Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 175
Ba chữ tài xế riêng làm Uông Trữ Hạ trợn tròn mắt, liếc xéo Mục Anh Húc.
Muốn cùng cô đi đón thư ký Trần Hiên nhưng không chịu nói thẳng, anh ta mượn cớ khập khiễng để cô làm tài xế. Cái tính không chịu nói lời thật lòng này, chạy theo cũng đủ mệt.
Tạm gác Mục Anh Húc sang một bên, cô tràn ngập lo lắng cho sức khỏe của Trần Hiên. “Thư ký Trần Hiên, tại sao anh xuất viện sớm vậy? Anh thực sự đã hồi phục sức khỏe tốt rồi?”
“Hoàn toàn khỏe mạnh!”
Mục Anh Húc lần nữa nổi tính ghen tuông vô lý khi thấy Uông Trữ Hạ chỉ lo nói chuyện với thư ký Trần Hiên, anh đẩy hắn vào trong xe thật thô lỗ. “Mau lên xe, cậu muốn đứng đây tâm tình đến tối hả?”
Trần Hiên dở khóc dở cười, nhận ra ông chủ của mình lại bắt đầu dở chứng rồi.
Sau khi nhốt người trong ghế sau, Mục Anh Húc liếc nhìn Uông Trữ Hạ, sẵng giọng nói. “Em còn đứng đần ra đấy làm gì? Lái xe đi!” Nói xong anh ngồi vào ghế phụ, đóng sầm cửa.
Nhìn cánh cửa nặng nề đóng lại, lông mày Uông Trữ Hạ cau chặt, cô hạ giọng lẩm bẩm. “Đang yên đang lành, phát điên cái gì? Bộ có xe đẹp là ngon lắm đấy hả? Chỉ giỏi quát tháo ra lệnh” Qua cửa kính xe, nhìn thấy Uông Trữ Hạ lầm bầm lầu bầu, rồi qua gương chiếu hậu thấy vẻ mặt hầm hầm của Mục Anh Húc, thư ký Trần Hiên lắc đầu chịu thua. Với tính cách khó chịu, miệng lưỡi độc địa và hành vi lấy lòng vụng về của ông chủ, còn lâu mới theo đuổi được Uông Trữ Hạ.
Vì vấn đề Quách Thẩm Ngạn, Mục Anh Húc dặn dò Trần Hiên chưa cần quay về Mục thị làm việc, cũng sẽ bưng bít tin tức hắn về nước.
Đưa thư ký Trần Hiên về nhà hắn, Uông Trữ Hạ lại đưa Mục Anh Húc đến Mục gia, cô định xuống xe thì bị Mục Anh Húc ngăn lại. “Đợi!”
Trước đôi mắt đầy dấu chấm hỏi, Mục Anh Húc lạnh lùng nói như ban ơn. “Không phải em đang tìm việc sao? Chen chúc trên tàu điện ngầm sẽ bất tiện và mất thời gian. Dùng xe này mà đi phỏng vấn.”
“Lái xe này đi phỏng vấn?” Uông Trữ Hạ trợn mắt hỏi.
Mục Anh Húc bất mãn trước câu hỏi của cô, hách dịch vênh váo nói. “Có chuyện gì với xe của tôi? Em chê nó quá cũ hay thiếu sang trọng? Không phải lái xe sẽ dễ di chuyển hơn sao? Hay em chán ghét dùng đồ của tôi? Xe có tội gì mà em ghét bỏ nó, hả?”
“Tôi chỉ nói một câu mà anh bắn liên thanh hàng loạt. Thật khó đỡ!”
“Nếu em không chê bai, tôi cũng đâu cần nói nhiều!”
“Anh hiểu sai ý tôi rồi.” Uông Trữ Hạ nhún vai, kiên nhẫn giải thích. “Tôi đang đi xin việc, anh bảo tôi lái xe sang trọng đắt tiền này, có công ty vào muốn thuê tôi? Tôi là nhân viên, không phải ông chủ như anh.”
Lần này Mục Anh Húc im lặng, không phản bác lời nào. Nhìn sắc mặt dịu đi của anh, cô ném trả lại chìa khóa rồi bước khỏi xe. “Tôi tự về, đừng có đi theo”
Ngồi trong xe, nhìn bóng dáng của Uông Trữ Hạ lướt qua kính chắn gió phía trước, ánh mắt Mục Anh Húc trở nên phức tạp.
Anh không biết gần đây có chuyện gì xảy ra với mình, anh thèm khát ở bên cạnh cô mọi lúc, chỉ cần ở bên cô, dù chỉ là bữa sáng đơn giản trong im lặng cũng đủ tâm trạng anh bay bổng phấp phới. Nhưng mỗi lần mở miệng ra là bao nhiêu lời khó nghe cứ tuôn trào trút vào người cô.
“Uông Trữ Hạ, em có ma lực gì? Tại sao nhiều năm như vậy, tôi cũng không đẩy hình ảnh em khỏi đầu óc được?” Khóe miệng xị xuống, Mục Anh Húc tựa lưng ra ghế, miên man suy nghĩ tìm lời giải.
Uông Trữ Hạ đột nhiên hắt hơi, xoa xoa mũi. “Ai đang chửi mình?” Do cúi đầu không cẩn thận, cô đụng phải người khác đi trên đường.
“Tôi xin lỗi…” Uông Trữ Hạ liên tục nói xin lỗi, cô ngẩng đầu lên cùng lúc đối phương cũng nhìn lại, cả hai bật thốt. “Là cậu?”
Uông Trữ Hạ kinh ngạc nhìn cô gái mặc chiếc đầm màu xanh đậm quyến rũ, ánh mắt nhìn vào vòng một đẫy đà cùng vòng ba nảy nở đầy hấp dẫn. “Lâm Mộng Như! Nhiều năm không gặp, sao cậu có thể trở nên quyến rũ như một người mẫu thế này?”
“Làm sao tớ có thể so sánh với cậu được? Sau bao nhiêu năm, cậu không hề già đi, vẫn mơn mởn đầy sức sống mang hơi thở thanh xuân trong sáng, không khác sinh viên đại học.”
Lời khen lẫn nhau của hai người khiến bầu không khí sôi động hẳn lên, Lâm Mộng Như không câu nệ, tò mò ngay điều muốn biết. “Nghe nói cậu đã kết hôn, thật sao?”
Uông Trữ Hạ ngượng ngùng cười và lắc đầu. Cô không thể nói với mọi người rằng cô kết hôn nhưng đã ly hôn. Nghe thôi cũng thấy hoảng hốt.
Nhận được cái lắc đầu của cô, Lâm Mộng Như vỗ ngực tự mãn. “Tớ biết ngay tin đồn thất thiệt mà. Cậu trẻ đẹp như vậy, sao phải kết hôn sớm, sinh con làm gì. Khi nào có ý định kết hôn, để tới giới thiệu cho một đám đẹp trai giàu có độc thân, tha hồ lựa chọn.”
“Cậu làm như đàn ông giàu có độc thân là hàng hạ giá đợi người đến nhặt vậy.” Uông Trữ Hạ bật cười vui vẻ, hùa theo lời đùa của cô bạn cũ. Lâm Mộng Như vẫn dí dỏm, thân thiện và nhiệt tình như hồi còn học đại học, điều này khiến cô rất hoài niệm.
Lâm Mộng Như tình cờ nhìn thấy tập hồ sơ xin việc của Uông Trữ Hạ, cô sợ bạn thân không vui nên hạ giọng cẩn thận hỏi. “Cậu đang tìm việc à?”
“Ừ” Uông Trữ Hạ không lảng tránh. Thời điểm xuống tầng triệt ăn sáng với Mục Anh Húc, cô có thuận tay cầm cả hồ sơ xin việc, dự định hôm nay tiếp tục hành trình tìm việc của mình. “Hơi khó để tìm được công việc phù hợp. Tớ đã phỏng vấn một số công ty và bị từ chối.”
“Trước cậu từng làm ở đâu? Vị trí gì? Chuyên ngành của cậu là gì?”
Uông Trữ Hạ ngập ngừng báo ra công việc trợ lý, thứ ký, rồi giám đốc thiết kế.
“Muốn đến công ty tớ không? Sếp tớ đang tuyển thư ký, mức lương rất hấp dẫn.”
Không để Uông Trữ Hạ kịp trả lời, Lâm Mộng Như thân mật khoác tay cô, ép buộc đi đến công ty của mình. Vừa đi vừa liến thoắng giới thiệu về công ty.
Ban đầu Uông Trữ Hạ muốn từ chối ý tốt của Lâm Mộng Như, đến lúc biết đó là công ty điện ảnh và truyền hình có tiếng trong ngành giải trí, cô lại muốn thử sức.
Đứng trước tòa nhà của Công ty Điện ảnh và Truyền hình Thụy Giai, một người nhiều lần thất bại trong phỏng vấn như Uông Trữ Hạ có chút thiếu tự tin. Cô thận trọng hỏi Lâm Mộng Như. “Tớ còn không nộp hồ sơ cho công ty của cậu, tự tiện đến phỏng vấn, liệu có được cho vào không? Dù sao cũng là quy tắc…”
“Quy tắc chỉ là những ký tự. Sếp của chúng tớ rất tốt và phóng khoáng, cậu còn được đặc biệt giới thiệu bởi tớ, dĩ nhiên sẽ khác với các ứng cử viên đến phỏng vấn thông thường. Đừng lo lắng, đã có tớ trợ giúp. Đi cửa sau là 100% thành công.”
Lời động viên của bạn cũ như rót thêm dũng cảm cho Uông Trữ Hạ, cô cùng bước vào bên trong công ty.
Trên đường đi gặp nhiều nhân viên, ai cũng chào Lâm Mộng Như là chị Lâm, Uông Trữ Hạ nhận thấy địa vị của bạn cũ không hề thấp. Cô hạ giọng tò mò.
“Như Như, cậu giữ chức vụ gì trong công ty? Chuyên môn là gì? Sao ai cũng lịch sự có phần kính cẩn với cậu vậy?”
“Tớ làm quản lý, dưới trướng tớ có vài nghệ sĩ, nên giao thiệp khá rộng.”
Đang nói chuyện, Lâm Mộng Như đã đưa Uông Trữ Hạ đến văn phòng của ông chủ. Sau tiếng gõ cửa, vang lên giọng nói khỏe khoắn cương trực. “Tiến vào.
Lâm Mộng Như định đẩy cửa đi vào, Uông Trữ Hạ đã ngăn lại, cô chỉnh sửa lại trang phục rồi gật đầu. Hai người cùng đi vào phòng.
“Sếp!!!”
Giọng Lâm Mộng Như oang oang vang vọng khắp phòng, người đàn ông trung niên trạc năm mươi tuổi run tay làm rơi chiếc bút, va phải ống cắm bút làm chúng đổ xuống sàn kêu loảng xoảng, lăn lóc khắp nơi.
Uông Trữ Hạ phản ứng rất nhanh, cúi xuống nhặt những món đồ linh tinh rơi vãi trên sàn.
Ngụy Bác Văn nhận ra người vào phòng là Lâm Mộng Như liền đỡ trán, trách móc. “Tôi nói này A Như, cô không thể thấp giọng khi gặp tôi hả?
Trái tim tôi sớm muộn cũng bị cô hù dọa mà ngừng đập.”
Lâm Mộng Như le lưỡi, cười ngượng ngùng. “Tim sếp khỏe mạnh lắm, đừng lo, đừng lo.”
Ngụy Bác Văn nhìn người đang ngồi xổm trên đất nhặt đồ có chút xa lạ, không giống người trong công ty. “Đây là?”
“Sếp, đây là bạn tôi đến ứng tuyển vị trí thư ký.”
Vừa lúc Uông Trữ Hạ đã nhặt hết đống bút vương vãi trên sàn, đặt lên bàn làm việc. Cô mỉm cười tự tin giới thiệu bản thân. “Xin chào, tôi tên là Uông Trữ Hạ.”
Ngụy Bác Văn hài lòng gật đầu, khen ngợi: “Thông minh và tinh ý, rất phù hợp làm thư ký. Nhưng sao tên cô nghe quen quen?”
Uông Trữ Hạ nhớ lại tên cô từng lên các bài báo tin tức giải trí khi ở bên Mục Anh Húc, Ngụy Bác Văn nghe thấy quen không có gì lạ.
Cô phản ứng nhanh, cô vội vàng uyển chuyển nói giảm nói tránh. “Có thể tại tên tôi đại trà quá, nên nhiều người hay nghe thấy đến nhàm tai.”
Ngụy Văn Bác cảm thấy hợp lý, cũng không có để tâm, nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nhận được cái nháy mắt của Lâm Như Mộng, liền đưa ra quyết định với khuôn mặt hài lòng. “Ngày mai đến làm việc, vị trí là thư ký của chủ tịch.”
“Cảm ơn Ngụy tổng!” Uông Trữ Hạ giõng dạc nói, rồi quay lại thấy Lâm Như Mộng đưa ngón tay cái lên chúc mừng cô.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
10 chương
2 chương
10 chương
26 chương