơ thể không ngừng run rẩy vì hạnh phúc. Không để Uông Trữ Hạ có thời gian ổn định tâm trạng, một bóng người lùn xủn chạy tới, ôm chặt chân cô, vui sướng hò reo. “Tuyệt vời! Cuối cùng bố cũng lừa được mẹ! Hoan hô! Bố thật giỏi. Bây giờ con có mẹ rồi! Thích quá!” Đèn phòng khách sáng lên, không có bất kỳ người làm nào xung quanh làm phiền. Một gia đình ba người cùng nhau cắt bánh và dùng bữa tối dưới ánh nến. Nụ cười hạnh phúc chưa từng tắt trên môi Mục Niệm. Bé rất vui khi có mẹ ngồi bên. “Đêm nay mẹ ngủ lại đây đúng không ạ?” Mục Niệm tròn xoe mắt mong chờ. Mục Anh Húc cướp lời cô. “Đúng vậy, giờ mẹ Hạ Hạ là vợ bố, mẹ sẽ ngủ với…” “.Ngủ với con. Để trừng phạt bố là … người đàn ông kém cỏi, mất quá nhiều thời gian mới mang được mẹ về nhà, tối nay mẹ phải ngủ với con. Vì con ngoan, mẹ phải thưởng cho con.” Mục Niệm gật gù như ông cụ non, phân tích lý do rất sòng phẳng. “Đây là vợ của bố!” “Chưa tổ chức lễ cưới, chưa phải vợ” Mục Niệm chu miệng cãi ngang, không hề yếu thế đấu mắt với Mục Anh Húc. “Dù mẹ lấy bố hay không, mẹ đều là mẹ con. Mẹ phải ngủ với con.” Uông Trữ Hạ vô cùng đau đầu trước sự tranh cãi của hai cha con, cô thở dài bất lực. “Đừng cãi nhau nữa. Em sẽ ngủ với Niệm Nhi. Anh bao nhiêu tuổi rồi mà cò kè với trẻ con hả?” Mục Niệm vui sướng ôm cổ cô, lè lưỡi với Mục Anh Húc. “Bố là gã đàn ông thất bại trong tình trường, làm sao đấu được với con trai của bố.” “Mục Niệm! Con bị cấm xem tivi một tuần!” Mệnh lệnh của Mục Anh Húc không được ai đoái hoài. Uông Trữ Hạ đã bế Mục Niệm đi về phòng. Bên cạnh là đứa con yêu thương, và chiếc nhẫn ấm áp trên ngón áp út, Uông Trữ Hạ ngủ yên bình suốt đêm. Ngày hôm sau, tin tức về quan hệ yêu đương của Mục Anh Húc và Uông Trữ Hạ đã lan truyền trên toàn bộ mạng lưới truyền thông. Đồng thời khoản đầu tư phòng thiết kế cũng được tiết lộ, 100% đều là tiền của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc không hề đầu tư một đồng. Đọc tin tức, Uông Trữ Hạ đoán ngay ra chủ mưu tung tin đồn. Đêm qua chỉ có ba người trong phòng khách, người hầu đã bị anh đuổi về phòng, không thể có người thứ tư biết được. Đều là sự cố tình sắp đặt của Mục Anh Húc. Vì những tin tức giật gân này, Uông Trữ Hạ không dám rời khỏi văn phòng, chuyên tâm làm việc bên máy tính, cô sợ nhìn thấy ánh mắt đàm tếu, sợ bị vây hỏi những lời khó nghe. Thời điểm cô từ nhà vệ sinh quay về văn phòng, rõ ràng mọi người đang xôn xao bàn tán, nhác thấy bóng cô liền ngậm miệng câm như hến. Lúc đầu cô dự định không giải thích, tin đồn sẽ tự động xẹp xuống, nhưng công việc không cho phép cô ngồi rú rú trong phòng, Uông Trữ Hạ thay đổi quyết định. “Mọi người, nghỉ ngơi vài phút, nghe tôi nói.” Vỗ vỗ tay thu hút chú ý, tuy căng thẳng nhưng giọng cô rất rõ ràng mạch lạc. Cấp dưới im lặng ngừng làm việc, mọi ánh mắt lóe lên mong đợi nhìn chằm chăm cô. “Tôi biết mọi người tò mò. Để không có chuyện hiểu lầm, hiện tại ai muốn hỏi gì thì hỏi. Tôi sẽ trả lời.” Vài cặp mắt nhìn nhau trao đổi, nhiều câu hỏi vây xung quanh cô tới tấp. “Chị Uông, chị và ngài Mục thật sự hẹn hò? Tại sao trước nay không thấy nhắc đến?” “Chị quen anh Mục lâu chưa? Là ai theo đuổi trước?” “Không nghe đến tin tức đính hôn của Mục tổng Mục thị, sao bây giờ đã kết hôn luôn vậy?” Cô mìm cười nhìn một loạt các khuôn mặt hiếu kỳ vây quanh, nhẹ giọng nói. “Chúng tôi chưa đính hôn. Trước đây anh ấy không công bố tin tức về mối quan hệ của chúng tôi, để không ảnh hưởng đến công việc của nhau. Chúng tôi cũng không phải diễn viên ca sĩ nổi tiếng, những chuyện riêng tư đâu cần tiết lộ lên truyên thông, đúng không?” Dưới sắp đặt của Mục Anh Húc, tin tức vê quan hệ của hai người không bị đào móc phơi bày quá khứ nhiều. Cô rất hài lòng điểm này. Sau khi nói xong, cô hồi hộp quan sát phản ứng của mọi người, ngạc nhiên vì không ai nghĩ xấu về nhân phẩm cô, không ai nói cô trèo cao hay hám tiền bạc hư vinh. Toàn bộ nhân viên cấp dưới đều gửi lời chúc phúc và mừng cho cô. Uông Trữ Hạ mang theo nụ cười mãn nguyện quay về văn phòng, nhận được điện thoại của Hứa Cao Lãng. “Tin tức trên mạng là thật? Anh ta cầu hôn em?” Giọng Hứa Cao Lãng sốt ruột nôn nóng. Cô không có ý định che giấu, mỉm cười thừa thận. “Đúng vậy, tối qua anh ấy cầu hôn, tôi cũng rất bất ngờ.” “Em đồng ý?” Uông Trữ Hạ không rõ là mình có nghe nhầm không, cô cảm thấy giọng nói của hắn run rẩy. “Vâng.” Cô thành thật nói. “Tôi nhận lời, nhưng chưa tiến hành hôn lễ ngay.” Giọng hắn lạnh nhạt hơn, bỏ lại một câu. “Em khi nào kết hôn, báo tôi biết.” Rồi cúp máy. Uông Trữ Hạ không ngờ Hứa Cao Lãng có phản ứng lớn như vậy, cô bối rối chớp mắt, hối hận vì mình đã trả lời quá thẳng thắn. Điện thoại trên tay đổ chuông, lần này là Mục Anh Húc gọi.