Trình Y biết rõ ăn than là có hại cho cơ thể người, đối với động vật cũng không tốt, nhưng con thỏ lại ăn cao hứng như vậy. Cũng bởi vì ăn than nên nó càng ngày càng có tinh thần, điều này chứng tỏ than này cũng không có hại như cô suy nghĩ, ít nhất đối với sinh vật bị nhiễm ôn dịch mà nói là vô hại. Tại sao như vậy? Có lẽ cây cối ở đây và thời hiện đại khác nhau, than gỗ không có chất độc hại, có lẽ là trong cơ thể sinh vật bị ôn dịch có bao hàm bệnh khuẩn nào đó có thể tiêu hóa độc tố trong than củi, hình thành hiệu quả ‘lấy độc trị độc’. Bất kể là nguyên nhân gì, đối với con thỏ không có hại hẳn là cũng vô hại đối với cơ thể người, cho dù có hại cũng phải thử! Không thử thì sẽ chết, thử thì có tám phần hy vọng! Liên tục hai lần thấy con thỏ gặm than củi, chính là cành cây bình thường, trong bộ lạc thường hay dùng nó nhóm lửa. Chung quanh đây chỉ có một bộ lạc chính là bộ lạc mà A Man và Trình Y đang sống- Tạp Tang bộ lạc, chắc chắn con thỏ ăn than củi là từ trong tộc. A Man và Trình trở về liền ôm hết nhánh cây còn lại chất đống tại chỗ rồi thiêu cháy, những nhánh cây dài đều bị họ bẻ đôi rồi đốt đi. Âm thanh ‘răng rắc’ trên đống lửa phát ra, hiện tại trời đã tối, ánh lửa sáng ngời chiếu rọi khắp nơi. A Man và Trình Y ngồi nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, chỉ cảm thấy ánh lửa bốc cháy giống như là hi vọng sáng ngời, càng cháy nhiều phảng phất như hy vọng cứu sống tộc nhân sẽ càng lớn hơn một chút. Sau khi tất cả nhánh cây cháy hết thì A Ma dập tắt lửa, cầm quạt quạt trong chốc lát, chờ than bớt nóng thì hai người ôm nhánh cây chất đống đi đến phòng cách ly, trên đường Trình Y đưa khẩu trang cho A Man. Tuy trời đã tối, nhưng các bệnh nhân vẫn chưa có ngủ, ôn dịch giày vò làm cho bọn họ không thể nào ngủ được. Có vài người nhà của người bệnh bởi vì mệt mỏi mà đang ngủ gật, thấy hai người Trình Y bước vào thì mở mắt ra. “Các ngươi ăn cái này, sau khi ăn xong thì sẽ khỏe hơn.” Trình Y đem than gỗ phân phát cho người nhà người bệnh, để bọn họ đút cho người bệnh ăn, còn những người không có người nhà thì cô sẽ giúp bọn họ. Vốn Trình Y cho rằng bệnh nhân sẽ không dễ dàng nghe lời của cô ăn cái không thể tưởng tượng này, ai ngờ không cần cô phải dùng nhiều lời khuyên giải như thế nào. Chỉ cần nói cái này có thể cứu bọn họ các bệnh nhân rất phối hợp mà há miệng gặm cắn. Người bệnh nhẹ thì tự mình cầm than củi gặm cắn, còn người bệnh nặng thì Trình Y bón cho họ từng chút một. Cô giúp bệnh nhân nữ bên này, A Man đi phòng khác giúp nam nhân. Trong nội tâm Trình Y thật sự rất bất ổn, tuy có thể khẳng định thứ này có thể trị bệnh ôn dịch, nhưng khi chưa nhìn thấy hiệu quả thì vẫn rất lo lắng. Không biết mỗi người nên ăn bao nhiêu than củi thì phù hợp, lại không thể bắt tới một con thỏ hỏi chuyện này. Cái này chỉ có thể dựa vào quan sát mà quyết định, đến tột cùng vài ngày sau có tốt hơn hay không cũng không biết. Chỉ hi vọng có thể lập tức nhìn thấy hiệu quả. Nếu không cô sợ vu y lại là tà thuyết mê hoặc người khác gây ra thêm tai họa cho nhiều hài tử đáng thương. Sức đề kháng của phụ nữ và trẻ con yếu hơn nam nhân trưởng thành rất nhiều, lúc này người bệnh chiếm đại đa số là phụ nữ và trẻ con, chiếm tới bốn gian phòng, các nam nhân chỉ có hai phòng. A Man cho họ ăn than củi xong đi ra thì Trình Y còn chưa có ra. Chờ Trình Y giúp người bệnh ăn than củi xong đã là nửa đêm, hai người ôm tất cả cành còn thừa thả lại chỗ thường nhóm lửa ăn cơm. “Chúng ta đi tìm Ada chứ?” Trình Y mặc dù mệt mỏi đầu đầy mồ hôi nhưng lại biểu hiện ra vui sướng vì có hi vọng. A Man nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng gật đầu nắm chặt tay Trình Y đi tới nhà tộc trưởng. Vợ chồng tộc trưởng đang ngủ, A Man đi tới cách cửa phòng mười thước thì dừng lại cất giọng kêu: “Ada, a mẫu.” Kêu vài lần cuối cùng cũng đánh thức tộc trưởng đang thối mặt đi ra: “Hơn nửa đêm ồn ào cái gì?” A Man dẫn Trình Y tiến lên, mang theo xấu hổ xin lỗi tộc trưởng nói ra mục đích của mình về chuyện than củi. Công bố lần này tộc nhân được cứu rồi, muốn tộc trưởng mở lời không cần thiêu sống hai hài tử. “Vớ vẩn!” Tộc trưởng nghe vậy thì giận dữ, mắng to A Man sau lại hung hăng trừng Trình Y: “Ngươi thiếu chút nữa xúi giục A Man làm chuyện xấu, Vu Thần mở miệng yêu cầu đồng nam đồng nữ, chúng ta nhất định phải đưa, đừng nói cái gì nữa, trở về đi!” “Ada! Xin ngài tin tưởng chúng ta!” Trình Y rất sợ tộc trưởng, nhưng mạng người quan trọng nhất, cô nhất định đem sợ hãi ném đi. “Cút!” Tộc trưởng hét lớn một tiếng, lại trừng A Man và Trình Y tức thì xoay người trở về phòng. Bọn họ gây ra động tĩnh có chút lớn, đánh thức vài nhà ở gần đó, có mấy người ló đầu ra xem họ cãi nhau. Khi tộc trưởng bỏ đi liền trợn mắt nhìn A Man và Trình Y, người khác còn hùng hùng hổ hổ mắng họ mấy câu. Phàn nàn bọn họ không có lòng tốt muốn hại người, mắng Trình Y là người ngoại tộc muốn hại người bản tộc. Nghe được vài lời mắng chửi cố ý cho cô nghe, tâm Trình Y liền lạnh lẽo. Lần đầu tiên cảm thấy mê mang, lúc học y thầy giáo luôn nhắc nhở bọn họ thầy thuốc phải có tâm nhân từ, phải xem cứu người là nhiệm vụ của mình, lời này cô luôn ghi tạc trong lòng. Tự nhiên bác sĩ bọn họ luôn đem sức khỏe và cảm nhận của người bệnh đặt ở vị trí hàng đầu, nhưng bây giờ cô cấp bách muốn cứu người vì sao người ở đây lại chán ghét và phản đối. Cứu người là sai lầm rồi sao? Vì sao lại bị tộc nhân bài xích tới nước này?! Đến tột cùng vì không muốn đắc tộ tộc nhân, uổng phí sinh mạng và y đức buông tha cho việc cứu hai đứa hài tử, hay là vì chính nghĩa cùng mạng người, không tiếc đắc tội cùng tộc nhân, cùng tà thuyết mê hoặc người khác của vu y đối chấp? “Chúng ta trở về đi.” A Man thở dài, lo lắng kéo Trình Y như đi vào cõi thần tiên hư vô trở về phòng. Tuy mệt gần chết, huyết dịch toàn thân đều điên cuồng khiếu nại muốn nghỉ ngơi nhưng Trình Y vẫn là ngủ không được. Vừa nhắm mắt lại là thấy hình ảnh hai đứa nhỏ đang giãy giụa trong ngọn lửa tàn khốc, ngủ đối với cô mà nói là một loại tra tấn tinh thần. A Man cũng không có ngủ, xem như hắn là người duy nhất tong bộ lạc luôn ủng hộ Trình Y vô điều kiện. Chỉ là lực lượng một người quá mức nhỏ bé, hắn muốn giúp cũng đành bất lực, nếu tiếp tục kéo dài chỉ sợ bọn họ sẽ bị toàn bộ tộc nhân phỉ nhổ, đến lúc đó bao nhiêu công sức bấy lâu đều không có được kết quả tốt rồi. “Trình Y, đừng can dự vào chuyện này nữa, trước kia trong tộc cũng từng thiêu sống qua đồng nam đồng nữ tế lễ Vu Thần, cuối cùng thiên tai thật sự qua đi, cho nên lần này ngươi không có khả năng thuyết phục được tất cả tộc nhân!” A Man trịnh trọng khuyên nhủ. Trình Y bởi vì giấc ngủ không đủ mà lộ vẻ chua xót hai mắt phiếm hồng nức nở nói: “Ta đã biết.” Một người làm sao đối kháng với lực lượng mấy trăm người? Những người kia quá mức mê tín, quá mức ngu xuẩn. Các tộc nhân đã không tin tưởng thì cô cũng sẽ buông tha thôi, chỉ đáng thương hai hài tử đáng yêu bị các tộc nhân ngu xuẩn hại chết. Hi vọng sau khi chết hai đứa nó có thể đi lên thiên đường để không còn ai có thể hại mạng sống của bọn nó... Hai người đều không có cảm giác buồn ngủ, thẳng đến khi trời sáng mới mệt mỏi vô cùng mà ngủ đi một lát. Cảm giác giống như chỉ vừa ngủ gật, Trình Y và A Man bị âm thanh ầm ĩ bên ngoài đánh thức. Hai người vội vàng mặc quần áo tử tế rồi đi ra cửa, nhìn thấy gương mặt tươi cười vui vẻ của các tộc nhân liền nghi ngờ tiến lên hỏi đã xảy ra chuyện gì vui vẻ như vậy. “Tất cả người bệnh đều tốt hơn, bọn họ sẽ không chết!” “Vu Thần bị chúng ta nhiều ngày không đi săn không ăn thịt, còn vì lão nhân gia ngài mà chọn đồng nam đồng nữ mà cảm động!” “Hiện tại các bệnh nhân đã tốt, chỉ cần thiêu đồng nam đồng nữ thì toàn bộ bọn họ sẽ khỏi hẳn!” Bởi vì hưng phấn, các tộc nhân không để trong lòng chuyện A Man và Trình Y tìm mọi cách cản trở, vui vẻ giải thích cho bọn họ. Trình Y và A Man liếc mắt nhìn nhau, sau khi cảm ơn người kia liền chạy tới phòng cách ly. Phòng cách ly rất náo nhiệt, có không ít tộc nhân vây xem ở bên ngoài. Ở bên trong người bệnh sợ lây cho người khác nên không ra khỏi cửa chỉ ơ bên trong vui mừng kêu to. Đi vào, Trình Y phát hiện các bệnh nhân tối hôm qua toàn thân còn suy yếu hai má đỏ bừng lúc này đều có tinh thần, mặt không đỏ ánh mắt cũng trong trẻo hơn. Có vài người không có khí lực phải nằm mấy ngày bây giờ không cần người vịn cũng có thể tự mình ngồi dậy. Loại chuyển biến này thực sự làm cho người ta hưng phấn, hèn chi tất cả bọn họ vui mừng đến mức không để ý cổ họng đang đau mà kêu gào ăn mừng. Đây là than gỗ có tác dụng! Trong nội tâm Trình Y vô cùng tin tưởng sự thật này, cô rất vui, có thể lần đầu tiêu cứu được nhiều người như vậy, so sánh với ông trời cho thêm mười năm tuổi thọ còn vui mừng hơn. Những người này sau khi nhiễm bệnh thì không ngủ được, tối hôm qua sau khi Trình Y tới cho bọn họ ăn than củi không bao lâu thì liền ngủ mất, ngủ một giấc đến tận hừng đông. Sau khi tỉnh dậy thì phát hiển thân thể khỏe mạnh hơn, biết là thanh củi tối hôm qua Trình Y mang tới đã cứu mạng bọn họ, bởi vậy khi nhìn thấy cô thì lộ ra nụ cười cảm kích. Mấy ngày không ngủ ngon, bởi vì không có khẩu vị cũng không ăn được gì, hiện tại ai cũng đói bụng kêu gào muốn được ăn no. “Các ngươi chờ, ta đi nấu cơm!” Trình Y mừng đến chảy nước mắt, lau nước mắt rồi cùng người nhà bệnh nhân đi ra ngoài bận rộn nấu cơm. A Man thoạt nhìn không thể bình tĩnh hơn Trình Y, kích động đến miệng luôn cười toe toét. Thấy Trình Y đi ra liền chạy tới ôm cô xoay quanh mấy vòng mới buông ra, cười đến con mắt đều híp lại, lớn tiếng nói: “Chúng ta thành công!” “Ừ!” Trình Y cười trong mắt chứa lệ gật đầu. Bây giờ không phải là thời điểm chàng chàng thiếp thiếp, hai người ra đều tự bận việc của mình, A Man hỗ trợ đi tìm nhánh cây nhóm lửa, Trình Y đi bờ sông rửa rau lấy nước. Các bệnh nhân chuyển biến tốt cũng không thay đổi được cái gì, đồng nam đồng nữ vẫn bị thiêu sống như cũ. Tới gần giữa trưa các tộc nhân ôm hai hài tử khóc cả đêm, đói bụng cả đêm đi ra. Trên khoảng đất trống trong bộ lạc cắm hai cọc gỗ cao cao, đem hai đứa nhỏ cột vào trên cọc gỗ, dưới chân bọn chúng chất đầy củi khô và cỏ khô, cỏ và củi khô này được chất đống kéo dài tới ba thước trước mặt bọn nhỏ. Các tộc nhân làm thành một vòng nhìn bầu trời, chờ mặt trời chuyển đến giữa trưa thì châm lửa. Vu y ngồi giữa vòng vây của tộc nhân, ngồi xếp bằng hai tay hợp thành hình chữ thập miệng đọc chú ngữ. Tộc trưởng cũng đứng ở trong vòng, hắn phụ trách duy trì trật tự. Hai đứa trẻ khóc đến cổ họng khàn khàn hoảng sợ nhìn qua cỏ khô chồng chất dưới chân, con mắt sưng đỏ bắt đầu rơi lệ. “Không cần đốt chết ta, không cần đốt chết ta.” “A mẫu, con sợ lắm, hu hu.” Hai đứa bé nghẹn ngào nói câu này vô số lần, nhưng âm thanh bọn nó rất suy yếu, không có tác dụng nào. “Con ơi!” Qủa phụ mẹ của nữ hài tử khóc ngã xuống đất, quỳ bò muốn đi qua ôm con gái đáng thương của nàng lại bị các tộc nhân chung quanh cản lại, bóp chặt bờ vai của nàng không cho nàng tiến lên. Các tộc nhân cũng không phải là người tâm địa sắt đá, rất nhiều người thấy vậy đều rơi nước mắt, tuy nhiên lại không dám mở miệng ngăn cản. Sợ dẫn đến Vu Thần lại lần nữa tức giận, đến lúc đó thiết tưởng không gánh nổi hậu quả. Đến cuối cùng hai đứa nhỏ cũng không khóc nữa, mở to đôi mắt xinh đẹp trong suốt nhìn qua các tộc nhân, trong đôi mắt bộc lộ khát vọng sinh tồn, cũng có sợ hãi và cam chịu trước tử vong. Giờ khắc này bọn họ yên tĩnh, chỉ là phần yên tĩnh này làm cho người xem càng có cảm giác lòng chua xót. Nghi thức tế lễ rất long trọng, tất cả tộc nhân đều bị yêu cầu đến tham dự. Trình Y rất không muốn đến, chính là không đến không được. Nhìn thấy hai đứa nhỏ nhận mệnh chờ chết tâm khó chịu vô cùng, bắt buộc chính mình cúi đầu không nhìn bọn nó. A Man chống đỡ cho cả thân hình đang run rẩy của Trình Y, đỏ mắt nhìn giữa sân bãi. “Đã đến giờ, châm lửa!” Mặt trời chuyển đến giữa trưa thì vu y đột nhiên mở mắt lớn tiếng ra lệnh. Người cầm đuốc nghe vậy thì nhanh chóng ném cây đuốc vào trong đống củi, sau đó lui về đứng trong đám người thơ lơ lạnh nhạt nhìn. Ngọn lửa như dã thú hung mãnh dữ tợn đốt tới đồng nam đồng nữ, tiếng ‘lốp bốp’ chói tai giống như tiếng cười lạnh của ác ma lấy mạng. Cái nóng đỏ mắt đã sắp đốt tới trên người, hai đứa nhỏ đột nhiên phát ra tiếng kêu khóc thảm thiết, điên cuồng mà giãy giụa muốn tránh đi ngọn lửa cháy đến trước mặt. Chẳng qua sức của bọn nó vô cùng nhỏ bé, không thoát được dây thừng, sợ tới mức không ngừng phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh hoàng. “A mẫu, cứu mạng!” Tiểu nữ hài kêu to bất lực. Người mẹ kia không biết láy sức lực ở đâu ra, dùng sức tránh thoát trói buộc của tộc nhân lao vội tới cơn lửa đỏ. Nàng cầm lấy một nhánh cây thô to trên mặt đất, liều mạng chạy tới kêu gọi con gái của nàng sắp chết cháy trên giàn hỏa. Tia lửa bắn ra rơi trên y phục của nàng đốt vài chỗ, mùi khét lẹt xông vào mũi, nữ nhân giống như là không hề nghe thấy, cũng không để ý da thịt bị đốt đau, mắt đỏ điên cuồng ra sức gạt đống lửa ra. Một màn bất thình vượt qua dự kiến của tộc nhân, vu y sững sờ trong giây lát liền lạnh mặt hét lớn: “Mau ngăn cản nàng, Vu Thần tức giận!” Các tộc nhân nghe vậy mới tỉnh lại từ trong mộng, đều tiến lên bắt lấy nữ nhân kia. Sức mạnh tình thương của mẹ là vô cùng vĩ đại, ngay trong tích tắt con gái sắp chết cháy, một người phụ nữ bình thường lại giống như Đại lực sĩ nhập vào thân, chỉ nhờ vào một cây gậy gỗ vừa đơn giản vừa ngắn lại đánh lui toàn bộ tộc nhân muốn tiếp cận nàng. Nhìn con mắt xung huyết mà đăm đăm của nàng thì biết nàng đã không còn giữ lý trí rồi, nữ nhân này chỉ còn một ý niệm trong đầu, phải cứu con gái! Ai ngăn cản nàng cứu con gái thì chính là kẻ địch của nàng, phải đánh cho tới chết! Mấy nam nhân đều không bắt được nữ nhân, tộc trưởng rất tức giận, hét lớn: “Thêm vài người lên!” Lập tức có thêm vài người lên vây bắt nàng, lần này người xông lên quá nhiều, nữ nhân chỉ có một mình không thể địch lại số đông, gậy gộc bị lấy đi. Tuyệt vọng hét một tiếng, đẩy ra cánh tay người đang lôi kéo nàng muốn dùng tay đẩy đống lửa ra. Lúc này đầu của nữ nhân đã hoàn toàn tê liệt, nếu như nàng còn một tia thanh tỉnh trong đầu thì nên biết lấy tay đẩy đống lửa là phương pháp chậm nhất và ngốc nhất. Cắt hết dây thừng trói chặt con gái nàng mới là phương pháp nhanh nhất hiệu quả nhất. Ngay tại lúc hai tay nữ nhân sắp bị lửa đốt tàn phế thì nàng bị một tộc nhân dùng tay chém cần cổ làm nàng hôn mê bất tỉnh. “Mang sang một bên!” Tộc trưởng tức giận đến không nhẹ, trừng mắt lớn tiếng ra lệnh. Hai hài tử đã không còn âm thanh, lửa chưa đốt tới thân thể của bọn chúng nhưng bị xông khói đến hôn mê. Tình cảnh trước mắt quá rung động, người mẹ điên cuồng muốn cứu con gái làm cho người ta kính nể, chỉ là cuối cùng nàng cũng không thể dùng sức một mình cứu được con gái đáng thương của mình. Trình Y khó chịu đến nổi thân thể run rẩy không dừng lại được, phẫn nộ nhìn về phía trời cao, trong lòng tức giận kêu to: lão thiên gia( ông trời), làm sao người có thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ đáng yêu vô tội bị chết cháy mà lại thờ ơ? Sau khi người vướng bận được giải quyết, vu y lại nhắm mắt lại bắt đầu niệm lên chú ngữ. Đột nhiên, bầu trời vang lên tiếng sấm sét, các tộc nhân kinh ngạc mở to mắt ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời trước một khắc còn không gợn chút mây, lúc này lại âm trầm kéo tới. Đang buồn bực vì sao thời tiết lại biến hóa nhanh như vậy thì đột nhiên mưa to tầm tã rơi xuống....