Trong phòng chờ, Uông Trữ Hạ vẫn chưa hết bàng hoàng, nghĩ đến kinh nghiệm hai lần mắc kẹt trong thang máy, cô không khỏi sợ hãi rùng mình. “May mắn điện thoại di động của tớ vẫn có tính hiệu, thật may Mục Anh Húc kịp thời gọi cho cậu, thang máy không rơi xuống… suýt chút nữa mạng tớ..” Nhìn cô căng thẳng và sợ hãi, không ngừng lẩm nhẩm một mình, Lâm Mộng Như cẩn thận an ủi. “Không sao, mọi chuyện đã qua. Cậu an toàn rồi.” Uông Trữ Hạ gật đầu khẽ ừ, không muốn Lâm Mộng Như lo lắng cho cô. Lâm Mộng Như nhíu mày, nhẹ giọng lẩm bẩm, cảm thấy kỳ quái. “Quá khác thường, nhân viên bảo trì thang máy nói đã đặt tấm biển cảnh cáo trước cửa, bộ cậu không thấy sao?” “Tớ thực sự không thấy. Nếu thấy thì tớ bước vào bên trong thang máy không hoạt động làm gì.” “Đúng vậy, thật kỳ lạ, không ai ngốc tự tìm chết.” Lâm Mộng Như bực bội nói. “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chắc chắn có vấn đề. Thật kinh khủng nếu là bẫy rập hãm hại nhau…” “Tôi đã yêu cầu sếp của cô điều tra, ông ấy nói sẽ tự xử lý.” Mục Anh Húc mở cửa bước vào, tiếp lời Lâm Mộng Như. Cơ thể Uông Trữ Hạ thoáng thả lỏng khi thấy Mục Anh Húc đến gần, anh dịu dàng hỏi cô. “Em ổn chứ? Bác sĩ nói thế nào?” “Tôi không sao! Thật xin lỗi đã khiến anh lo lắng.” Nhìn hai người liếc mắt đưa tình qua lại, Lâm Mộng Như sâu sắc cảm nhận bản thân là đồ thừa thãi, lập tức đứng lên đi ra cửa. “Hai người nói chuyện đi, tớ đi xem điều tra tới đâu rồi.” Mục Anh Húc chần chừ đưa tay xoa tóc cô, trìu mến nói. “Ngốc! Em và tôi không bao giờ cần phải nói xin lỗi.” Trái tim treo cao khi nhận được cuộc gọi của cô, bây giờ mới hạ xuống an tâm, anh ngắm cô đang cúi đầu cắn môi, cảm thấy cô thật đáng yêu. Giọng trầm khàn càng thêm quyến rũ khi xen lẫn tiếng cười nhẹ. “Hạ Hạ, em có phải khách sáo với tôi như vậy không? Cố tình vạch ranh giới với tôi, mới vừa lòng?” “Tôi không có ý đó…” Cô căng thẳng phủ nhận, sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích. “Chỉ cần nghĩ đến hôm nay anh và Như Như đến muộn, tôi không còn cơ hội nói cảm ơn hoặc xin lỗi là thấy khổ sở trong lòng.” “Đó là sự tự nguyện của tôi! Chỉ cần em an toàn, tôi có thể làm tất cả.” Càng nói càng không khống chế được khao khát trong lòng, anh ngập ngừng đưa tay kéo cô vào lòng. Cảm giác mềm mại ấm áp và không bị phản kháng, anh vô thức siết chặt cô hơn. Anh cố ý trách móc. “Em có biết đã làm tôi rất sợ không? Cảm giác không bảo vệ được em, rất khổ sở” Nghe giọng nói tự trách của anh, Uông Trữ Hạ lần chần một lúc, đặt tay lên ngực đẩy người anh tạo ra khoảng cách, cô kiễng chân, môi hai người chỉ cách nhau vài centimet rồi thì thầm. “Anh đã làm được. Tôi cảm thấy an toàn khi ở bên anh.” Vẻ giật mình hiện rõ trên mặt Mục Anh Húc, mắt anh lấp lánh niềm vui. “Em nhắc lại lần nữa!” Uông Trữ Hạ bật cười trước yêu cầu trẻ con của anh, cô không nói cũng không đẩy anh ra, hai người giữ nguyên tư thế, để mặc trái tim cùng lỗi nhịp rồi hài hòa với nhau. Hai người đều rõ, trải qua tai nạn lần này, quan hệ giữa hai người đã chuyển biến rất nhiều. Không phải bạn bè, cũng không phải tình nhân, nhưng họ sẽ không đối địch, không cạnh khóe, mà chấp nhận những gì đối phương mang lại. Trong khi đó tại phòng chủ tịch của công ty Thụy Giai, Ngụy Bác Văn đang quát tháo cấp dưới điều tra kỹ lưỡng chuyện thang máy, thì có tiếng gõ cửa. Nhân viên bảo trì thang máy đi vào phòng, khép nép đứng đợi. Ngụy Bác Văn phẩy tay cho cấp dưới lui ra ngoài, khuôn mặt hầm hầm hỏi. “Cậu còn chuyện gì? Các cậu làm việc tắc trách khiến nhân viên công ty gặp nguy hiểm, còn chưa đi sửa chữa thang máy, vào đây làm gì?” “Sếp, tôi xin lỗi! Tôi đã nói dối mọi người về tấm biển nhắc nhở bên ngoài thang máy, đó là lỗi của tôi. Bởi vì sợ bị đuổi việc cho nên mới lừa gạt mọi người, không dám nhận trách nhiệm.” Nhân viên bảo trì đặt đơn thôi việc lên bàn, cúi đầu thật sâu. Diễn biến bất ngờ khiến Ngụy Bác Văn không kịp chuẩn bị, hỏi lại theo phản xạ. “Cậu nói cái gì?” “Chính sai lầm quên đặt tấm biển cảnh báo thang máy đang bảo trì trước cửa nên mới suýt gây tai nạn cho nhân viên công ty. Tôi sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm” Ngụy Bác Văn xám mặt tức giận nhìn nhân viên bảo trì, cơ thể anh ta run rẩy đứng cúi đầu. Từng chữ một rít qua kẽ răng, Ngụy Bác Văn tức giận hỏi. “Là cậu bất cẩn sai lầm hay nghe theo lời xúi giục của người khác?” Nhân viên bảo trì giật thót người, rối rít xua tay. “Không, không! Là do tôi sai lầm trong công việc, sếp đừng nói vậy, sẽ khiến người trong công ty nghi kị lẫn nhau. Tôi thành thật xin lỗi, tôi xin nghỉ việc, nếu công ty có hình thức kỷ luật nào khác, tôi cũng chấp nhận.” Vẻ giật mình hoảng hốt của anh ta khiến Ngụy Bác Văn nheo cặp mắt gian xảo, ông ta phẩy ta ra hiệu. “Quên đi, cậu tự động thôi việc, cũng không có hậu quả nghiêm trọng về mạng người, tôi sẽ không trừng phạt. Thu dọn đồ đạc rời khỏi công ty, việc này chấm dứt đây.” “Cảm ơn sếp!” Nhân viên bảo trì cúi đầu cảm ơn lần nữa, rồi vội vàng rời đi. Nhìn bóng lưng gấp gáp của anh ta, Ngụy Bác Văn chìm vào suy nghĩ. Không phải ông ta không đoán ra ai là người đứng sau chuyện này. Lời khai không đồng nhất cách nhau thời gian ngắn đủ biết có người giờ trò sau lưng, dù sao ánh mắt nhìn người của Ngụy Bác Văn không hề kém. “Hừ, người có ý kiến và hiếm khích với Uông Trữ Hạ, không cần suy đoán cũng biết là ai. Chậc. Bản thân mình cũng không chịu nổi nếu nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong công ty bị chặn mọi hoạt động biểu diễn. Lần này phải thực xin lỗi Mục Anh Húc rồi.” Cuộc điều tra bị dừng. Vì lợi ích của công ty, Ngụy Bác Văn bắt buộc phải dùng đơn thôi việc của nhân viên bảo trì làm câu trả lời cho Mục Anh Húc. Ngụy Bác Văn đi tìm Mục Anh Húc để cho anh lời giải thích rõ ràng. Trong khi đó, nhân viên bảo trì bước ra khỏi văn phòng chủ tịch, không rời khỏi công ty ngay lập tức, anh ta rẽ vào phòng dụng cụ của công ty, nơi có người đứng đợi bên trong. “Như thế nào? Sếp có tin không?” “Có tin, sếp không nghi ngờ, cũng không hỏi thêm gì.” Nhân viên bảo trì vênh váo đắc thắng. “Sếp nhận đơn từ chức và không đưa ra thêm hình phạt nào.” Người giấu mình đứng trong bóng tối, giọng nói có vài phần bất mãn, giọng ồm ồm không phân rõ nam hay nữ. “Không nên chủ quan, anh nên sớm rời khỏi công ty, đừng tiếp xúc với bất kỳ ai.” Một tấm thẻ ngân hàng đưa ra trước mặt nhân viên bảo trì. “Đây là năm trăm nghìn tệ. Nhớ kỹ, câu trả lời không được thay đổi dù là ai hỏi, nhớ chưa?” “Yên tâm, tôi là người trung thực nhất.” Nhân viên bảo trì hí hửng giật vội tấm thẻ, cười khùng khục sung sướng. “Thứ mua bằng năm trăm nghìn tệ là thứ được đảm bảo 100%.” Nói xong nhân viên bảo trì rời đi trước, bóng đen vẫn ẩn mình trong bóng tối, chỉ có đôi mắt sáng quắc nhiều toan tính là lóe sáng nguy hiểm. Hứa Cao Lãng biết được Uông Trữ Hạ đã gặp tai nạn là chuyện hai ngày sau. Điều này chứng tỏ công ty Thụy Giai đã áp chế tin đồn rất tốt, truyên thông không nghe thấy chút tiếng gió nào. Nhưng dù Uông Trữ Hạ xuất hiện an toàn khỏe mạnh vẫn làm Hứa Cao Lã lo lắng bất an. “May mắn không phải lúc nào cũng mỉm cười. Về sau em càng phải đề phòng, không biết có bao nhiêu người muốn hãm hại em.” Không thích giọng điệu dạy đời của hắn, cô vẫn gật đầu vì lời nói có lý. “Tuy nhiên, tôi thật sự ghen tị với Mục Anh Húc, anh ta lân nữa ở bên em khi xảy ra chuyện xấu. Tại sao người gọi điện lúc đó cho em không phải là tôi?” Hứa Cao Lang thở dài than thở. “Qua lần này, tôi chợt phát hiện, anh ta có thể mang lại cảm giác an toàn bình yên.” Nhìn nụ cười nở rộ trên môi cô, hắn sẵng giọng, ghen tuông càng ngày càng nghiêm trọng. “Em định quay lại với anh ta?” Mắt tròn xoe sửng sốt, cô xua tay phủ nhận. “Tôi không muốn quay lại, tôi nghĩ chúng tôi có thể làm bạn bè…” “Bạn bè?” Hứa Cao Lãng bật cười chế nhạo. “Em đang chọc cười tôi hay, coi thường Mục Anh Húc đấy? Anh ta sẽ không coi em là bạn bè. Trong mắt Mục Anh Húc, em chỉ có thể là người yêu, chúng ta đều hiểu rõ điều này.” Uông Trữ Hạ cứng họng, không tìm được từ thích hợp để bác bỏ. Cảm giác chua chát tràn ngập lòng, dù thấy bản thân đáng thương nhưng hắn vẫn hy vọng cô hạnh phúc, kể cả hạnh phúc không có hắn bên cạnh. “Được rồi, đừng làm khuôn mặt ủ rũ đó! Tôi đùa em thôi. Chỉ cân em thấy thoải mái, tôi ủng hộ mọi mối quan hệ của em.” “Hứa Cao Lãng… “Tôi cuối cùng cũng yên tâm vì có người quan tâm em không khác tôi.”