Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ

Chương 86 : Bất ngờ tập kích

Nghi ngờ có liên quan đến cái chết của Trúc Quỳnh, Đỗ Trọng Bình bị treo lệnh truy nã. Giải trí Ban Mai cũng nhờ đó thoát ra khỏi mới hỗn độn này. Tuy là thế, nhưng danh dự một khi đã mất đi thì khó có thể vãn hồi, tổn thất vô hình của công ty sau scandal là là vô cùng to lớn, chỉ trông đợi thời gian sẽ dần xóa mờ mọi thứ. Những nghệ sĩ từng bị nghi ngờ có liên quan đến việc bán dâm mặc dù đã được chứng minh sự trong sạch, nhưng hình ảnh vẫn bị ảnh hưởng ít nhiều. Có thể thật sự trở lại thời kỳ huy hoàng như xưa hay không chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của bản thân cùng công ty. Dù vậy, vẫn có một vài tin tức tốt khiến người ta cảm thấy lạc quan về tương lai hơn, đó là đoàn làm phim ‘Sứ giả’ đã hoàn toàn thoát khỏi vũng bùn scandal. Các diễn viên trong phim được minh oan, khán giả mất đi cái nhìn quá khắt khe đối với bộ phim, thậm chí còn tồn tại một chút cảm giác tội lỗi mà chiếu cố cho bộ phim nhiều hơn. Thay vì xét nét vấn đề trong sạch của những nữ diễn viên như trước kia, người hâm mộ chú trọng hơn vào nội dung kịch bản. Bất kể xuất phát từ lý do nào đi nữa, ‘Sứ giả’ một lần nữa trở thành tâm điểm của dư luận là một điều không thể phủ nhận. Vịn vào cơ hội này, ekip làm phim đẩy mạnh tuyên truyền, liên tục tung ra các bộ ảnh quảng bá, trailer phim. Thật đáng mừng là chiến dịch tuyên truyền lần này giành thắng lợi rực rỡ, tạo hình của những diễn viên trong phim rất ấn tượng, Lâm An An trước giờ luôn gắn với hình tượng thanh thuần, lương thiện, nhưng trong bộ phim này, tạo hình của cô lại hoàn toàn trái ngược, cô mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, nét mặt cượng nghị cùng quả cảm, gây ấn tượng sâu sắc về sự công chính mà dũng mãnh của một người làm việc vì dân vì nước. Trailer phim được lồng ghép một cách công phu, hứa hẹn một nội dung đầy khúc chiết và bí ẩn. Ekip làm phim đã thành công trong việc gây sự tò mò cho khán giả, dự kiến là khi ra rạp, chắc chắn sẽ được mọi người nồng nhiệt chào đón. Từ khi phía cảnh sát ra lệnh truy nã Đỗ Trọng Bình, Lý Gia Thành càng gắt gao bảo hộ Trần Viện, tâm trạng anh không hiểu sao vẫn liên tục lo lắng, bất an, tựa như chỉ một chút lơi lỏng, Trần Viện liền bị đe doạn đến tính mạng. Trần Viện đối với sự lo lắng thái quá của Lý Gia Thành vừa cảm thấy bực bội, lại không kiềm được cảm động, cô không tỏ thái độ nhiều, chỉ ngoan ngoãn phối hợp với sự bảo bọc của anh, cứ xem như sự sốt sắng của Lý Gia Thành là do chứng hậm hực tiền hôn nhân đi, mặc dù hai người vẫn chưa từng có dự định kết hôn. Nghĩ đến việc này, Trần Viện lại rầu rĩ không thôi, chẳng biết đến lúc nào Lý Gia Thành mới một lần nữa mở lời cầu hôn cô. Nói không chừng tên ngốc này sẽ thành thật đợi đến ngày cô tốt nghiệp đại học mới dám lên tiếng. Trần Viện nhíu mày, sờ cằm đắn đo, chẳng lẽ cô phải lên tiếng trước. Hay là nhanh chóng rút chương trình đại học lại còn hai năm rưỡi? Aizzz, công việc nhiều thế này, học vượt là chuyện bất khả thi. Không biết đến nội tâm đang điên cuồng gào thét vì muốn chồng của Trần Viện, Lý Gia Thành vẫn ngây ngốc trong văn phòng, lăn lộn trong tay hộp nhẫn. Chần chừ một chút rồi lại mở ra. Lý Gia Thành ngắm nghía chiếc nhẫn xinh đẹp đến mức không một người phụ nữ nào có thể chối từ. Anh đang do dự, không biết nên cầu hôn Trần Viện như thế nào. Anh đã tham khảo nhiều cách cầu hôn trên mạng internet, thu thập được rất nhiều ý tưởng. Một buổi cầu hôn lãng mạn, nhất định không thể thiếu hoa hồng và rượu vang, quan trọng hơn hết chính là âm nhạc. Lựa chọn hoàn hảo nhất là một buổi tiệc tối dưới ánh nến. Nhưng Lý Gia Thành lại đắn đo, không biết như thế có quá tẻ nhạt không. Trên phim ảnh cũng hay xuất hiện cảnh người đàn ông đặt nhẫn vào bánh ngọt của người yêu, khiến cô ấy bất ngờ khi cắn phải nó. Lý Gia Thành từng cân nhắc điều này, nhưng lại lo lắng Trần Viện sẽ không cắn trúng nhẫn, mà trực tiếp nuốt nó vào bụng. Dòng suy tư của anh một lần nữa bị cắt ngang khi thư ký tiến vào cùng với tập văn kiện trên tay. “Chị nói xem phụ nữ thích được cầu hôn như thế nào?” Bị câu hỏi bất chợt làm giật mình, nữ thư ký im lặng trong giây lát mới lấy lại tinh thần. Hóa ra đại boss muốn cầu hôn người yêu. Tổng giám đốc rơi vào lưới tình, đây không phải là chuyện bí ẩn gì trong công ty. “Sếp muốn cầu hôn cô Trần Viện sao? Tôi nghĩ với điều kiện của sếp, sẽ không có bất kỳ cô gái nào có thể từ chối lời cầu hôn của anh đâu, chỉ cần trực tiếp đeo nhẫn vào tay cô ấy là được rồi.” Cô dí dõm trả lời, nào ngờ câu nói này lại mở ra một mảnh quang minh trong đầu của Lý Gia Thành. Quả thật không sai, anh xuất sắc như thế, Trần Viện làm sao có thể từ chối làm vợ anh, rõ ràng trong lòng cô đã mê mẫn anh đến rối tinh rối mù, chẳng qua chỉ là ngượng ngùng lên tiếng thôi. Người yêu của anh mạnh miệng mềm lòng, đây là điều anh rõ hơn ai hết. “Cám ơn chị, nói với kế toán tháng này thưởng cho chị 200% lương, tôi hiện tại có việc, văn kiện cứ đặt trên bàn.” Lý Gia Thành nói xong vội vã cầm áo khoác rời đi, chỉ để lại sau lưng một làn gió. Nữ thư ký ngơ ngác nhìn theo, cô vốn là nói đùa, buổi cầu hôn lãng mãn trong truyền thuyết cô còn chưa nói ra miệng mà sếp đã đi mất rồi, nếu ban nãy nói ra nốt, biết đâu chừng tháng này được thưởng đến 400% lương, thật là đáng thất vọng. Một đường gấp rút chạy đến giải trí Ban Mai tìm người yêu, nhưng khi đã đỗ xe vào tầng hầm của tòa nhà, Lý Gia Thành lại không vội vã bước ra, anh chăm chú soi gương, cẩn thận chải chuốc lại mái tóc hỗn độn, chỉnh chu nút thắt cà vạt, đợi cho đến khi cảm thấy mình đẹp trai rối tinh rối mù mới hài lòng rời khỏi xe. Đến trước của phòng làm việc của Trần Viện, trông thấy hai vệ sĩ nghiêm túc ngồi chấp hành nhiệm vụ, anh hài lòng gật đầu: “Trần Viện ở bên trong?” “Vâng thưa ngài.” Một vệ sĩ cung kính đáp lại. Lý Gia Thành siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm vì căng thẳng, một tay đặt trong túi quần mân mê hộp đựng nhẫn, hít sâu một hơi, anh đẩy cửa tiến vào trong. Phòng làm việc của Trần Viện không lớn, chỉ cần lướt mắt nhìn một lượt đã bao quát được hết thảy không gian bên trong. Nhưng hiện tại, trong tầm mắt của Lý Gia Thành lại không hề tồn tại bóng dáng mà anh trông đợi. Lý Gia Thành mím chặt môi, đôi mắt sắc bén không che dấu được khủng hoảng: “Em ấy không có trong phòng!” Hai vệ sĩ nghe thế, cũng hoảng hốt chạy vào, đối diện họ vẫn là căn phòng trống rỗng. Che dấu trái tim đang điên cuồng sợ hãi, Lý Gia Thành lớn tiếng chất vấn: “Hai người có rời khỏi vị trí này không?” “Tôi… 40 phút trước tôi có vào nhà vệ ssinh một lần.” Người vệ sĩ bên phải ấp úng nói. “Cô Trần Viện có nhờ tôi đưa văn kiện gấp, tôi rời đi chưa đến hai phút đã trở lại ngay…” Người bên trái cũng ngập ngừng trả lời. Lý Gia Thành siết chặt nắm đấm, hận không thể giết hai người ngay lập tức, nhưng anh biết hiện tại không phải là lúc nên xúc động. Anh nhanh chóng gọi cho Trần Viện, tiếng chuông điện thoại từ trong phòng vang lên, một lần nữa đánh vỡ mọi hy vọng của mọi người. Lý Gia Thành tức khắc liên lạc với Trần Bằng, sau đó đi đến phòng giám sát. Trần Bằng ngay sau đó cũng có mặt, hai người chăm chú quan sát màn hình máy quay trước cửa phòng làm việc của Trần Viện. Sau khi người vệ sĩ còn lại đi giao hồ sơ, cô cũng rời khỏi phòng, đi về phía nhà vệ sinh, Trần Viện không đem theo bất kỳ vật dụng gì, vẻ mặt cũng rất bình thường. Chuyển đến máy quay trước cửa nhà vệ sinh nữ, sau khi Trần Viện tiến vào, chưa đầy ba phút sau đã bị một người đàn ông kéo ra trong trạng thái hôn mê. Trông thấy cảnh này, Trần Bằng sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn, phải tựa vào bàn chống đỡ mới có thể đứng vững được: “Đỗ Trọng Bình! Hắn làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?” --- ------ ------ ------ ------ ------ ------ Trên sân thượng lộng gió, thấp thoáng bóng dáng nhỏ bé vô cùng chật vật của một cô gái, hai tay cô bị buộc chặt vào lan can, ngồi bệt dưới sàn nhà lạnh buốt. Đứng bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, hắn chống tay lên thành lan can, đôi mắt xa xăm nhìn về một nơi vô định, không thể nhìn ra bất kì cảm xúc nào từ đôi mắt đấy. Trần Viện cau chặt mày, hai mắt chầm chậm mở ra. Cảm giác đầu tiên cô cảm nhận được đó chính là sự đau buốt cùng nhức nhối từ phía sau gáy truyền đến. “Là ai đã tấn công mình?” Trần Viện tự hỏi. Sau vài giây, cơn choáng váng lui đi, Trần Viện mới nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình. Hai tay bị trói chặt vào lan can, bản thân thì chật vật ngồi trên mặt sàn dơ bẩn. Cô lắc mạnh tay hòng thoát khỏi dây trói nhưng vô dụng, trái lại còn làm sượt một mảnh da, máu chảy đầm đìa. Đau đớn không làm cô chùng bước, tiếp tục dùng răng cắn vào dây thừng. Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng cười trầm thấp. Trần Viện ngẩng đầu nhìn sang, trong lòng âm ỉ hoảng sợ: “Tại sao anh lại ở đây?” Đỗ Trọng Bình chầm chậm bước đến trước mặt Trần Viện, ngồi xuống đối diện với cô, thưởng thức nỗi sợ hãi như một con mồi bị vờn trong đôi mắt to tròn ấy: “Tại sao lại ở đây? Thích thì đến!” Câu trả lời ngông cuồng của hắn càng làm Trần Viện thêm hoảng sợ. Cô nhanh chóng nhận ra nơi này là sân thượng của giải trí Ban Mai, Đỗ Trọng Bình mạo hiểm đến nơi này chắc chắn hắn đã chuẩn bị tâm lý không thể trở ra, lẽ nào hắn hiện tại chính là chó cùng rứt dậu? Mím chặt đôi môi đang run rẩy, Trần Viện áp chế nổi sợ hãi vào đáy lòng, cô dùng giọng nói bình tĩnh nhất có thể để nói: “Anh thả tôi ra đi, hành động này chỉ càng khiến tội của anh thêm nặng.” Đỗ Trọng Bình đứng dậy, ngạo mạn cười to: “Ha ha ha, tội nặng như thế nào? Có nặng bằng tội giết người không?” “Giết một người cũng là giết, giết hai người cũng là giết, thế tại sao không kéo thêm vài đứa theo để làm đệm lưng! Mày nói có phải không?” Hắn cho hai tay vào túi, vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhã như đang hàn huyên cùng Trần Viện. Trần Viện mím chặt môi, trong lòng thầm chửi thề một tiếng, mẹ nó, thật sự gặp phải biến thái rồi. Trái tim kinh hách của cô đã dần trầm tĩnh lại, cô biết hiện tại hoảng loạn chỉ càng khiến tình huống thêm phức tạp. Đỗ Trọng Bình là một kẻ biến thái, hắn nhất định sẽ không buông tha cho cô, điều cần làm hiện tại chính là kéo dài thời gian cho đến khi mọi người tìm được mình. “Tôi có một chuyện không hiểu, gia đình tôi đã đắc tội gì với anh sao? Ba tôi luôn tin tưởng anh, tạo mọi điều kiện và không gian để anh phát triển, tại sao anh lúc nào cũng nhắm vào chúng tôi?” Đây cũng là điều mà Trần Viện vẫn luôn thắc mắc. Đỗ Trọng Bình cười khẩy, một lần nữa ngồi xuống, nâng cằm Trần Viện lên đối diện với hắn: “Chậc chậc, hai cha con mày giống nhau quá, nhất là cái mũi này, cái miệng này, hèn gì ông già đó cưng mày đến như vậy.” Giọng nói hắn không che dấu được chua chát cùng ganh tị. Trần Viện xoay mặt sang hướng khác, tránh khỏi bàn tay đang siết chặt cằm mình, ánh mắt vẫn nhất nhất trừng Đỗ Trọng Bình như đang chờ đợi câu trả lời từ hắn: “Tôi tự hỏi gia đình tôi chưa từng làm điều gì có lỗi với anh. Ngay từ đầu, ba luôn ưu ái và bồi dưỡng anh, một đường cất nhắc anh từ một nhân viên quèn trở thành trợ lý cấp cao, cuối cùng anh đã làm gì để báo đáp lại ba? Hãm hại ông ấy để chiếm đoạt công ty, sau đó lại giết người rồi đỗ tội lên đầu chúng tôi. Bây giờ lại bắt tôi đến đây. Rốt cuộc anh đang muốn làm gì? Trả thù vì chúng tôi không chịu hai tay dâng lên hết sản nghiệp cho anh sao? Anh có tư cách gì giành lấy thứ đó?” Trần Viện không kiềm chế được bản thân, chỉ cần nghĩ đến những hành động vừa qua của Đỗ Trọng Bình, trong lòng liền cuồn cuộn phẫn nộ. Cho dù đang ở tỉnh huống bất lợi, cô vẫn không giữ được miệng mình mà tuôn ra những lời trong lòng suy nghĩ. Nhưng khi vừa dứt lời, một cái tát vang dội ngay lập tức đáp lên mặt Trần Viện. Đỗ Trọng Bình hai mắt đỏ ngầu nhìn cô: “Tao có tư cách gì sao? Đương nhiên tao có, trong cái công ty này, còn ai có tư cách làm chủ hơn ngoài tao!” Trần Viện bị đánh đau, tâm lý phản nghịch càng trỗi dậy mạnh mẽ: “Tư cách gì? Tư cách chó má của anh à. Đỗ Trọng Bình, đừng làm như cả thế giới này thiếu nợ anh. Anh chẳng qua chỉ là một kẻ lòng tham không đáy, ăn cháo đá bát, trong khi người khác vươn tay giúp đỡ anh, lại lại hận không thể một dao đâm chết họ, đã từng thấy người vô liêm sĩ, nhưng chưa có ai vô liêm sĩ như anh.” Đỗ Trọng Bình bị những lời của Trần Viện kích thích, con ngươi sâu thẳm hằng lên từng tia điên cuồng. Hắn giơ tay bóp lấy cổ Trần Viện, chỉ cần siết chặt thêm một chút, sinh mạng cô trong tay hắn sẽ dần dần tiêu thất. Hai tay bị buộc vào lan can, Trần Viện không cách nào chống cự, chỉ có thể bị động thừa nhận sự tấn công của Đỗ Trọng Bình. “Đúng vậy, tao lòng tham không đáy, ăn cháo đá bát thì sao? Mày lấy cái quyền gì nói tao. Trong lúc tao nghèo khổ, chịu đói, chịu rét, bị người ta phỉ nhổ, xa lánh vì là một thằng không có cha thì mày như thế nào? Mày ăn sung mặc sướng, bước chân ra khỏi nhà có người đón đưa, mày được ông ta cưng chiều như một công chúa. Một đứa ngu xuẩn lớn lên trong nhung lụa như mày có tư cách gì phán xét tao? Những thứ mày đang có phải là của tao mới đúng, đáng lẽ mày không nên tồn tại trên đời này.” Trần Viện hoàn toàn nghe không hiểu ý tứ của Đỗ Trọng Bình, bởi lẽ lúc này cô đang có một cuộc đấu tranh còn khốc liệt hơn, cuộc đấu tranh giữa sinh và tử. Yết hầu bị bóp chặt một thời gian dài, đau đớn ban đầu đã thay thế bằng cơn co giật vì ngạt thở, gương mặt trắng bệch tím tái, hai mắt trợn ngược lên, đồng tử có dấu hiệu gần như tan rã. Trần Viện lúc này chỉ còn một suy nghĩ duy nhất: Mình sẽ chết!