Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 142
Cảnh tượng đẹp như mơ trước mặt khiến Mục Anh Húc không thể tỉnh táo hành động như bình thường. Anh ngây người nhìn Uông Trữ Hạ, tia sáng dịu dàng hiểm thấy trong mất nhìn cô không chớp, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười cưng chiều.
Cho dù cô vẫn đang ngủ, dù hai người không trò chuyện, chi cần anh yên lặng ngắm khuôn mặt say ngủ của cô theo cách này, Mục Anh Húc đủ thấy thỏa mãn.
Từ khi Uông Trữ Hạ quay về vào năm năm trước, Mục Anh Húc tập dần thói quen không quá kỳ vọng, không mong được cô đối xử như trước khi ly hôn, không dám đòi hỏi một tình yêu độc nhất. Anh hy vọng cô sẽ không trốn tránh anh, chỉ cần cô đồng ý cho phép anh ở bên, anh sẵn lòng chấp nhận yêu hay ghét từ phía cô.
Bộ não quét qua chuyện xảy ra đêm qua, anh lờ mờ suy đoán được mọi việc sau khi ngất. Nhìn vẻ mệt mỏi vì chăm sóc anh cả đêm của Uông Trữ Hạ, anh vừa vui vừa buồn, đưa tay gạt sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
Cảm giác da thịt chạm nhau rúng động đến tận sâu trong lòng, anh thấy không đủ. Biết thói quen ngủ say như chết của cô, Mục Anh Húc đắn đo đúng năm giây, cúi xuống, khẽ khàng chạm vào môi cô.
Sự non mềm của bờ môi, cùng mùi thơn da thit kích thích các tế bào trong cơ thể Mục Anh Húc. Máu trong cơ thể chạy loạn lên, khiển đầu ngón tay tê dại hưng phấn. Anh dùng lưỡi vẽ theo viên môi cô, nếm được vị ngọt của trái cấm.
Trái tim trong ngực run lên, bộc lộ hạnh phúc lén lút đáng thương.
Anh không luồn lưỡi vào tham lam gặm cắn môi cô, chỉ ve vãn bên ngoài như kẻ phạm tội, cho đến khi nghe được tiếng ’em’ nhỏ xíu của Uông Trữ Hạ mới giật mình dứt khỏi dục vọng của bản thân.
Mục Anh Húc năm trở lại giường, nhắm mắt, giá vo chưa tỉnh ngủ, trái tim trong ngực đập dồn dập như tiếng trống, lỗ tai dựng thẳng cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Uống Trữ Hạ cau mày, từ từ mở mắt, lúc này mới phát hiện mình nằm sấp ngủ bên mép giường.
Cô thấy khóe miệng ươn ướt, đưa tay sờ, rồi đỏ bừng mặt xấu hổ vì nhìn thấy vũng nước miếng trên ga trải giường. Hơi cử động cổ làm cô đau buốt, cô vừa xoa xoa cổ vừa phàn nàn với người đang ngủ trên giường. “Đều là tại anh làm cổ tôi mỏi gần như gãy..”
Uông Trữ Hạ mải xoay cổ trái phải để giảm đau, không nhận ra khóe miệng Mục Anh Húc thoáng nhếch thành nụ cười xấu xa.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Uông Trữ Hạ giật mình trước người bước vào, cơ thể cứng đờ, nhưng nhanh chóng chuyển thành thờ ơ. Khỏe miệng cô cong lên, giọng nói không cảm xúc. “Quách Thẩm Ngạn, đã lâu không gặp”
Quách Thẩm Ngạn ngạc nhiên không kém, giọng điệu bất mãn vang lên cùng cái chau mày. “Tại sao cô ở đây? Ai cho phép cô tiếp cận cậu ta?”
Đối diện các chất vấn, Uông Trữ Hã chỉ nhún vai, cà khịa lai. “Quách Thẩm Ngan, anh với Mục Anh Húc có quan hệ gì? Anh nghĩ mình là cha anh ta hả?” “Cô nói nhảm nhí gi vậy!”
Lời nói của Uông Trữ Hạ không chỉ khiến Quách Thẩm Ngạn tối tăm mặt mũi, mà còn làm Mục Anh Húc không vui. Uông Trữ Hạ bắt đầu ăn nói gay gắt chua ngoa từ bao giờ? Tuy không hài lòng, Mục Anh Húc cũng không để lộ ra ngoài, anh tiếp tục giả vờ ngủ say với nét mặt cứng nhắc. Uông
Trữ Hạ nhìn về phía cửa nên không phát hiện, nhưng Quách
Thẩm Ngạn thấy rất rõ ràng khóe miệng Mục Anh Húc chuyển động rất nhỏ.
Hån đoán anh đã tỉnh.
Quách Thẩm Ngạn suy nghĩ thoáng xoay chuyển, thái độ hän từ trong tức giận lập tức trở nên nhu hòa, ánh mắt thân thiện, thảo luận với Uông Trữ Hạ. “Tôi biết mục đích trở về lần này của cô, nhưng chuyện đã xảy ra, hối tiếc hay ân hận cũng không thay đổi được. Cô có thể cho A Húc cơ hội không?”
Hắn hạ giọng thuyết phục, nghe tình cảm và chân thành. “Một năm có biến mất, cậu ta tìm kiếm cô rất khổ sổ, chưa từng bỏ cuộc. Cuộc sống trong một năm đổ lại đây, cậu ta trải qua cũng không dễ dàng hơn cô đâu. Cô đừng hành hạ Mục Anh Húc nữa” “Đấy là anh ta tự chuốc lấy!” Uông Trữ Hạ cao giọng phản bác, phủ nhận lời khuyên can của Quách Thẩm Ngạn.
Sự lạnh lùng của cô khiến Mục Anh Húc lạnh sống lưng, lòng thót lại cuộn đau, nhưng Uông Trữ Hạ không nhận ra điều đó, cô vẫn ngang ngạnh như một đứa trẻ. “Lúc đầu là tôi đuổi theo anh ta, hèn hạ cầu xin anh ta nhìn tôi, tôi trong mắt anh ta không bằng một con chó. Nhưng bây giờ anh ta giả vờ trìu mến tình thương mến thương cho ai xem. Không ai hiếm lạ thứ tình cảm rẻ tiền đó.”
Lời nói trong cơn tức của Uông Trữ Hạ khiến Quách Thẩm Ngạn kinh ngạc, hắn không ngờ từ miệng cô có thể nghe được những lời khó nghe thế này, Nhưng đây là kết quả hắn muốn.
Quách Thẩm Ngạn đi tới gần giường bệnh, cố ý nhỏ giọng cầu xin, “Uông Trữ Hạ, là bạn tốt của A Húc, tôi biết chính xác tình cảm của cậu ta dành cho cô chân thành đến mức nào. Tôi hy vọng cô đừng tiếp tục tổn thương cậu ta nữa.”
Lời nói của Quách Thẩm Ngạn giống như một trò đùa đối với Uông Trữ Hạ, nghe mỉa mai nực cười. Cô nhớ rõ một năm trước, Quách Thẩm Ngạn đã nói sự thật với cô, nhắc nhở cô chuyện Ôn Thể có liên quan Mục Anh Húc. Chính hẳn là người khẳng định Mục Anh Húc chỉ muốn lợi dụng cô.
Là suy nghĩ hắn thay đổi, hay bản thân hắn thuộc dạng người hai mặt giả tạo?
Uông Trữ Hạ hừ lạnh, cô không bận tâm hơn là giống gì, đanh giọng đáp lại, trong tâm trạng giận dữ nên lời nói khá lộn xộn. “Tôi không cần biết anh ta có tình cảm gì, tôi chỉ muốn không liên quan đến anh ta nữa. Thay vì dạy bảo tôi, sao anh không làm tròn vai trò người bạn tốt của mình, khuyên can anh ta đừng tìm hiểu cuộc sống của tôi nữa”
Nghe đến đây, Mục Anh Húc không thể tiếp tục giá ngu, anh kéo chăn ngồi dậy, nhấn mạnh từng chữ. “Ý em là tôi quấy rầy cuộc sống của em? Tôi rất phiền phức phải không?”
Mục Anh Húc đột nhiên tỉnh dậy, Uông Trữ Hạ không kịp phản ứng, cô ngây ngốc nhìn anh, đầu óc lộn xộn không sắp xếp được lời giải thích.
Thái độ trầm mặc khiến anh chộp lấy bàn tay vẫn đặt trên giường của cô, bóp mạnh. “Nếu tôi là rắc rối, tại sao em mất công đến quan bar đón tôi vào lúc nửa đêm? Tại sao em không vứt tôi lại trong ngõ nhỏ? Em lãng phí thời gian và tâm trí cho một người phiền phức làm cái gì?”
Từng câu hỏi đặt ra trong hy vọng, anh mọng đợi cô có quan tâm đến anh, dù một chút cũng đủ thỏa mãn. Tiếc rằng, đáp lại lời chất vấn là cô giật mạnh tay, xoa xoa cổ tay đỏ ửng, trừng mắt nhìn anh. “Đêm qua phục vụ quán bar gọi điện làm phiền tôi, tôi nghĩ người xấu tính như anh không có bạn bè nên đến đón. Tôi đưa anh đến bệnh viện vì sợ anh sốt cao trở thành đồ ngốc, hoặc chết vì phát sốt. Nhưng anh nên biết, nếu không vì anh lưu số điện thoại tôi với cái tên nhảm nhí, phục vụ quán bar sẽ không biết để gọi đúng tôi.”
Nói đến đây, Uông Trữ Hạ lại trừng mắt đe dọa. “Anh vui lòng thay đổi tên lưu trong danh bạ. Tôi không muốn người khác hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Bị ghép đôi với anh, tôi rất thiệt thòi.”
Thái độ rõ ràng dứt khoát, tường thuật sự thật mạch lạc dễ hiểu, Uống Trữ Hạ nói tất cả những gì mình cần nói. Rồi cô đứng phát day, tháng lung đi khỏi phòng, không bận tâm suy nghĩ của người ở lại.
Thời điểm cô đi ngang qua Quách Thẩm Ngạn, Uông Trữ Hạ nheo mắt nhìn hắn, tia sáng nguy hiểm lóe lên. Cánh cửa đóng sầm cùng lúc Mục Anh Húc xìu như quả bóng xì hơi. Quách Thẩm Ngan tranh thủ cơ hội, giá vờ thở dài bất lực. “Bây giờ cậu có thể từ bỏ rồi. Ngày nào cũng nhớ nhung, cũng bắn khoăn xem cô ta sống tốt không, cuối cùng thì sao? Hóa ra trong tim cô ấy, cậu không có chỗ đứng”
Mục Anh Húc tận tai nghe hắn cầu xin và khuyên nhủ Uống Trữ Hạ, nên anh không nghi ngờ lời nói của hắn. Anh cảm thấy thất vọng trước sự lạnh lùng vô tình của Uông Trữ Hạ.
Quách Thẩm Ngạn không đi sâu vào chủ đề này, hắn tò mò hỏi việc khác. “Uông Trữ Hạ nói đến tên nhảm nhí trong danh bạ là sao? Tại sao người trong quán bar của tôi lại gọi cho cô ta?”
Vẻ mặt Mục Anh Húc mất tự nhiên, anh ho khan và trả lời qua loa lấy lệ. “Chắc vì tôi cấm cậu bartender gọi điện cho cậu, gần đây lại hợp tác và gặp gỡ nhiều nên thường xuyên liên lạc điện thoại với em ấy, danh sách cuộc gọi gần đây xuất hiện tên em ấy nhiều, nhân viên phục vụ tưởng là người nhà hoặc bạn be”
Mục Anh Húc nhìn vẻ đăm chiêu của hắn, thắc mắc. “Sao cậu biết tôi nằm viện?” “Đêm qua một nhân viên phục vụ thấy Uông Trữ Hạ đưa cậu lên taxi, có nghe loáng thoáng cô ta giục tài xế đưa cậu đến bệnh viện. Sáng nay cậu ta báo cáo với tôi.” Quách Thẩm Ngạn thành thật giải đáp. “Tôi không sao. Cậu làm thủ tục xuất hiện giúp tôi. Hôm nay còn cuộc họp buổi chiều, không cần mất thời gian ở bệnh viện.” Mục Anh Húc muốn vùi đầu vào công việc để làm tê liệt cảm xúc, giảm thời gian nghĩ về Uông Trữ Hạ.
Thang máy mở ra, Uông Trữ Hạ sững sờ trước bóng dáng nhỏ xíu đáng yêu trong thang máy.
Nhìn thấy Uông Trữ Hạ, Mục Niệm há hốc miệng kinh ngạc, bé muốn mở miệng gọi, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, bé chạy ra khỏi thang máy ngó nghiêng phía sau người cô, xác định không có ai khác mới ngập ngừng gọi. “Mẹ?”
Tiếng gọi nhỏ xíu làm mắt Uông Trữ Hạ đỏ bừng, cô vô cùng yêu thích âm thanh này, mong đợi trong từng giấc ngủ. Sau những chuyện đã xảy ra, Mục Niệm vẫn thân thiết gọi cô là mẹ, cô không thể kiên định được nữa. “Niệm Nhi, mę xin lỗi vì không nhận ra con. Niệm Nhi chắc ghét mẹ läm?” Trước ánh mắt tội lỗi cùng khuôn mặt khổ sở của cô, Mục Niệm lắc đầu ngoan ngoãn. “Không ạ, Niệm Nhi không ghét mẹ. Con mãi mãi yêu mẹ”
Bé nghiêng tới hôn vào má cô, mỗi bên một cái như để an ủi, rồi chớp chớp mắt giải thích. “Con lớn rồi, con biết hết. Con biết công ty của mẹ rất nghiêm khắc, và mẹ không có lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối nhận con. Con không trách mẹ đâu. Mẹ có nỗi khổ riêng.”
Những lời này không thể hình thành trong đầu đứa trẻ năm tuổi, Uông Trữ Hạ bế bé lên, hôn đáp trả hai bên má bầu bĩnh của bé, tò mò hỏi. “Ai nói với con những lời này?”
Mục Niệm hếch mặt tự hào, giọng khoe khoang. “Là bố ạ. Hôm đó sau khi mẹ rời đi với chú đáng ghét, bố giải thích cho con, rồi đến nhà hàng đó, gọi tất cả những món ăn mẹ đã ăn.”
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
10 chương
2 chương
10 chương
26 chương