Ngừng vài giây, cô nói tiếp. “Mọi người đều nói, rượu vào loạn trí. Nếu tôi uống rượu với anh và đầu óc không minh mẫn, làm sao có thể trình bày rõ kế hoạch bản thiết kế. Tôi không thích công việc bị kéo dài và dây dưa mất thời gian.” Nghe Uông Trữ Hạ lập luận có lý, Mục Anh Húc khó chịu trong lòng không có chỗ trút, cầm cốc rượu uống cạn để dìm ngọn lửa bên trong xuống. Vẻ thờ ơ trên mặt cô khiến anh hiểu bản thân còn đoạn đường rất dài để đi. Nén tiếng thở dài vào trong, anh bình tĩnh hỏi. “Em và Hứa Cao Lãng là quan hệ gì? Tại sao nhiều lần tôi thấy em lên xuống xe hắn ta?” Theo báo cáo của thuộc hạ về căn hộ cô đang ở, cùng hai lần chứng kiến Hứa Cao Lãng đưa đón Uông Trữ Hạ, trong lòng có suy đoán về quan hệ hiện tại của hai người, Mục Anh Húc vẫn nuôi chút hy vọng nghe được câu phủ nhận từ miệng cô. Uông Trữ Hạ không trả lời, nụ cười lịch sự vẫn giữ nguyên trên môi. “Đây là việc cá nhân của tôi. Tôi đến đây để bàn về công việc, chúng ta nên thảo luận về bản thiết kế quảng cáo.” Cô đưa bản kế hoạch vào tay Mục Anh Húc. “Anh kiểm tra xem. Tôi sẽ giải đáp và chỉnh sửa nếu anh có câu hỏi hoặc ý kiến.” Mục Anh Húc lật trang đầu tiên, tâm trí không đặt trên bản vẽ hay con chữ, lơ đãng nói. “Được, bản chỉnh sửa này rất tốt.” Tâm trí anh không hướng về bản quảng cáo, vẫn đang kiên nhẫn tìm kiếm câu trả lời. Giao lại tài liệu cho cô, anh cắn chặt không buông chủ đề. “Bây giờ cũng khá muộn để làm xong việc. Chúng ta nên gặp vào buổi khác để bàn thêm. Là người ) quen cũ, tôi muốn quan tâm đến cuộc sống hiện tại của em. Rốt cuộc em và Hứa Cao Lãng có quan hệ gì?” Uông Trữ Hạ cầm lấy tài liệu, nụ cười cứng nhắc. “Cho dù là người quen cũ, tôi cũng khôi có nghĩa vụ báo cáo lại cuộc sống riêng tư cho anh. Quan hệ giữa tôi và anh ấy, liên quan gì đến anh. Thái độ ngông cuồng của Mục tổng thật bất lịch sự.” “Anh ta lớn hơn em mười tuổi, em nên tìm hiểu kỹ. Đàn ông ế già đều có nguyên nhân sâu xa.” “Vì lớn hơn tôi mười tuổi, nên anh ấy chín chắn, có hương vị đàn ông trưởng thành thuần thục. Hơn nữa, anh ấy biết chăm lo sức khỏe, bảo dưỡng cơ thể tốt, bên ngoài trông không già hơn tôi bao nhiêu.” Uông Trữ Hạ bình tĩnh phản bác, trong đầu tưởng tượng ra khuôn mặt bí xị của Hứa Cao Lãng nếu nghe được những lời tâng bốc của cô. Nghe cô nói lời này, lông mày Mục Anh Húc cau lại, giọng nói khẽ run. “Vậy là em đang hẹn hò với anh ta?” Khuôn mặt anh rất bình tĩnh, nhưng chỉ bản thân anh biết, trái tim đau đến mức nào khi đặt câu hỏi này. Uông Trữ Hạ không đáp lời, đứng dậy đeo túi xách lên vai, dửng dưng nói. “Cảm ơn Mục tổng mời cà phê. Bây giờ đến giờ vào làm buổi chiều, tôi không làm gián đoạn bữa ăn của anh nữa. Mong chúng ta hợp tác vui vẻ.” Nhìn Uông Trữ Hạ rời đi không chút luyến tiếc, Mục Anh Húc siết nắm đấm, gằn giọng nói. “Đứng lại!” Uông Trữ Hạ đứng nguyên nhưng không xoay người. Anh nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp của cô, chậm rãi nhả từng chữ. “Tôi biết em từng tìm kiếm tin tức về Cao Trữ Mộc, tôi biết ả đang ở đâu.” Tim Uông Trữ Hạ thắt chặt đau đớn khi nghe đến tên Cao Trữ Mộc, cảnh tưởng tai nạn đầy máu đỏ năm đó tràn về trong não, hô hấp gấp gáp làm nhịp tim tăng nhanh. Cô quay người, đi đến trước mặt Mục Anh Húc. “Á đang ở đâu?” “Bây giờ tìm gặp ả cũng vô tác dụng. Sau tai nạn của Ôn Thế, thần trí ả không còn minh mẫn, bác sĩ xác định đã phát điên vì hoảng sợ. Hiện tại ả đang được bảo mẫu chăm sóc theo dõi hàng ngày. Ả đã nhận được quả báo rồi.” “Quả báo?” Uông Trữ Hạ cười khan, giọng đầy mỉa mai. “Quả báo đơn giản như vậy thì ông trời quá bất công. Ả điên thì không cần chịu trách nhiệm trước tính mạng của một con người? Á điên thì Thế ca có sống lại được không? Bây giờ cứ giết người, phát điên là chối bỏ mọi tội lỗi?” Mục Anh Húc không trả lời được câu hỏi của cô. Anh biết sự ra đi của Ôn Thế đối với Uông Trữ Hạ nặng nề đến mức nào. Một năm trôi qua, cảm xúc của cô vẫn kích động khi nhắc đến Ôn Thế, đôi mắt hoe đỏ khiến anh đau lòng. Ngồi trên ghế, anh ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng thuyết phục. “Sg việc đã qua đi, Cao Trữ Mộc bây giờ sống vật vờ không như một người thường, ả đã bị trời trừng phạt, tại sao em vẫn giữ trong lòng hận thù? Hạ Hạ…” “Đừng gọi tôi là Hạ Hạ! Anh không có tư cách.” Ánh mắt lạnh ung ác của Uông Trữ Hạ khiến trái tim anh run lên. Cho dù trước đây cô thờ hơ lãnh đạm, cũng chưa từng nhìn anh bằng ánh mắt hận thấu xương. Ớn lạnh chạy dọc sống lưng, Mục Anh Húc hỏi vì sốc. “Tại sao hận thù trong mắt em nhiều như vậy? Rõ ràng em là người rời khỏi bệnh viện không nói lời nào? Em là người vứt bỏ tôi, là người không bận tâm tổn thương của người ở lại. Hạ Hạ, tôi không hiểu…” “Đủ rồi!” Uông Trữ Hạ cắt ngang, nhếch môi cười khẩy, cô cúi xuống gần mặt anh, trút ánh mắt hừng hực lửa giận xuống. “Đừng diễn trước mặt tôi. Đến bây giờ vẫn còn giả vờ tình cảm à? Anh khiến tôi buồn nôn!” Bị mắng, Mục Anh Húc kinh ngạc ngỡ ngàng. “Em đang nói chuyện gì? Anh diễn xuất việc gì trước mặt em?” Anh đưa tay muốn giữ lấy vai cô, nhưng bị tránh ra. Uông Trữ Hạ đứng thẳng dậy, khoanh tay ngạo nghễ từ trên cao nhìn xuống chế nhạo. “Năm năm trước, tôi bị tai nạn giao thông là món quà anh ban tặng trong khi chạy trốn. Vì tai nạn giao thông này, tôi sinh non, suýt chết trên bàn mổ, may mắn Thế ca đã cứu tôi khỏi bàn tay tử thần, cho tôi cuộc sống mới dù tôi mất toàn bộ ký ức. Chính anh, anh là người giả giờ yêu thương để tôi yêu anh thêm một lần nữa dù không có trí nhớ, mục đích cuối cùng của anh là đưa Thế ca vào chỗ chết, đúng không?” Mục Anh Húc nghe không hiểu lời cô nói, anh không hiểu chuyện tình cảm yêu đương của anh và cô liên quan gì đến cái chết của Ôn Thế? Không nhẽ, ngoài Cao Trữ Mộc phát điên, Uông Trữ Hạ cũng bị ảnh hưởng tâm lý? Kinh ngạc nhất thời của Mục Anh Húc khiến cô hiểu lầm anh chột dạ không dám lên tiếng. Cô hừ mũi, tàn nhẫn nói. “Mục Anh Húc, bớt giả dối đi, tôi sẽ không bị lừa hai lần cho cùng một tình cảm đâu.” Cô quay ngoắt người, giậm mạnh chân rời đi, nhưng được mấy bước lại quay về, cúi xuống, túm cổ áo anh, buông lời uy hiếp. “Nếu anh dám tổn thương Hứa Cao Lãng như đã làm với Thế ca, chỉ cần anh dám ra tay, tôi hứa phải liều cả mạng này cũng bắt anh trả giá.” Mục Anh Húc ngồi cứng trên ghế, kinh ngạc trước ánh mắt căm hận ngút trời của cô. Anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ bị cô uy hiếp vì một gã đàn ông. Uông Trữ Hạ sẽ không thù hận anh vô cớ, không căm ghét anh mà không có lý do, chắc chắn có hiểu lầm đằng sau. Có thể chuyện này liên quan đến việc cô rời đi không nói lời từ biệt. Uông Trữ Hạ rời khỏi nhà hàng, để lại vài vị khách bên cạnh chỉ trò hiếu kỳ nhìn Mục Anh Húc. Lời nói của cô khiến anh nghi hoặc, không quan tâm đến việc bản thân còn chưa ăn trưa, trực tiếp gọi điện cho Quách Thẩm Ngạn. “Uông Trữ Hạ trước khi rời bệnh viện thật sự không để lại gì sao? Cậu không phát hiện ra điều gì khả nghi?” Giọng ngạc nhiên của Quách Thẩm Ngạn truyền qua tai nghe. “Làm sao lại hỏi chuyện một năm trước? Không phải cậu, tôi và thư ký Trần Hiên điều tra kỹ rồi sao? Tự nhiên bây giờ nhắc đến Uông Trữ Hạ, có chuyện gì xảy ra?” “Uông Trữ Hạ đã quay về. Tôi gặp em ấy rồi.” Quách Thẩm Ngạn bên kia điện thoại mở to mắt khi nghe tin. Tất cả những bất thường của Mục Anh Húc những ngày này hóa ra là do Uông Trữ Hạ. Hắn không ngờ rằng hắn đã chỉ điểm đến mức đấy, Uông Trữ Hạ vẫn quay trở về. Chẳng lẽ Uông Trữ Hạ muốn về bên cạnh Mục Anh Húc, nối lại tình xưa? Trầm ngân của Quách Thẩm Ngạn làm Mục Anh Húc nghi ngờ. “Thẩm Ngạn, hồi đó cậu giấu tôi gì không? Uông Trữ H: bỏ đi có ẩn tình gì?” ® “Ý cậu là sao? Tôi có thể giấu chuyện gì?” Quách Thẩm Ngạn phủ nhận ngay lập tức, giọng điệu khó tránh khỏi căn rứt. Hắn ho nhẹ che đi hoảng sợ trong giọng nói, điều chỉnh cảm xúc. “Hồi đó không phải cô ta lén rời bệnh viên, không chút manh mối, cậu là người đầu tiên phát hiện cô ta mất tích sao? Người nắm rố chuyện này phải là cậu chứ?” “Còn chiếc xe thì sao?” Đôi mắt Quách Thẩm Ngạn lóe lên khi Mục Anh Húc nói đến chiếc xe, nhưng hắn tỏ ra | thiếu hài lòng. “Ý cậu là gì? A Húc, bây giờ cậu nghỉ ngờ cả bạn thân?” “Cậu biết tôi không có ý đấy” Mục Anh Húc chưa bao giờ nghỉ ngờ Quách Thẩm Ngạn. Anh biết Quách Thẩm Ngạn làm việc có chút thô bạo, nói năng độc địa, nhưng không phải người có tâm địa độc ác, sẽ không hại người, huống chi Ôn Thế không liên quan đến hắn. “Vẫn là câu hỏi cũ, tôi đưa cậu chìa khóa xe, tại sao lại rơi vào tay Cao Trữ @ Mộc “Tôi cũng nhắc lại để cậu nhớ. Camera ghi lại cảnh tôi vô tình để trên bàn trong hội trường và quên mất.” Chuyện này Mục Anh Húc đã cho người kiểm tra, sau đấy vì có nhiều người đi lại và vì vị trí camera, không ghi chép được cảnh chìa khóa bị ai cầm đi: Sự chỉn chu và cẩn thận của Quách Thẩm Ngạn có thể mặc lỗi đơn giản vậy? Và tại sao chìa khóa xe lại tình cờ bị Cao Trữ Mộc nhặt được? Làm sao ả nhận ra đấy là chìa khóa xe của Mục Anh Húc? “A Húc, lý do gì để cậu chĩa mũi nhọn nghỉ ngờ vào tôi?” Trong đầu anh có rất nhiều nghỉ vấn, nhưng Mục Anh Húc không muốn nghỉ ngờ Quách Thẩm Ngạn, anh tin tình bạn cũng như con người hắn. Đối mặt với câu hỏi của Quách Thẩm Ngạn, điều đầu tiên anh nghĩ đến là một lời giải thích. “Tôi không nghi ngờ câu. Hôm nay thái độ cm Trữ Hạ với tôi rất bất thường, lời nói gai góc, và ánh mắt hận thù khó hiểu. Chắc chắn có sự hiểu lầm. Tôi không yên tâm nên muốn xác định lại.” “Có lẽ cái chết của Ôn Thế khiến tâm lý Uông Trữ Hạ trở nên thù địch mọi thứ xung quanh.” Quách Thẩm Ngạn an ủi anh. Mục Anh Húc không đồng ý nhận định này, phải có điều gì ẩn tình mà anh không Tìm ra. Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Mục Anh Húc quyết định đến biệt thự nơi Cao Trữ Mộc đang sống. Một số việc chỉ có thể rõ ràng hơn bằng cách hỏi người trong cuộc, dù người đó không còn khả năng suy nghĩ như bình thường.