Tuyên Dã nhìn mưa ngoài kia một lúc lớn, dần tích tụ thành mưa đá, phát ra âm thanh lộp cộp cản trở mọi phương tiện giao thông dẫn đến ùn tắc, khiến một đoạn đường vang lên tiếng bóp kèn in ỏi chói tai. Mọi thứ xảy ra cuốn mọi suy nghĩ, cô thất thần trong giây lát. Mưa nhẹ hạt, gần như muốn tạnh, thế nhưng chưa hẳn là hết...hiện trạng giống như mưa phùn. Lúc này, người còn lại trong phòng bắt đầu có động tĩnh, Nhạc Thiên Ly nhặt chăn rớt dưới chân lên. Có chút khó xử, không biết nên nói gì với một người xa lạ, cuối cùng vẫn là đánh gãy sự ngây ngốc của Diệp Tuyên Dã. "Cô..thực xin lỗi. Lẽ ra tôi không nên xúc động với cô như vậy. Là, do Mẫn nhi...hức.." Cô hiểu rõ, đặc công kiêng kị nhất là động tâm, xúc động hỏng việc. Tuy nhiên, sao cô có thể không lo cho Mẫn nhi. Con bé là chỗ dựa duy nhất của cô, mất nó cô không nghĩ sống nổi. "Ly..." Tuy rất muốn an ủi Thiên Ly, nhưng thời gian không cho phép. "Được rồi !" Cô thu lại vẻ yếu đuối, chỉ có điều không ngờ bản thân lại vô tư bộc lộ cảm xúc trước một quen không đầy 5h đồng hồ. Một thân phát ra khí thế mãnh liệt, cô trầm giọng: "Cô muốn gì ở tôi." "Có người đáng tin sao !?" "Không có" Cô vỗ trán bất lực, sao cô có thể quên, nếu Thiên Ly có bằng hữu, thảm cảnh lúc trước có thể xảy ra sao ! Kìm nén bi thương trong lòng, cất giọng nhàn nhạt. "Có nguồn vũ khí cung cấp ?" "Cô muốn bao nhiêu !?" Thiên Ly không chút thắc mắc, trực tiếp hỏi. Thanh âm bất giác nhu hòa, nhẹ nhàng hơn, cô từ ánh mắt Tuyên Dã tìm ra sự chân thành, thân thiết, lại nghĩ đến người lạ đến mức cả tên cũng không biết này chăm sóc cô chu đáo, trong lòng sinh ra tia cảm kích. "Càng nhiều càng tốt !" Dù không biết Tuyên Dã mua để làm gì, nhưng Thiên Ly vẫn gật đầu đáp ứng: "No problem !" Cô mỉm cười, giơ tay: "Diệp Tuyên Dã, hân hạnh làm quen, Nhạc Thiên Ly, phải không !?" Thiên Ly ngạc nhiên cứng người trong chốc lát, vẫn là tươi cười bắt tay cô . "Xưng hô thế nào." "Tùy Ly thôi !" "Tuyên Tuyên" Cả hai sửng người. Cô không ngờ lại gọi thuận miệng thân quen đến thế, mọi chuyện quen thuộc cứ như...đã từng xảy ra. Nét cười nơi khoé miệng Tuyên Dã càng lúc một đậm. "Tuyên Tuyên, hết thảy thật kì lạ !" Đáy mắt cô lưu chuyển lăn tăn, lòng một mảnh bất an. "Ừ." Tuyên Dã ngã người trên sofa, gương mặt bình thản, nhẹ giọng thản nhiên đáp. Thân là đặc công, cô tự cảm thấy định lực của mình, ngay cả Tuyên Dã cũng không bằng. Mặc cho cô kìm hãm thế nào cũng không áp đi được lo lắng bồn chồn trước cảnh tượng kinh dị này. Thiên Ly mím môi, hỏi: "Tuyên Tuyên, cô thực sự là người bình thường sao !?" "Ừ." Vẫn là một bộ dạng thản nhiên như trước, nhưng là khóe môi không dấu vết nâng lên, tiết lộ tâm tình khá tốt của cô. *Cạch* Thiên Ly bật người dậy chạy ra cửa, vội vàng mở. Khuôn mặt mừng rỡ nhanh chóng bị thay thế bởi sự thất vọng cùng tia ảm đạm. "Các người đến rồi. Đặt đồ ở đó đi !" Không gian trở lại yên tĩnh, cô thở dài nhìn cô gái mang tên Tuyên Dã đang săm soi mười lăm thùng hàng chất đống. "Tuyên Tuyên..." "Gì cơ !?" Cô tùy tiện đáp, trầm tư. Một đống này, nên làm cái gì bây giờ, hay nên nói là, cất ở đâu !? "Cô sống cùng ai ?" "Ai chứ..tôi có sống cùng ai đâu." Cô mơ hồ nghi hoặc, Ly đang nói cái gì vậy nhỉ !? "Vậy sao có đồ chơi trẻ con này. Em trai cô ư ?" "Hả ?" Không hiểu tại sao Ly càng nói, cô càng cảm thấy thiếu thiếu, bản thân đã quên cái gì, mà mặc kệ đi nếu quan trọng, cô cũng chẳng quên. Tuyên Dã lắc đầu không chắc chắn. "Ly nhớ Mẫn nhi đến hồ đồ rồi sao ?" "Không phải đâu...cô xem.." "Ai...Ly đi thu thập đồ ăn trong nhà, có được hay không." "Ừ." Tuyên Tuyên đã phủ định thì cô cũng chẳng cố chắp làm gì. "Phù.." Dưới mái hiên có một cậu nhóc cùng bé gái trú mưa, trông thấy mưa dịu đi, cậu thở phào nhẹ nhõm. Nếu tiếp tục mưa, có lẽ cô bé bên cạnh sẽ sốt mất. Trán đã bắt đầu hơi nóng rồi này. "Thiên Thiên, bạn còn kiên trì được không !?" "Mình..ổn mà !" Cô bé tên Thiên Thiên sụt sịt mũi, đáng yêu trả lời. "Thật xin lỗi. Nếu biết thế, tôi sẽ không kéo bạn ra ngoài này." Chống lại cơn choáng váng, Thiên Thiên lắc đầu tỏ vẻ không sao. Thân thể bỗng nhiên bị nhấc bổng, cô hoảng sợ theo phản xạ ôm chặt lấy cổ cậu. "Cậu thật xấu.." Cô bĩu môi đánh Diệp Thần một cái. "Haha ~ thế nào !?" Cậu nhanh chân bước đi, cười to ngăn nỗi bất an ngày càng lớn trong lòng. *Đoàng* Nghe âm thanh hướng chuyển động của gió, cậu thả Thiên Thiên xuống, cứng rắn đè cô bé ngồi bệt xuống. Tay còn lại rút khẩu súng nả đạn về hướng phát đạn đến, mày nhíu lại. Tự dưng lại có đột kích, mắt liếc qua bên kia đường, khóe môi giật nhẹ, than: thật trâu ~ Thì ra cuộc tập kích này nhằm vào con bé khoảng 7 tuổi bên kia đường đang nhanh nhẹn né tránh, không hề chịu thua kém những người ra sức nổ súng. Cô ngồi sát vào xe hơi, mắt đề phòng tứ phía, răng cắn móc kéo khóa, rồi ném tung trái bom về phía bọn người áo đen. *Oanh* Khói lửa mù mịt, bụi bay tứ tung. Chuyện này thì...quá kích thích rồi. "Thiên Thiên đi thôi." Nơi này không nên ở lại lâu, cậu cõng cô chạy về hướng nhà mình. Không hề biết rằng, bóng dáng nho nhỏ linh hoạt theo sau. "A...hura... !" Nhạc Thiên Ly dưới phòng giật mình, chạy vội lên phòng khách xem Tuyên Dã phát điên cái gì. "Thì ra là vậy...cư nhiên.." Chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bả vai cô bị Tuyên Dã bấm mạnh lắc lắc hết sức hưng phấn. "A..được rồi. Nói xem." Cô cười xòa dằn tay Tuyên Dã, tự thoát khỏi gông kìm áp bức. “Thực ra, không có gì !" Áp chế vui sướng trong lòng, cô lạnh nhạt trả lời làm cho Thiên Ly sinh cảm giác chưng hửng. Chẳng lẽ là thần kinh phân liệt ! Con người này đúng là tâm tình bất định mà. Thiên Ly cũng không chấp nhặt, lặng lẽ vào phòng bếp thu dọn tiếp, mặc kệ hành động bất thường của Tuyên Dã. *Cạch* "Ai đó !" Cô quay người lại, bắt gặp Diệp Thần cõng một cô nhóc xông vào nhà. "Mẹ là con...A !" Diệp Thần ngẩng đầu nhìn cô, bất ngờ kinh hô một tiếng dẫn tới lực hấp dẫn Thiên Ly dưới nhà. "Mẹ..mắt..mắt người là làm sao vậy." Cậu lắp bắp thả rơi Thiên Thiên sau lưng, nhất thời mất bình tĩnh. Đôi mắt tím lung linh huyền bí, ẩn chứa một ma lực khủng khiếp kêu người sợ hãi, hoặc là bị mê hoặc không thể dời mắt....ôi, mẹ càng lúc càng khủng bố rồi ! "... ...." Sáng cô đã tận lực né tránh không va chạm với Diệp Thần, suy cho cùng chỉ để không xảy ra tình huống bây giờ. Nên giải thích thế nào mới đúng đây !? "Tuyên Tuyên...đây không phải là con cô đấy chứ !" Khóe môi Thiên Ly co rúm, ai có thể cầm thú như vậy, xét cho cùng, Tuyên Tuyên chỉ mới 18 tuổi thôi mà. "Haha ~ con trai mình đó" Một chút cảm giác tội lỗi vì trót quên mất hắn cũng không có. Vậy mà cũng được sao ? Cái người này, chậc...: "Ơ..cái kia, mấy cái thùng đâu rồi." "Ahihi !" Tuyên Dã cười trừ. "A..đau quá." Người nằm bẹp dí dưới đất nãy giờ, đột nhiên rên rỉ đau đớn. Nhìn tới cô bé, sắc mặt Tuyên Dã nháy mắt trầm xuống, hàn khí toát ra. Tay trống không, bỗng nhiên hiện lên khẩu súng nhỏ. "Thần, nó là ai." "Bạn con, Thiên Thiên. Có vấn đề gì à." Cậu nhăn mặt, thân hình che ngang Thiên Thiên, ánh mắt chống đối, đừng tưởng cậu không thấy khẩu súng kia cùng sát khí lan tỏa. "Tránh ra !" Diệp Thần ngoan cố bất động nhìn mẹ mình. Tuy cậu biết mẹ ghét Thiên Thiên, nhưng không đến nổi muốn giết cô bé chứ. "Ta bảo con, tránh ra !" Thấy Diệp Thần vẫn đứng im, cô khẽ cười một tiếng, giọng nói ôn nhu đến lạ thường:"Allright, mọi hậu quả, tự̣ cậu gánh lấy !" Cô thả người lên sofa, thản nhiên bật tivi. Thiên Ly ngoại trừ im lặng, thì còn làm được gì. Không ngờ quan hệ hai mẹ con lại tệ đến vậy, thảo nào Tuyên Tuyên chẳng buồn nhắc đến sự tồn tại của Diệp Thần. Tuy không hiểu hành động của Tuyên Tuyên, nhưng cô tin chắc, người mẹ nào lại chẳng muốn mọi điều tốt cho con. Hẳn, mọi thứ đều có nguyên do của nó. Nghĩ đến hai mẹ con Tuyên Tuyên, lòng không khỏi chua sót. Mẫn nhi của cô... Ngay lúc này, tiếng hừ lạnh khinh thường ngoài cửa vang lên gây sự chú ý không hề nhỏ. "Hừ, đúng là ngu ngốc !" Hết chương 4.