Trình Y mệt chết đi được cũng cực kỳ buồn ngủ, nhưng trong đêm cũng chỉ nhắm mắt được vài tiếng lại lo lắng mà không ngủ được, tỉnh lại vài lần. Cô lo lắng cho A Man, luôn đột nhiên bừng tỉnh, sau đó tranh thủ đi thăm dò kiểm tra mạch đập và nhiệt độ cơ thể. Lo lắng vết thương của hắn chuyển biến xấu hoặc là bị nóng sốt, may mắn là điều cô lo lắng không có phát sinh. A Man ngủ rất ngon, mạch đập và nhiệt độ cơ thể cũng bình thường, điều này làm cho cô yên tâm không ít. Ban ngày phát sốt chung quy vẫn tốt hơn ban đêm, dù sao ở đây không có đèn, ánh sáng quá mờ làm gì cũng không thuận tiện. Một đêm trong lúc Trình Y nửa mê nửa tỉnh mà trôi qua. Trời vừa sáng Trình Y liền mở mắt ra, hai mắt chua xót vô cùng nhưng mà cô ngủ không được khẩn trương ngồi dậy nhìn A Man. Hắn còn đang ngủ, thân thể ẩn ẩn có chút nóng lên. Nghĩ tới trong bộ lạc có nhiều người bị thương như vậy nói không chừng có người nửa đêm bị nóng sốt. Chỉ cần tưởng tượng như vậy sẽ cảm thấy ngồi không cũng yên, cô tranh thủ thời gian đứng dậy mặc quần áo tử tế rồi ra khỏi phòng. Bên ngoài có không ít người dậy còn sớm hơn cả Trình Y, đêm hôm trước có mấy người nam nhân lưu lại ở trong tộc sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài hái lá Diệp tử có thể hạ nhiệt. Ở đây có một điểm làm cho Trình Y tương đối hài lòng đó chính là những thực vật có tác dụng trị thương. Ví dụ như cầm máu, hạ sốt, hạ nhiệt... chẳng phân biệt xuân hạ thu đông. Chúng nó giống như cây tùng cây bách, một năm bốn mùa đều có. Những thực vật này số lượng không ít, gần bộ lạc thì có không cần phải đi hái ở xa. Thấy là Diệp tử đã được hái về, Trình Y rất hài lòng. Cô phân phó những nữ nhân đi tới muốn giúp đỡ nhóm lửa nấu nước. Hỏi thăm một phen mới biết được những người bị thương vết thương không có chuyển biến xấu thì yên tâm. Dặn dò mọi người tranh thủ thời gian nấu nước đem lá Diệp tử có tác dụng hạ sốt nấu trước. Sau đó lấy nước hạ sốt Diệp tử đã nấu lau qua cho người bị thương, còn người không có hiện tượng phát sốt thì trước hết chờ một chút. Mọi người đều bận rộn, sau khi nấu xong nước thuốc thì Trình Y liền lấy da thú đi lau người cho A Man. Chỉ một lát sau nhiệt độ cơ thể của A Man lại cao hơn một chút, Trình Y rất cẩn thận lau mồ hôi ẩm ướt cho hắn. Sau khi nhiều lần thay đổi da thú rốt cuộc cũng lau sạch toàn thân A Man một lần, ‘nơi đó’ của hắn cũng được lau. Chỉ là lúc lau thì có chút ngoài ý muốn, Trình Y lấy thân phận thầy thuốc đối với bệnh nhân mà lau người cho A Man. Kết quả vừa lau hai cái thì ‘cái kia’ của hắn đột nhiên cứng ngắt, A Man còn chưa có tỉnh lại không thoải mái mà chấn động cơ thể, mày nhíu lại kháng nghị mà làu bầu vài tiếng. Trình Y hết hồn mà dừng lại động tác, đợi ‘chổ đó’ không được đụng chạm, còn chủ nhân thì ngủ say dần dần mềm nhũn xuống. Lần này Trình Y không dám tái phạm mà chà lau chỗ mẫn cảm của A Man nữa, nhanh chóng kết thúc công việc. Loại lá Diệp Tử này vẫn rất có hiệu quả, người bình thường sau khi lau toàn thân rồi để cho bọn họ ngủ một giấc thật ngon, không bao lâu sẽ đổ mồ hôi, phát ra mồ hôi thân thể sẽ không còn nóng sốt nữa. Trình Y đắp kín chăn cho A Man, dịch góc chăn cho hắn rồi mới đi ra ngoài. Mặc dù các tộc nhân nói tình huống thương tổn đều rất ổn định, nhưng Trình Y lo lắng, đều đi kiểm tra từng người bị thương một lần. Nữ nhân của bọn hắn chà xát người cho họ, không có nữ nhân là do a mẫu bọn họ làm giúp, không có a mẫu thì do huynh đệ làm, tóm lại mỗi người cũng không thiếu thân nhân lo nghĩ cho thân thể bọn họ. Trình Y dạo qua một vòng xác nhận mỗi người cũng không có trở ngại thì trở về phòng, cô vừa trở về thì A Man cũng vừa tỉnh. “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Trình Y vội vã đi qua, ngồi xuống tại bên người A Man dò hỏi. A Man mặt có chút hồng hồng, là dấu hiệu phát sốt, cảm giác nóng nên muốn kéo chăn mền qua một bên, nhưng bị Trình Y cản lại. “Không cho phép bỏ chăn mền! Ngươi muốn nhanh ra mồ hôi, thế này mới có thể rất nhanh.” Trình Y nghiêm mặt một lần nữa lấy chăn che ở trên người A Man, sau đó hai tay gắt gao ngăn chận góc chăn, không cho hắn có cơ hội đem chăn mở ra. A Man thấy thế đành phải buông tha cho, mấp máy môi nói: “Khát.” “Chờ một chút.” Trình Y bưng qua một chén nước ấm chậm rãi đút A Man uống, sau đó không yên tâm lại hỏi: “Ngươi có chỗ nào không thoải mái không?” “Không có không thoải mái, chính là nóng quá.” Trên trán A Man bắt đầu thấm mồ hôi, cả người thoạt nhìn so với tối hôm qua có tinh thần nhiều hơn. “Đói không? Ta đi nấu ăn chút gì cho ngươi ăn.” “Hiện tại không muốn ăn.” “Vậy lát nữa chuẩn bị cho ngươi.” “Những người khác thế nào?” A Man không yên tâm hỏi. “Bọn họ cũng khỏe, đã dùng nước thuốc lau người cho bọn hắn, ngủ một giấc ra mồ hôi sẽ không có việc gì.” Trình Y đáp lại. “Vậy là tốt rồi.” A Man yên tâm, nhớ tới tình cảnh tối hôm qua lông mày lại nhíu lại, trong thanh âm dẫn theo nồng đậm áy náy: “Ada đem nhiệm vụ cứu tộc nhân trở về giao cho ta, nhưng ta chẳng những không có đem người cứu trở về, còn chết nhiều huynh đệ như vậy, ta, ta......” “Ngươi đừng kích động.” Trình Y vội vàng trấn an A Man, nói khẽ: “Đối phương là một đại bộ lạc, hơn nữa người cũng giảo hoạt, đổi thành ai dẫn đầu tộc nhân đi cũng sẽ là kết quả này, nói không chừng nếu do người khác dẫn đầu trong tộc thương vong nhân số càng nhiều!” A Man nhớ tới trận chiến đấu tối hôm qua, trên nét mặt hiện ra nồng đậm đau thương: “Tối hôm qua, ta nhìn tận mắt những đồng bạn từ nhỏ lớn lên cùng nhau bị những nam nhân ngoại tộc giết chết, máu tung tóe lên mặt lên người ta, những máu nóng kia, bọn họ ngã xuống, thật đáng buồn chính là thi thể của bọn hắn chúng ta lại không thể chở về.” “Các ngươi đã tận lực, những tộc nhân kia vì cứu người mà hy sinh, bọn họ sau khi chết sẽ được Vu Thần đưa đi thế giới cực lạc hưởng phúc. Chúng ta lúc nào cũng nhớ kỹ bọn họ ở trong lòng, dù sao cũng không cần phải khổ sở cho bọn họ. Như vậy bọn họ ở một thế giới khác sẽ không vướng bận mà bắt đầu một cuộc sống mới.” Trình Y nói lời an ủi không có ý nghĩa gì, người đang thương tâm cho dù nghe lời an ủi đều không có tác dụng. Cho dù biết rõ lời của cô không thể giúp A Man giảm bớt thống khổ, nhưng muốn nói như cũ. “Phải không? Bọn họ đi hưởng phúc hả?” A Man thì thào tự nói. “Đúng!” Trình Y dùng sức gật đầu, dịch dịch góc chăn cho A Man dặn dò: “Không cần phải suy nghĩ tiếp những chuyện đáng sợ kia, dưỡng thương thật tốt, dưỡng thương tốt mới có thể bảo vệ tốt an toàn cho già trẻ phụ nữ trong tộc đúng hay không?” “Ừ.” A Man rất nghe lời Trình Y nói, tâm tình hòa hoãn một chút, nhắm mắt lại trước khi ngủ đột nhiên nói ra: “Tối hôm qua ta nhìn thấy Búp Bê các nàng rồi, đều bị thương, Búp Bê bị thương nặng nhất, mặt bị xưng phù xuýt chút nũa là không nhận ra. Nàng nói không được nhưng vẫn nhìn ta, dùng ánh mắt cầu xin ta đem nàng cứu đi, chính là ta cuối cùng vẫn không thể đem nàng mang về.” Trình Y nghe được lòng chua xót, cô hiểu cảm thụ lúc này của A Man, cho dù biểu hiện mấy ngày nay của Búp Bê làm A Man không vui. Nhưng dù sao cũng là đồng bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, luôn có chút cảm tình tồn tại. Bất lực trơ mắt nhìn xem bạn cùng chơi đùa trong tay người ngoại tộc, loại cảm giác này cũng không dễ chịu gì. Lúc này cô không ăn giấm, bởi vì cô cảm giác được A Man đối Búp Bê là áy náy và tự trách, cũng không phải là tình yêu nam nữ. “Ngươi tranh thủ thời gian dưỡng thương cho tốt, đến lúc đó ra sức cứu các nàng trở về.” Trình Y biết rõ Búp Bê không về được, ngoài ra cũng không biết hai nữ nhân khác có thể trở về không, cô không đành lòng nói cho A Man là Búp Bê vĩnh viễn về không được. A Man lắc đầu, thở dài nói: “Lần này tộc của ta tổn thương rất lớn, trong thời gian ngắn Ada sẽ không lại mạo hiểm để cho tộc nhân đi cứu người rồi, chung quy trong tộc phải lưu một bộ phận nam nhân không có bị thương mới được.” “Vậy cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.” Chân mày Trình Y cau lại, lần đầu tiên cảm giác được sự bất đắc dĩ của người dẫn đầu, ngay cả A Man đều áy náy như vậy, có thể tưởng tượng tộc trưởng là dạng tâm tình gì. Không cứu sẽ bị người chỉ trích ích kỷ vô tình, cứu sẽ có thương vong, như vậy lại lo lắng bị nói hạ mệnh lệnh loạn hại người, tóm lại vô luận như thế nào làm cũng không ổn thỏa. Nói nhiều lời như vậy, A Man mệt mỏi, nhắm mắt lại không đầy một lát liền ngủ thiếp đi, Trình Y ngồi một hồi rồi đứng lên đi ra ngoài, cô rất lo lắng cho tình hình trước mắt. Bên ngoài rất nhiều người, bọn họ đều tụ tập tại một chỗ, Trình Y thấy thế tò mò đi đến trước. Sau khi đến gần mới biết được vu y đang tranh luận cùng tộc trưởng. Bà yêu cầu tộc trưởng hạ lệnh đi cứu Búp Bê, mà tộc trưởng đem an nguy toàn thể các tộc nhân đặt ở vị trí hàng đầu, không đồng ý lại làm cho nam đinh còn lại cũng thương vong. Trấn an vu y đợi thêm vài ngày nữa, đợi sau khi các nam nhân bị thương đều dưỡng tốt thương thế lại đi cứu. Ông cho rằng cái Bộ Lạc kia khuyết thiếu nữ nhân thì cũng không đơn giản giết người nên Búp Bê an toàn. Nhưng vu y không đồng ý, nàng sợ cứu muộn một ngày nữ nhân sẽ ăn thiệt thòi nhiều thêm một chút. Vì vậy cùng tộc trưởng hai người vì việc cứu hay không cứu mà làm ầm ĩ gay gắt. Trình Y chú ý tới biểu lộ của các tộc nhân vây xem, phát hiện bọn họ phần lớn là đứng về phía bên tộc trưởng không tán thành tiếp tục đi chiến đấu. Đoán chừng bọn họ đại khái cũng như suy nghĩ giống như tộc trưởng, cho rằng Búp Bê các nàng tạm thời không có nguy hiểm tánh mạng. Đi cứu muộn hai ngày cũng không có gì đáng ngại, mà nếu như hiện tại lập tức đi cứu, các nam nhân trong tộc lần lượt bị thương, ai đi săn? Người xấu đến đây ai đi đối phó? Cái gì nhẹ cái gì nặng lập tức liền thấy rõ ràng. Vu y thấy tộc trưởng chết sống không đồng ý, tức giận đến chỉ vào cái mũi tộc trưởng không lựa lời mà nói: “Ngươi không quan tâm an nguy bọn Búp Bê, ta nguyền rủa ngươi chết không yên lành!” Ai cũng không nghĩ chính mình bị nguyền rủa, nhất là đến từ vu y, tộc trưởng rất tức giận, nhưng bắt buộc chính mình ổn định tâm tình, giọng điệu bình thản nhìn về phía vu y cam đoan nói: “Ta hướng ngài cam đoan nhất định mang Búp Bê bình an trở về, đến lúc đó do ta tự mình suất lĩnh tộc nhân đi cứu người, nếu như không thể đem Búp Bê mang về sẽ để cho ngươi xử trí!” Vu y mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào tộc trưởng một hồi lâu, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Ta đợi thêm hai ngày nữa, nếu như ngươi vẫn không thể đem Búp Bê cứu trở về, ta liền đi tìm nơi Bộ Lạc bắt đi Búp Bê nương tựa!” Mọi người nghe vậy thì xôn xao, vu y ở trong mỗi bộ lạc là tồn tại phi thường trọng yếu, nếu như không có vu y hậu quả rất không thể tưởng tượng nổi, huống chi vu y của bổn tộc tìm nơi nương tựa là ngoại tộc! Tất cả tộc nhân đều tức giận không thôi đối với thái độ của vu y, nhưng mà cũng có không ai dám nói cái gì. Ai bảo trong tộc cũng chỉ có một vu y là nàng, nàng có tiền vốn uy hiếp bọn họ. Tộc trưởng cắn răng, xanh mặt đứng ở tại chỗ trừng mắt phương hướng vu y rời đi, nói với tộc nhân chung quanh: “Trở về chăm sóc tốt cho người bị thương, sáng sớm ngày mai chúng ta tiếp tục đi cứu người!” “Dạ.” các tộc nhân gật đầu đáp. Trình Y lo lắng trùng trùng đi tìm lão phụ nhân, đem tình hình vừa rồi vu y đối đầu cùng tộc trưởng nói ra sau đó hỏi: “Bà, nếu như vu y thật sự đi tìm nơi nương tựa ngoại tộc, ngài có thể thay thế vị trí của nàng không?” Lão phụ nhân cười lạnh, mắng: “Cái lão già kia quá ích kỷ rồi, trong nội tâm chỉ có con gái không có cả bộ lạc! Thay thế vị trí của nàng rất khó, các tộc nhân sẽ không dễ dàng tiếp nhận ta, tối thiểu nhất tộc trưởng cũng không đồng ý.” “Vậy thì thuyết phục tộc trưởng?” Trình dựa vào tiếp tục hỏi. “Sẽ không, tộc trưởng sẽ không đồng ý để ta làm tiếp nhận chức vị vu y.” “Vì sao?” Lão phụ nhân lắc đầu, không muốn thảo luận đề tài này. Thấy bà không muốn nói, Trình Y cũng không tiện hỏi lại, không có nán lại mà mở miệng nói muốn trở về xem A Man. Tạm biệt lão phụ nhân rồi vén rèm ra cửa, ai ngờ phía trước cách đó không xa đứng một người, sắc mặt u ám rất khó nhìn, người này không phải ai khác chính là vu y! Trình Y vỗ vỗ lồng ngực đang nhảy loạn, kinh ngạc nghi ngờ nói: “Vu y lão nhân gia ngài như thế nào không lên tiếng? Làm ta sợ muốn chết.” Vu y kỳ quái chằm chằm vào Trình Y, lạnh lùng nói: “Gần đây ngươi cùng lão thái bà này qua lại rất gần gũi hả.” Ngữ khí chất vấn của đối phương làm Trình Y không vui, liếc mắt thần sắc bất thiện của vu y cau mày nói: “Vu y ngài quan tâm quá mức rồi, không quấy rầy, ta trở về xem A Man.” “Đứng lại!” Thanh âm chất vấn của vu y lần nữa truyền đến: “Chuyện của Búp Bê ngươi định làm như thế nào? Nàng không trở lại ngươi có thể an tâm sao?” Trình Y nhíu nhíu mày, xoay người trừng mắt nhìn vu y: “Búp Bê bị bắt ta rất lo lắng, đây là người cùng trong tộc nên có quan tâm. Nhưng mà không quan hệ gì với ta! Không phải ta buộc nàng đi, không cần phải tùy ý vu oan ta!” Chẳng muốn chấp nhặt cùng vu y bị mất con gái mà tâm tình có chút không bình thường, Trình Y nói xong cũng nhanh chóng rời đi. Vu y nhìn qua bóng lưng Trình Y rời đi, băng lãnh trong mắt phát ra nồng đậm tức giận và hận ý, dùng âm thanh âm nói khẽ chỉ có mình có thể nghe được: “Dám hại con gái của ta, ta sẽ không tha cho ngươi!”