Mục Anh Húc sợ nhìn thấy nước mắt của Uông Trữ Hạ, nên ra hiệu tắt máy chiếu, không để cô nhìn thấy hình ảnh hồi nhỏ của Mục Niệm nữa. Các bức ảnh biến mất, Uông Trữ Hạ phục hồi tinh thần, ngập ngừng cầm khăn tay Mục Anh Húc đưa, lau nước mắt, giả vờ đã bình tĩnh. “Xin lỗi, tôi ổn. Tại tôi không có cơ hội chứng kiến con lớn lên.” Anh bắt gặp mất mát trong mắt cô, trái cổ lăn lăn muốn nói điều gì đó an ủi, nhưng anh không thốt nổi thành lời. Tâm trạng chán nản ngày càng tràn trong đầu, không phải chỉ có Uông Trữ Hạ hận thù quá khứ, mà chính anh cũng day dứt không nguôi trước hành vi ác độc nhẫn tâm khi xưa. Nếu không phải do anh say rượu cưỡng ép quan hệ dẫn đến mang thai, không ép Uông Trữ Hạ sinh con để đưa Cao Trữ Mộc nuôi dưỡng, cô cũng không sợ hãi chạy trốn rồi gặp tai nạn giao thông. Nếu cô không mất trí nhớ, quãng thời gian ba năm để trắng kia sẽ không bị bỏ phí. Những chuyện xưa cũ nếu có cơ hội làm lại lần nữa, Mục Anh Húc sẽ không phạm sai lầm tương tự, ít nhất anh sẽ cho Mục Niệm một gia đình bình dị đầm ấm. Uông Trữ Hạ không nhận thấy trạng thái bất thường của anh, cô điều chỉnh tâm trạng ổn định, rồi gượng cười, nói đùa. “Xem tôi này, sinh nhật con trai mà lại khóc. Thật mất mặt! Sinh nhật là phải vui vẻ và hạnh phúc, đúng không?” Cô lấy món quà trong túi, đưa cho Mục Niệm với nụ cười trìu mến yêu thương. “Chúc Niệm Nhi của mẹ sinh nhật vui vẻ!” “Cái gì vậy ạ?” Mục Niệm tò mò nhìn hộp quà màu xanh lam có ruy băng màu vàng kết hình con bướm rất xinh đẹp, trong mắt hiện lên vẻ mong đợi. Bé nóng lòng mở gói quà, khi nhìn thấy album ảnh bên trong, tia thất vọng bộc lộ rõ nét trên khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Như dự đoán trước, nụ cười trên môi vẫn nguyên vẹn, cô dỗ dành bé. “Không phải quyển album bình ờng, con thử mở xem bên trong đi.” “Album ảnh có gì đặc biệt?” Mục Niệm bĩu môi không tin nhưng bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời. Album ảnh mở ra với các bức tranh tự vẽ, xen kẽ là ảnh chụp hai người, đong đầy mắt bé là bất ngờ yêu thích. “Đó là con đúng không? Mẹ vẽ con và mẹ bên nhau? Là mẹ vẽ phải không? Còn bức ảnh này nữa, mẹ chụp con ngủ lúc nào vậy?” Uông Trữ Hạ mỉm cười gật đầu, Mục Niệm trầm trồ thán phục, mắt hấp háy niềm vui. “Mẹ thật là tuyệt vời! Đều là tranh con và mẹ, về những lần mẹ con mình cùng chơi và học, con rất thích! Đây là kỷ niệm của mẹ và Niệm Nhi, con sẽ Mục Niệm ôm chặt cuốn album ảnh trong lòng, nâng niu nó. Nghe lời khen ngợi của Mục Niệm, Mục Anh Húc tò mò về quyển album, vừa rồi anh không nhìn được hết ảnh bên trong. “Mục Niệm cho bố xem album có gì hay không?” Mục Niệm lắc đầu, thần bí nói. “Không! Đây là kỷ niệm bí mật của mẹ và con, không thể cho bố xem.” “Bố xem xong sẽ không nói với người khác, nên vẫn là bí mật.” Anh không ngừng dụ dỗ, chỉ nhận được cái bĩu môi xem thường của con trai. “Bố muốn bí mật thì bảo mẹ làm riêng cho bố album đi, đừng hòng dụ dỗ con.” Mục Anh Húc chịu thua trước lời nói của bé, quay sang nhìn Uông Trữ Hạ đang che mặt xấu hổ, anh liền giả vờ tức giận. “Được rồi, hai mẹ con cố tình đẩy tôi ra, đúng không?” Mục Niệm le lưỡi ôm album nhún nhảy chạy đi cất. Chẳng bao lâu sau, những bạn học của Mục Niệm lục tục đến cùng với bố mẹ, khiến Mục gia thường vắng vẻ im lìm trở nên sôi động náo nhiệt. Không như suy đoán của Uông Trữ Hạ, Mục Anh Húc chỉ mời bạn học cùng lớp Mục Niệm, không mời các thành phần quyền quý quý tộc trong thương giới, nên không khí rất thoải mái vui tươi. Lũ trẻ vui đùa cùng chơi trò chơi làm Mục Niệm, đứa bé vốn ít bạn cảm thấy sung sướng khi có thêm nhiều bạn bè. Bọn trẻ la hét đuổi bắt rồi hát hò, Uông Trữ Hạ không chịu nổi cảnh ồn ào, cô lén lút bước ra ban công trốn đi một lúc. Hít luồng không khí tươi mát vào buồng phổi, cô thấy thư thái rất nhiều. Không để cô thoải mái quá mười giây, cửa kính lần nữa mở ra, Mục Anh Húc bước đến với hai ly rượu trên tay. “Đúng như tôi đoán, em ở đây.” “Tôi không quen ồn ào.” Cô lưỡng lự có nên quay vào trong phòng hay không. Mục Anh Húc đọc hiểu ý định của cô, đưa ly rượu trong tay ra để ngăn cô. “Vì sinh nhật Mục Niệm, có thể uống với tôi một ly không?” Cô không nỡ từ chối đôi mắt chân thành, cầm ly rượu, cụng nhẹ vào ly trên tay anh. “Sao anh không đi chào khách mà lại trốn ở đây?” “Em nghĩ tôi thích hợp tiếp đãi các vị khách bằng tuổi Mục Niệm?” Mục Anh Húc hỏi ngược lại khiến Uông Trữ Hạ bật cười trêu đùa. “Anh sợ khuôn mặt lạnh lùng hung dữ kia dọa tụi trẻ khóc?” Anh không đáp lời, nhìn cô dùng ly rượu che đi khóe miệng giương cao. Qua cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, Mục Anh Húc nhìn lũ trẻ nô đùa vui vẻ trong phòng khách, không khỏi thở dài. “Mục gia lâu rồi không có sự kiện gì sôi nổi thế này. Mục Niệm chắc hẳn rất vui vì có nhiều bạn bè ở bên.” Câu nói đầy xúc động của anh kết thúc, cánh cửa trượt thông phòng khách được kéo ra, một phụ huynh dẫn theo đứa bé đến mỉm cười lịch sự với Mục Anh Húc. “Anh Mục, xin chào! Tôi là Tống Dương Thạch, phụ huynh bé Tống Thiến, bạn học cùng lớp với Mục thiếu gia.” Vị phụ huynh đẩy đứa bé đến trước mặt anh, ra lệnh. “Chào chú đi!” Khác với vẻ nịnh nọt của bố, Tống Thiến rụt rè rụt cổ, bé mở miệng nghe theo lời người lớn nhưng vẻ mặt trắng bệch sợ hãi khiến giọng lí nhỉ nhỏ xíu. Uông Trữ Hạ rất ghét kiểu người muốn bắc cầu quan hệ qua trẻ con, cô thấy buồn cho đứa bé, vội vàng lên tiếng. “Được rồi, chỉ là một đứa bé, không cần để ý lễ nghi nhiều như vậy.” Bố Tống Thiến nhìn Uông Trữ Hạ từ trên xuống dưới, cười thân thiện “Đây là Mục phu nhân đúng không?” Không đợi cô đáp lời, đối phương đã ca ngợi. “Mục phu nhân thật xinh đẹp trẻ trung. Mục thiếu gia đúng là thừa hưởng những nét tốt nhất của bố mẹ.” Nghe khen mà cô nửa vui nửa buồn, ngượng ngùng chiếm phần lớn, liếc mắt ra hiệu cho Mục Anh Húc nhanh chóng xử lý tình huống trước mắt. Mục Anh Húc thản nhiên nói. “Xin lỗi, hôm nay là tiệc sinh nhật con trai tôi, cậu bé là nhân vật chính. Anh có thể dẫn con gái vào chơi cùng mọi người. Vợ chồng tôi có chuyện cần thảo luận.” Bố Tống Thiến sốc trước thái độ tuyệt tình của anh, sắc mặt thay đổi, nghiêng người rời đi. Uông Trữ Hạ giơ ngón tay cái lên ngưỡng mộ. “Rất sảng khoái. Anh nói quá thẳng thừng không? Không sợ chọc tức người khác hả?” “Những người ngay cả con mình cũng mang ra lợi dụng để xây dựng quan hệ cho bản thân, tôi không hứng thú khách sáo với họ.” Mục Anh Húc thờ ơ nói, lắc lắc ly rượu trong tay. Cô cụng ly vào ly rượu của anh, giọng nói mang theo ngưỡng mộ và ủng hộ. “Tôi cũng ghét loại người này. Chỉ có bố mẹ bất tài mới phải lợi dụng đến con cái. Họ không quan tâm suy nghĩ của những đứa trẻ, thật đáng ghét!” Cách vài bước chân nhưng anh vẫn cảm nhận được phẫn nộ của cô, khóe môi anh cong lên vô thức, mắt chưa từng dời khuôn mặt cô, tay đưa ly rượu lên uống cạn. “Anh làm gì mà nhìn tôi chằm chằm? Lạ lắm hả?” Anh bước đến gần cô, cách một bước chân, hơi thở của anh mang theo mùi rượu thơm nồng, giọng nói nghiêm túc len lỏi vào từng ngõ ngách trong tim cô. “Đừng lo lắng! Chúng ta sẽ giáo dục Mục Niệm thật tốt, sẽ không bao giờ ép con làm những việc bản thân nó không thích.” Lượng thông tin chứa đựng trong lời nói ẩn ý của anh làm cô không kiểm soát được suy nghĩ miên man. Cô nhanh chóng ép lý trí tỉnh táo, chuyển chủ đề. “Sắp đến giờ cắt bánh sinh nhật, tôi đi xem.” “Vừa nhát vừa chạy nhanh như thỏ. “Mục Anh Húc lầm bầm đi theo sau. Cùng với những bài hát mừng sinh nhật và ánh nến, Mục Niệm nói ra điều ước đầu tiên của bé. “Con mong bố mẹ và Niệm Nhi sẽ mãi mãi bên nhau.” Mục Anh Húc vô thức nhìn Uông Trữ Hạ, thấy cô nhìn Mục Niệm với ánh mắt phức tạp, có sự xấu hổ, tội lỗi, ăn năn và bất lực… “Con ước điều thứ hai là có thật nhiều bạn bè.” Các bạn học vây quanh vỗ tay rào rào. Mục Niệm không nói ra điều ước thứ ba, bé chỉ thâm cầu nguyện trong lòng: con mong mẹ mãi mãi yêu con, đừng bỏ con đi nữa. Nói xong ba điều ước, bé kéo tay Uông Trữ Hạ. “Mẹ, chúng ta cùng nhau thổi nến!” Uông Trữ Hạ choàng tay qua người bé, cùng cúi xuống thổi nến. Trong bóng tối ngắn ngủi, bé hôn lên má cô, thì thâm thật khẽ vào tai. Mẹ ơi, con yêu mẹ!” Là sinh nhật của Mục Niệm, nhưng đêm nay Uông Trữ Hạ lại là người vui nhất, vui đến mức cô muốn bật khóc vì hạnh phúc. Khi bữa tiệc kết thúc, các bạn nhỏ lục tục ra về, Mục Niệm mệt và ngủ gục trên ghế sô pha. Mục Anh Húc bế bé về phòng ngủ rồi đi ra phòng khách, thấy Uông Trữ Hạ đang xắc tay chuẩn bị rời đi. “Hôm nay muộn quá rồi, em ở lại đây nghỉ ngơi nhé.” Uông Trữ Hạ lắc đầu kiên quyết từ chối. “Giống như anh đã nói, tôi vừa mới chuyển khỏi nhà Hứa Cao Lãng, bây giờ ở lại nhà anh. Điều đó không thích hợp.” Cô đi thẳng ra cửa, Mục Anh Húc đuổi theo sau. “Để tôi đưa em về…” Câu nói bị nghẹn ngang bởi thân ảnh đứng đợi trước cổng Mục gia. Hứa Cao Lãng dựa vào xe, nghịch bật lửa trong tay, thấy Uông Trữ Hạ đi ra, ánh mắt hắn hấp háy niềm vui. “Lên xe đi! Tôi đưa em vê!” Uông Trữ Hạ ngạc nhiên nhìn hắn, hoài nghi hỏi. “Anh đợi lâu chưa? Sao bi tối nay tôi đến đây?” Hứa Cao Lãng không trả lời, mà đi tới trước mặt Mục Anh Húc, đưa anh ta một chiếc túi màu đen. “Tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật Mục Niệm. Đây là quà tôi chuẩn bị cho bé. Hy vọng anh Mục không từ chối.