Nhận được tài liệu của Hứa Cao Lãng, Uông Trữ Hạ không vội vàng mở ra xem, cô quét mắt nhìn ra hành lang để chắc chắn rồi lập tức đóng cửa lại. “Ở đây nói chuyện không tiện, vào trong đi.” Cô rất cẩn thận, không có gì đảm bảo không có người theo dõi cô. Đi đến ghế sô pha trong phòng khách và ngồi xuống, Uông Trữ Hạ chậm rãi mở tài liệu trên tay. Tờ đầu tiên chứa tất cả thông tin của Quách Thẩm Ngạn, liệt kê đầy đủ thành thích trong công ty của hắn ở nước ngoài, cũng như đánh giá tốt của ông chủ cũ. Hứa Cao Lãng chờ cô đọc xong tờ đầu tiên, cố ý hỏi. “Nếu là em đạt được sự kính nể và có vị trí quản lý cấp cao của một công ty lớn đặt tại nước ngoài, em vẫn nguyện ý quay về nước và hạ mình làm giám đốc của một tập đoàn?” “Hành vi kỳ quái của hắn vì âm mưu gì? Quách Thẩm Ngạn không phải người không có tham vọng.” Cô vặn óc suy đoán. “Hắn càng không giống dạng người vì bạn bè hay ười yêu mà vứt bỏ danh vọng của bản thân.” Hứa Cao Lãng bật cười trước lời nhận xét của cô. “Hắn quay về vì báo thù.” “Báo thù? Với ai?” Uông Trữ Hạ kinh ngạc, vội cúi đầu lật mở trang tư liệu tiếp theo. Hứa Cao Lãng nhìn cô chăm chú xem xét tài liệu trên tay, vừa tổng kết lại với giọng từ tốn. “Sự thật, đối tượng trả thù của hắn là ông Cao.” Trên tài liệu ghi rõ bố Quách Thẩm Ngạn vì tai nạn trong khi làm việc mà chết, rồi mẹ cũng mất ngay sau đấy. Ông Cao không đền bù và giúp đỡ nhân viên công ty… mọi thứ được thu thập chi tiết mạch lạc. “Đây là lý do hắn khắp nơi nhìn tôi không vừa mắt?” Uông Trữ Hạ không tin nổi phải thốt lên câu hỏi. Cô vẫn luôn nghĩ Quách Thẩm Ngạn chỉ là một người dưng, hóa ra có nhiều liên quan trùng hợp đến vậy. “Mục Anh Húc vốn muốn đánh sập Cao thị, Quách Thẩm Ngạn muốn trả thù ông Cao, bọn họ nhanh chóng thống nhất đứng cùng mặt trận. Quách Thẩm Ngạn hạ mình đầu quân cho Mục thị cũng vì lý do này.” Nghe hắn phân tích, cô vẫn thấy có cái gì đó không rõ ràng trong đầu. “Hắn ta đã đạt được mục đích, tại sao hắn chưa rời đi? Dù sao, ông Cao… cũng đã chết.” Mắt cô hạ xuống sau câu nói, rèm mi cong che phủ toàn bộ tâm tư giấu nơi đáy mắt, không ai biết suy nghĩ trong lòng cô khi nhắc đến ông Cao. Hứa Cao Lãng thầm thở dài trước sự đơn giản ngờ nhệch của Uông Trữ Hạ, chỉ tay vào cô, bất lực nói. “Em cho rằng hắn có thể nhìn con gái kẻ thù cùng anh em tốt của mình sống cùng nhau sao? Hắn đơn giản là chướng mắt với em.” Cô giật mình không tin nổi. “Quách Thẩm Ngạn này không đơn giản như vẻ ngoài, con người hắn tàn nhẫn hơn chúng ta tưởng. Vì an toàn tính mạng, nếu em gặp hắn khi ở một mình, tốt nhất tránh đi. Đừng đối đầu trực diện, coi chừng hắn quay lại cắn người.” Hứa Cao Lãng chưa tìm được thêm chứng cứ về các hành vi phạm tội của Quách Thẩm Ngạn, nhưng sinh tồn trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, hắn hiểu có những thành phần nguy hiểm có thể làm ra rất nhiều hành vị đáng sợ hơn sự tưởng tượng của con người. “Lay la, tôi không muốn em gặp nguy hiểm.” Uông Trữ Hạ đương nhiên hiểu được lòng tốt của hắn, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng chợt nghĩ ra điều gì. “Điều này giải thích cho những lời hắn từng nói với tôi trong bệnh viện một năm trước. Hắn muốn tôi rời khỏi Mục Anh Húc. Thực tế, hắn không cần nói hay làm bất cứ điều gì, tôi và Mục Anh Húc cũng vĩnh viễn không thể.” Hứa Cao Lãng mỉm cười nhìn cô, không nói ra suy nghĩ trong lòng. Thế giới luôn không đoán trước tương lai, và không ai có thể đảm bảo rằng điều gì sẽ xảy ra trong một giây tiếp theo. Tại Mục thị, Cao Trữ Mộc đang ngồi trong văn phòng thì nhận được điện thoại. Nhìn tên trên màn hình, ả kinh ngạc bắt máy, giọng cẩn thận rất nhiều. “Chào Layla! Gọi cho tôi có chuyện gì không?” “Gặp nhau bây giờ đi. Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Uông Trữ Hạ thoải mái tự nhiên đưa ra đề nghị như hai người rất quen thân. Cao Trữ Mộc liếc nhìn đồng nghiệp đang làm việc bên ngoài văn phòng, từ chối. “Hôm nay tôi rất nhiều việc, sợ rằng không có thời gian. Hẹn hôm khác được không?” Trước khi ả tắt máy, Uông Trữ Hạ bình thản buông ra mồi câu. “Nếu bí mật tôi muốn nói có liên quan đến nghi vấn ăn cắp ý tưởng, cô vẫn không có thời gian?” Cao Trữ Mộc bất giác buộc miệng hỏi. “Bí mật gì? Cô có ý định gì?” “Nửa tiếng sau tại quán cà phê tầng dưới công ty cô. Đến hay không, tùy cô.” Uông Trữ Hạ không giải thích, nói xong địa chỉ liền cúp máy, không đợi Cao Trữ Mộc trả lời. Hứa Cao Lãng ngồi bên cạnh nhìn vẻ tự tin trên mặt Uông Trữ Hạ, khó hiểu hỏi. “Cao Trữ Mộc là kẻ đa nghi. Em chắc chắn cô ta sẽ đến?” “Á không đến vì an toàn của công ty, mà vì tình cảm cá nhân. Anh tin tôi đi, tôi hiểu rõ tính cách cũng như khát vọng của à.” Suy đoán của Uông Trữ Hạ không sai, Cao Trữ Mộc dù có âm mưu nham hiểm đến mấy, ả cũng chỉ là phụ nữ, ả có những tâm tư riêng, việc giúp công ty vượt qua giải đoạn khó khăn trước mắt, Cao Trữ Mộc sẽ không bỏ qua cơ hội. Uông Trữ Hạ vẫy tay với Cao Trữ Mộc khi ả đẩy cửa quán cà phê. Cao Trữ Mộc ngồi xuống trước mặt cô, lịch sự không thân thiết cũng không xa cách hỏi. “Được rồi, cô muốn nói gì với tôi mà thần bí thế này?” “Đừng gấp” Uông Trữ Hạ giơ tay gọi phục vụ. “Một cà phê, cảm ơn!” “Không cần đâu, tôi sẽ đi ngay khi cô nói xong. Vẫn đang giờ làm việc, tôi không ngồi lâu được.” Cao Trữ Mộc bí mật ra ngoài vào giờ hành chính, quan trong là ả không muốn ở đây lãng phí thời gian với Uông Trữ Hạ. Uông Trữ Hạ coi như điếc, mỉm cười bảo phục vụ mang cà phê lên, nụ cười hướng về Cao Trữ Mộc thật tươi rói. “Vài lời không thể nói rõ ràng, huống chi là ăn cắp ý tưởng sản phẩm, đúng không?” Sắc mặt Cao Trữ Mộc thay đổi khi nghe thấy từ ‘ăn cắp’, giọng nói không tránh khỏi bị cám dỗ. “Cô Layla, tôi thật sự không thể ra ngoài lâu, còn nhiều việc chưa hoàn thành. Có gì cứ nói thẳng đi.” Uông Trữ Hạ như không thấy thái độ thiếu kiên nhẫn, giọng nói thảnh thơi đùa bỡn. “Nếu tôi nói tôi có cách giúp Mục thị thoát khỏi tai tiếng ăn cắp ý tưởng sản phẩm lần này, cô Cao vẫn nghĩ phí thời gian sao?” Cao Trữ Mộc sửng sốt trong chốc lát, rất nhanh liền hoàn hồn, giả bộ không quan tâm nói. Vậy cô nên nói cho Mục tổng, tại sao nói cho tôi biết?” Với vai diễn mất trí nhớ, ả không thể vạch trần người tự xưng Layla là Uông Trữ Hạ. Ngay đến Mục Anh Húc và tập đoàn Thánh Hâm cũng ngầm chấp nhận người trước mặt là Layla, Cao Trữ Mộc cảm thấy vừa sợ vừa chán ghét vừa cảnh giác khi phải đối diện người phụ nữ trước mặt này. “Tôi nói cho Mục tổng có ích lợi gì? Nếu một giám đốc mới nhậm chức như cô giải quyết thành công chuyện này, Mục tổng chắc chắn sẽ biết ơn cô, có thể giúp cô có được uy tín và thăng chức trong công ty, đúng không?” Vừa nghi hoặc vừa bị cám dỗ, bản chất hiếu thắng khiến ả tò mò. “Tại sao cô muốn giúp tôi?” “Tôi không phải nhân viên Mục thị, giúp đỡ việc này tôi cũng chẳng được lợi ích gì. Nhưng tôi muốn kết bạn với cô, coi như đây là món quà đầu tiên cho tình bạn giữa chúng ta đi.” “Tôi cần suy nghĩ.” Ánh mắt Cao Trữ Mộc phức tạp, lòng suy tính rất nhiều. Ả không tin Layla tốt bụng như vậy, nhưng hiện tại ả cần nhất là lòng tin của Mục Anh Húc. Việc giả vờ mất trí nhớ không phải biện pháp lâu dài. “Thời gian không đợi người. Nếu Mục tổng giải quyết được vấn đề này trước, là cô tự đánh mất cơ hội đấy nhé.” Uông Trữ Hạ nhàn nhã uống cà phê, thêm bớt vài lời khích tướng. Cô rất thích vẻ mặt rối rắm của Cao Trữ Mộc, khóe miệng khẽ nhếch thành nụ cười được tách cà phê che đậy khéo léo. Buổi tối, Khương Giang đến đón Cao Trữ Mộc tan làm, thấy sắc mặt ả ảm đạm, liền lo lắng. “Có chuyện gì khiến em phiền muộn vậy? Sắc mặt xấu quá.” “Không có gì. Có lẽ là do gân đây em làm việc nhiều nên áp lực lớn.” Cao Trữ Mộc thở dài, không kể lại chuyện gặp Uông Trữ Hạ. Nhắc đến công việc, Khương Giang cũng lộ ra vẻ mệt mỏi. “Quả thực, việc bị tố cáo ăn cắp ý tưởng gần đây hơi náo loạn. Lần đầu anh tham gia một hạng mục nghiên cứu cùng hợp tác với Mục thị lại gặp phiên phức thế này.” “Anh tham gia việc nghiên cứu sản phẩm lần này?” Cao Trữ Mộc sốc trước thông tin nghe được. “Không hẳn, là người của anh, anh giao toàn quyền cho người khác. Gần đây muốn phát triển thêm hạng mục đầu tư, nên cùng hợp tác thử nghiệm với Mục thị. Không nghĩ đến ngay sản phẩm đầu tiên đã gặp rắc rối. Là hạng mục mới nên em không biết, cũng chưa chính thức đi vào hoạt động.” Cao Trữ Mộc lắng nghe Khương Giang nói, trong mắt lóe ra tia sáng lạ kỳ, cuối cùng cúi xuống dùng lông mi che đậy thật khéo. Thật lâu ả mới lên tiếng. “Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Đêm đó Uông Trữ Hạ nhận được điện thoại của Cao Trữ Mộc, ả nguyện ý làm theo sắp xếp của cô, miễn giải trừ nguy cơ giúp Mục thị bằng cách nhanh nhất. Ả làm điều này không phải vì Mục Anh Húc, mà vì ả không muốn Khương Giang bị phiền não quấy rầy. Kế hoạch của Uông Trữ Hạ nghe đơn giản đến kỳ lạ. Quản lý phụ trách sản phẩm của công ty kia hiện đang có khoản nợ cá nhân không ai biết, chỉ cân Cao Trữ Mộc đáp ứng được điều kiện hắn yêu cầu, để hắn giúp sức lấy được chứng cứ công ty kia ăn cắp ý tưởng của Mục thị, mọi chuyện sẽ giải quyết rất dễ dàng. “Tại sao cô biết vị quản lý đó đang cần tiên?” Cao Trữ Mộc hỏi ra thắc mắc trong lòng. “Thông tin tôi có được còn nhiều hơn thế.” Tiếng cười khúc khích tự tin của Uông Trữ Hạ truyền lại trong điện thoại. Cao Trữ Mộc mang theo nghi vấn gặp quản lý Ngô, thông tin liên lạc là Uông Trữ Hạ cho. Quá giờ hẹn hơn nửa tiếng đồng hồ, quản lý Ngô mới ung dung đến, không hề tỏ ra hối lỗi về hành vi đến muộn của mình. Cao Trữ Mộc mỉm cười, nói lời đây ẩn ý. “Quản lý Ngô đúng là người bận rộn, ngay đến bữa ăn cũng bị căn ke thời gian sát sao.” Giám đốc Ngô như không nghe thấy ý tứ của ả, cười sảng khoái. “Gần đây công ty bận kinh doanh sản phẩm mới. Ngày nào tôi cũng chạy để đốc thúc mọi việc. Giám đốc Cao may là hẹn trước, chứ nếu không chưa chắc hôm nay tôi đã sắp xếp được thời gian.”