Hành trình phục hôn của mục tổng
Chương 119
Quách Thẩm Ngạn không ngờ Mục Anh Húc chuyện bé xé ra to, chưa kể Uông Trữ Hạ cũng chưa xảy ra chuyện.
“Cậu quá cầu kỳ không? Cô ta không sao, chẳng có tai nạn hay nguy hiểm nào, đúng chứ?” Quách Thẩm Ngạn thiếu kiên nhẫn, bực bội phản bác. “Hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, cậu chắc chắn vứt hội nghị quan trọng sau lưng, để chạy đến bên một cô gái. Trong mắt cậu có thứ gì quan trọng hơn cô ta không? Thời điểm đó xích mích với Phong tổng chỉ càng khiến Uông Trữ Hạ thấy nhục nhã với vị trí bồi rượu.”
“Câm miệng!” Mục Anh Húc đạp mạnh chân bàn khiến chiếc bàn bằng gỗ thịt hơi xô lệch, hộp bút và khung ảnh trên bàn lung lay đổ ụp xuống, vài thứ lăn xuống sàn hỗn loạn.
Anh đứng dậy, đi thẳng đến trước mặt Quách Thẩm Ngạn, chiều cao hai người tương đương nhau, anh gằn giọng. “Không phải người phụ nữ của câu, dĩ nhiên cậu sẽ xem nhẹ. Thẩm Ngạn, đừng giở trò với tôi.”
Ném ánh mắt bực bội chán ghét vào hắn, Mục Anh Húc sải bước ra khỏi phòng họp.
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, Quách Thẩm Ngạn ném tập tài liệu trên tay xuống đất. Hắn không hiểu được suy nghĩ của Mục Anh Húc. Tại sao một người đàn ông nghiện công việc như Mục Anh Húc, đi đâu cũng chỉ quan tâm đến một người phụ nữ?
“Uông Trữ Hạ có điểm nào hay chứ? Chỉ là một cô nàng tầm thường nhạt nhẽo!!
Trong suy nghĩ của Quách Thẩm Ngạn, không có gì quan trọng hơn sự nghiệp, đàn ông trở nên mạnh mẽ hơn thì họ mới có chỗ đứng trong xã hội này.
Sau khi Phong Hành chật vật rời khỏi Mục thị, gã vội vàng vào bệnh viện. Bác sĩ chỉ định bó bột và tuyên bố mất một năm, cánh tay của gã mới khôi phục lại như trước. Việc bó bột ngày mai mới thực hiện được, hiện tại chỉ có thể tạm thời nẹp giữ cổ tay cố định.
Hậu quả khi chọc giận Mục Anh Húc lớn hơn gã tưởng tượng. Tay bị thương nhưng chân khỏe mạnh, Phong Hành không nghe khuyên can của bác sĩ, trực tiếp đến Cao gia, gã cần có nơi để trút giận.
“Nếu không phải lão già họ Cao giấu giếm việc Uông Trữ Hạ là vị hôn thê của Mục Anh Húc, mình sẽ không thảm hại như hôm nay” Phong Hành nghiến răng nghiến lợi. Cơn tức giận này, gã nuốt không trôi.
Ông Cao và Cao Trữ Mộc không biết gì về chuyện xảy ra đêm qua, họ nhiệt tình chào đón Phong Hành, nghĩ rằng gã đến nhà để thông báo tin tốt.
“Phong tổng, mời ngài vào. Ôi trời, tay ngài làm sao vậy?” Ông Cao giật mình nhìn bàn tay băng bó, trong đầu tưởng tưởng hình ảnh thiếu hài hòa về sinh hoạt giường chiếu. Dù sao, Phong Hành luôn có các sở thích biến thái đối với các nhân tình bí mật, có thể gã gặp tai nạn khi hành sự.
“Phong tổng, đêm qua anh hài lòng chứ?” Cao Trữ Mộc vừa cười vừa rót trà cho Phong Hành. Ả cũng cùng chung suy đoán với ông Cao, có vẻ ả đánh giá quá thấp Uông Trữ Hạ.
Phong Hành không ngồi xuống ghế, gã cúi xuống cầm tách trà đổ hết lên mặt Cao Trữ Mộc khiến ả la hét hoảng loạn.
Cao Trữ Mộc nhảy dựng lên, khuôn mặt bị nước trà nóng hun cho đỏ lửng. Ả run giọng hỏi. “Phong tổng, anh làm gì vậy..”
Câu nói nín bặt vì tách trà ném trúng trán, một vết rách nứt ra, máu đỏ chảy dọc ngang qua đôi mắt kinh hãi của ả. Cao Trữ Mộc sợ hãi lục trong túi xách, lấy khăn và gương trang điểm ra kiểm tra, ả rất sợ vết thương để lại sẹo.
Nhìn thấy con gái bị lăng nhục, ông Cao giận run người, nhưng đối phương là Phong Hành, ông không thể kích động, cố giữ ôn tồn trong giọng nói. “Phong tổng có ý gì? Chân thành của chúng tôi đổi lấy thái độ khinh người là tác phong làm việc của Phong tổng?!
“Chân thành? Ông cố tình che giấu việc Uông Trữ Hạ là vị hôn thê của Mục Anh Húc. Gian dối của các người suýt nữa khiến tôi xúc phạm đến người phụ nữ của Mục Anh Húc, đây gọi là chân thành?!
Ông Cao thót tim khi bị phanh phui, Cao Trữ Mộc đánh rơi chiếc gương nhỏ trên tay trong vô thức.
“May mắn hôm qua Ôn thiếu gia của Ôn gia đến kịp lúc, nếu không tôi thật sự sẽ gây họa.” Phong Hành nghiến răng chất vấn. “Cao gia các người giỏi lắm, dám cố tình bẫy tôi. Tôi không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu.”
“Phong tổng hiểu lầm. Chúng tôi không hề gài bẫy anh. Nhà họ Cao bây giờ đều trông cậy vào anh, làm sao dám làm chuyện bất lợi như vậy?” Cao Trữ Mộc nhanh chóng phản ứng, nhào đến cầm bàn tay không bị thương của gã, như có như không cọ vào vòng một đẫy đà. Tình cờ hôm nay e mặc áo trễ cổ, da thịt lộ ra nhiều cuối cùng cũng có tác dụng.
“Không phải chúng tôi muốn giấu anh, do Uông Trữ Hạ đã chia tay Mục Anh Húc, cô ta không còn là vị hôn thê của anh ta.”
Ông Cao nắm bắt tình hình nhanh chóng, vội vàng phối hợp ăn ý. “Đúng, đúng, bọn họ đã chia tay.”
“Đừng có lừa bịp tôi.” Phong Hành xoay cổ tay, tóm cổ áo Cao Trữ Mộc kéo cơ thể ả lên cao, dí bàn tay băng bó vào mặt ả. “Có biết tại sao tay tôi phải băng bó không? Là Mục Anh Húc gây ra. Khi anh ta biết chuyện tối qua, đã trực tiếp bẻ gãy tay tôi chỉ trong vài giây. Đây là hành vi chiếm hữu ghen tuông đối với vị hôn thê.”
Gã ném Cao Trữ Mộc xuống đất, mặc kệ ả đập đầu vào cạnh bàn, lạnh lùng quyết định. “Chuyện đầu tư giúp Cao thị, các người đừng hòng mơ tưởng. Tôi không những không đầu tư, sắp tới còn cho các người bài học về việc lừa đảo này. Bàn tay của Phong Hành này, chuẩn bị gánh hậu quả đi.”
Phong Hành không để ông Cao kịp thanh minh câu nào, gã hống hánh rời đi sau khi buông lời đe dọa.
Cao Trữ Mộc chống tay đứng dậy, hậm hực nghiến răng. Ả rất bất mãn việc bản thân bị đánh và sỉ nhục, nhưng ông Cao chỉ đứng một bên nhìn.
Ông Cao bận tâm chuyện khác. “Gã nói vậy là ý gì? Khoản đầu tư chúng ta nhận được sẽ bị rút lại?” Ông ngồi phịch xuống số pha, gầm gừ trong cổ họng. Nguyên nhân đều vì con nhỏ Uông Trữ Hạ.”
Cao Trữ Mộc đảo mắt suy nghĩ, phân tích nguyên nhân thất bại. “Đây có phải sự trùng hợp không? Ôn Thế tại sao lại biết và xuất hiện kịp thời cứu cô ta? Nếu chậm một chút, gạo nấu thành cơm, thì chưa chắc mọi chuyện đã be bét thế này!
Ả hiểu bản tính thích sạch sẽ của Mục Anh Húc. Uông Trữ Hạ nếu bị nhúng chàm, chưa chắc anh ta vẫn yêu thương.
“Nói cái gì cũng đã muộn. Chúng ta suy tính xem bây giờ nên làm gì. Cao gia sợ sẽ sụp đổ thật sự nếu kéo dài quá lâu.” Ông Cao thở ngắn than dài.
Cao Trữ Mộc không nghe lọt tai, ả vẫn quanh quẩn về chuyện Ôn Thế quấy rầy phá đám. Ả phải khiến Ôn Thế rời xa Uông Trữ Hạ, để hắn không làm lỡ chuyện của ả. Ả muốn tiếp tục kiểm soát Uông Trữ Hạ.
Trong suy nghĩ của Cao Trữ Mộc, Uông Trữ Hạ vĩnh viễn là đứa ngốc dễ lừa bịp.
Tại khu nhà trọ bình dân, Uông Trữ Hạ đi xuống tầng để đổ rác, vừa xuống lầu, cô nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở lối vào của tòa nhà. Tim lỗi nhịp nhưng bước chân cô không hề dừng lại, đến trước mặt Mục Anh Húc, bình thản hỏi. “Sao anh lại ở đây?!
Mục Anh Húc đau lòng trước khuôn mặt nhợt nhạt yếu ớt của cô. Do dự một lúc, anh thành thật trả lời. “Tôi đã biết chuyện tối hôm qua.”
Sắc mặt Uông Trữ Hạ càng thêm xanh mét, cô cắn môi im lặng. Mục Anh Húc kìm hãm ham muốn ôm cô vào lòng, sợ cô hiểu lầm bản thân cho người theo dõi, nên đơn giản kể. “Hôm nay Phong Hành đến công ty tìm tôi, gã muốn xin lỗi em kèm quà tặng. Tôi từ chối nhận.”
Mục Anh Húc tự lược bỏ hành vi bạo lực của bản thân.
Điều Uông Trữ Hạ để ý là nguyên nhân Phong Hành đến xin lỗi Mục Anh Húc, hẳn vì lời đe dọa tối qua của Ôn Thế. Cô không muốn bị hiểu lầm nên vội vã nói. “Xin lỗi! Tối qua tình thể bắt buộc nên Thế ca mới phải mượn danh nghĩa của anh. Việc nói tôi là vị hôn thê, không phải cố ý..”
“Đừng xin lỗi!” Đau lòng trước lời xin lỗi của cô, Mục Anh Húc bực bội vô cớ. “Chúng ta đã đính hôn, chỉ cần em bằng lòng, em luôn là vị hôn thế chính thức của Mục Anh Húc này.”
Uông Trữ Hạ từ chối thừa nhận lời an ủi của anh khiến tim cô rung động.
“Cảm ơn!” Cô nói với trái tim khiêu vũ loạn lên trong ngực.
Bầu không khí trở nên xấu hổ kỳ quặc. Thời gian lững thững trôi rất chậm, xung quanh yên tĩnh như thế giới chỉ còn tồn tại duy nhất hai người. Một cơn gió lướt qua, mang theo tiếng hít thở nặng nhọc của hai người quẩn quanh bên tai.
Uông Trữ Hạ tình nguyện thời gian dừng lại vĩnh viễn, nhưng Mục Anh Húc thuộc tuýp người thiếu kiên nhẫn, anh mở miệng xác nhận. “Tại sao tối qua em đến gặp Phong Hành? Có phải Cao Trữ Mộc bắt ép em đi? Ai cho em quyền uống rượu với đàn ông?!
Cô không muốn trả lời bất kỳ câu hỏi nào, vì đây là việc riêng của cô.
Im lặng của cô làm Mục Anh Húc không bỏ cuộc, giọng anh nghiêm túc hơn. “Tôi vói với em nhiều lần rồi, Cao Trữ Mộc không phải loại người lương thiện, ả không vô tội như những gì thể hiện bên ngoài. Chuyện nhát dao đâm của bọn đòi nợ thuê, tôi hỏi phía bệnh viện, có thông tin cho rằng vết thương không nghiêm trọng như lời ả, và có thông tin ả không hề bị đâm, đều là vài thủ thuật qua mắt em!
Uông Trữ Hạ sốc, ngây người nhìn Mục Anh Húc, ánh mắt phức tạp. “Thật sự? Anh biết chuyện này lâu chưa?!
Mục Anh Húc không phủ nhận. “Tôi biết ngay thời điểm Cao Trữ Mộc nhập viện!
“Vậy tại sao anh không nói sự thật với tôi?!
Giọng cô mang theo ấm ức.
“ Nhiều lần nói bóng gió với em, nhưng em thà tin một người giả dối, còn hơn tin lời tôi.
Tôi có thể làm gì? Nếu đánh em để em thôn; minh hơn trong cách nhìn người, thì tôi cũng đã đánh rồi!
“Đúng vậy, tôi không tin tưởng anh là lỗi của tôi. Tôi đáng bị như vậy. Là do tôi ngu ngốc!” Uông Trữ Hạ quát lên.
“Ừ, em thật ngu!!
Nhìn Mục Anh Húc gật đầu để tăng thêm tính xác thật, Uông Trữ Hạ tự giận bản thân bao nhiêu, càng thấy bản mặt câng câng của anh đáng ghét bấy nhiêu.
Cô đẩy Mục Anh Húc đứng chẩn trước. mặt mình, đi thẳng đến thùng rác, ném rác vào, rồi lại nhanh chóng quay lại vượt qua người anh.
Dáng vẻ quày quả giận dỗi của cô bị giữ lại bởi cánh tay chắc khỏe, cơ thể lọt vào trong. vòm ngực rộng lớn.
Hơi thở ấm áp của anh phả vào tai cô, thì thầm. “Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý nói như vậy. suy nghĩ, quá nóng vội. Em Vừa rồi là tôi thị thà tin tưởng người ngoài, tin lời dối trá của Cao Trữ Mộc, người liên tục hãm hại em, cũng. không đặt lòng tin nơi tôi. Tôi không vui nên giọng điệu không tốt. Đừng giận tôi, được không Trữ Hạ?!
Giọng nói buồn bã chán nản len lỏi vào Uông Trữ Hạ, làm cô suy nghĩ rất nhiều về những gì anh nói. Cô không rõ tại sao, Mục Anh Húc luôn có thể vừa cho cô ngọt và đẳng cùng một lúc.
Vẫn vòng tay vững chắc, vẫn hơi ấm dịu dàng, nhưng không còn mùi thuốc lá đặc. trưng quen thuộc, Uông Trữ Hạ cảm thấy lỗ hổng trong tim thiếu một thứ gì đó. Lời thì thầm nỉ non của Mục Anh Húc đang cố gắng lấp đầy khoảng trống rỗng này.
“Trước khi xảy ra tai nạn giao thông, tôi làm rất nhiều chuyện sai trái quá đáng, thậm chị làm em bị thương. Hối hận trong lòng tôi, lời nói không truyền đạt được. Hiện tại, tôi rất mong được bù đắp những tổn thương trong quá khứ!
Lời cầu khẩn ngày càng tha thiết.
“Tôi hứa sẽ không làm em đau. Trữ Hạ, có thể cho tôi cơ hội không?!
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
50 chương
243 chương
93 chương
1703 chương
25 chương
39 chương