Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 3 : Ngày đầu tiên đến lớp
Biết bao nhiêu người trưởng thành mơ ước có được một chiếc vé trở về tuổi thơ, được mỗi ngày cắp sách đến trường, không gì tốt đẹp hơn quãng thời gian của tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, vô ưu vô lự, không cần biết đến những bộn bề xô bồ của cuộc sống, chỉ ở dưới mái trường, tận hưởng những điều tốt đẹp mà tuổi trẻ mang lại.
Trần Viện chính là một trong số ít những người may mắn được hưởng đặc ân đó. Đứng trước cổng trường, Trần Viện không cách nào kiềm chế được xúc động muốn thét lên. Cô lại một lần nữa được trở về quãng đời học sinh, một lần nữa được cắp sách đến trường. Tưởng tượng xem, một tâm hồn già nua ẩn dấu trong thân xác cô gái mười bảy tuổi đến trường học, đó là một chuyện phấn khích đến nhường nào.
Trường trung học mà Trần Viện đang theo học là một trường tư thục cao cấp, học sinh ở đây đa phần đều là những người có gia thế tốt. Ngôi trường này chỉ có người có tiền mới theo học nổi, hơn nữa, có tiền chưa chắc đã vào được trường này. Chính vì vậy, mỗi học sinh trong trường đều là những ông trời con không ai dám động, đó cũng là nguyên nhân cả năm học “Trần Viện” chỉ xuất hiện vài buổi mà phiếu điểm vẫn đều đều gửi về nhà, dĩ nhiên là thành tích cũng không phải rất tốt, dù sao thì nó cũng không phải là thứ “Trần Viện” thật sự quan tâm. Dựa theo trí nhớ của “Trần Viện”, cô chậm rãi đi đến phòng học. Có lẽ do quá hưng phấn nên Trần Viện hôm nay dậy sớm hơn mọi ngày, kết quả là khi cô đến lớp, trong phòng học vẫn chưa có ai. Cô thuần thục trở về chỗ ngồi, tháo cặp sách xuống, cẩn thận lục lại trong đầu thông tin về lớp học, cuối cùng cô phát hiện ra mình không biết bất kỳ ai trong lớp, chỉ nhớ mang máng người ngồi bên cạnh cô là một cô gái tên là Nhã gì gì đó.
Sân trường bắt đầu trở nên nhộn nhịp hơn, lớp của Trần Viện cũng dần đông đúc. Ngày đầu tiên đến lớp học, Trần Viện được hưởng chế độ của một đại minh tinh, và cô vô cùng hưởng thụ điều này….mới là lạ. Cho cô xin, cô không phải là con khỉ trong vườn bách thú, tại sao ai bước vào phòng học cũng đều nhìn cô bằng một ánh mắt kỳ quái, cho đến khi họ về đến chỗ ngồi vẫn không thu lại ánh mắt. Trần Viện ban đầu không thích ứng được, cứ đưa tay lên sờ mặt, lo lắng sáng nay mình rửa mặt không sạch nên còn dính kem đánh răng, sau đó cô dần chết lặng. Thích nhìn á, cứ nhìn thoải mái đi, bộ chưa từng thấy con khỉ đi học sao? A không, bậy bậy, chưa từng thấy mỹ nữ đi học sao?
Một lúc sau, cảm nhận vị trí kế bên mình có người ngồi xuống, Trần Viện quay qua nhìn. Hóa ra đây chính là bạn cùng bàn của cô, một cô bé đáng yêu, mắt to tròn long lanh, tròng đen lại nhiều hơn tròng trắng khiến cho người ta có lỗi giác nó càng thêm to lớn và linh động, gương mặt bầu bĩnh phấn nộn, chiếc mũi nhỏ nhắn có chút hỉnh lên, vóc dáng cô bé không được cao, chỉ khoản 1m55, phải nói thế nào nhỉ, đây là một tiểu loli chính hiệu. Trần Viện cố gắng kiềm chế dục vọng muốn đưa tay lên véo mặt cô bé, cô mỉm cười gật đầu chào hữu nghị. Cô bé hồi đáp lại Trần Viện bằng một cái nguýt dài rồi hừ lạnh.
Cái gì đây, không hoan nghênh cô sao? “Trần Viện” sống cũng quá thành công đi, bạn nối khố bỏ rơi, bạn cùng lớp ghét bỏ. Trần Viện trong tiểu thuyết làm người cực đoan như vậy cũng không phải không có nguyên nhân a. Mọi người xung quanh đều không chào đón cô, cô sống cô độc suốt quảng đời niên thiếu mà không có lấy một người bạn. Sau khi cô gặp được nam chính, bị vẻ ngoài của anh mê hoặc rồi điên cuồng theo đuổi. Mà nam chính trước khi yêu nữ chính thì luôn không từ chối phụ nữ tự đưa đến cửa, anh ta đối với Trần Viện lúc gần lúc xa, vô hình trung lại càng khiến cô càng thêm mê muội, cuối cùng anh ta trở thành một chấp nhất của cô, khiến cô muốn kiên trì giành được. “Trần Viện” này có điểm đáng hận cũng cũng điểm đáng thương. Nếu cô giành sự chấp nhất của mình cho việc khác, giả như sự nghiệp chẳng hạn, với sự kiên trì và quỷ quyệt của cô hẳn là sẽ giành được thành tựu không nhỏ, chỉ tiếc cô yêu không đúng người.
Đối với sự bài xích của mọi người, Trần Viện chỉ cảm thấy nhàn nhạt, không quan tâm gì cho mấy, dù sao đi nữa muốn một tâm hồn già nua như cô có thể dễ dàng hòa hợp với mấy đứa trẻ này cũng không phải chuyện dễ. Cô mở túi sách, đem tập sách trãi lên bàn học, nói như vậy cho có hình thức, thật ra cô chỉ bày ra một quyển vở trắng ngần không có chữ nào, còn sách à? Cho xin đi, cô không biết thời khóa biểu, chẳng lẽ mang hết sách giáo khoa lên lớp?
Tiểu loli ngồi cạnh bên liếc thấy quyển vở trắng tinh của cô thì lại khinh thường hừ một tiếng. Cái liếc mắt của cô kèm với vẻ mặt khoa trương, Trần Viện biết cô bé không có thiện cảm với mình nhưng vẫn cảm thấy đáng yêu không nhịn nổi. Cún con dễ thương nhà ai chạy lung tung vầy nè, mau nhốt lại đi, không thì ông bị ông chú biến thái xuất hiện bắt mất.
Lớp học đang ồn ào, những âm thanh trò chuyện đột nhiên im bặt, tất cả mọi người đều hướng ra cửa lớp. Một cô gái xinh đẹp bước vào phòng học, cô gái dáng người cao ráo nẩy nở, trán cao mắt hạnh, mỗi cái liếc nhìn đều tràn ngập phong tình khiến người ta mê mẩn, gương mặt được trang điểm kỹ càng lại càng tôn lên vẻ sắc sảo. Trần Viện âm thầm tán thưởng, đây chẳng phải là hồ ly tinh trong truyền thuyết đây sao! Nếu không nhìn thấy đồng phục trên người cô gái, Trần Viện còn lầm tưởng mình đang ở một sàn diễn thời trang nào đó.
Bạn học ngồi bên cạnh Trần Viện lại hừ lạnh một tiếng, xem ra người tiểu loli này không vừa mắt không chỉ có một mình cô. Trần Viện tò mò, chồm sang nói nhỏ bên tai cô bé.
“Này, người đó là ai vậy? Trông giống hồ ly tinh quá.” Cô vừa hỏi, mắt lại hướng đến cô gái kia.
“Hừ, là thiên kim tập đoàn châu báu Lê thị. Chẳng phải chỉ là dòng thứ thôi sao, mỗi ngày đi học mà cứ như đi trình diễn thời trang vậy, ngứa mắt….Ơ, mà tại sao tôi phải giải thích cho cậu chứ, hứ!”
Trần Viện che miệng cười trộm, cô cảm thấy cô bé này thật đáng yêu.
Năm phút sau thì giáo viên tiến vào lớp học, phát hiện thấy chỗ ngồi trống trong lớp hôm nay xuất hiện Trần Viện cũng có chút ngạc nhiên, sau đó làm như không có gì, bắt đầu giảng bài mới. Tiết đầu tiên là học văn. Đối với Trần Viện, đã từng học bốn năm báo chí, còn có ba năm tác nghiệp thì viết và phân tích văn học hẳn là không thành vấn đề. Trong buổi học cô chăm chú nghe giảng, lâu lâu còn phát biểu một chút ý kiến của mình, điều này khiến giáo viên vô cùng phấn khích. Trần Viện là ai a? Là học sinh cá biệt quanh năm không thấy mặt, thành tích luôn đội sổ, hôm nay lại nhiệt tình học tập như vậy, giáo viên đương nhiên là cảm thấy thành tựu rồi, nguyên nhân lý giải duy nhất là do tiết học của thầy quá sinh động, hấp dẫn học sinh, nên học sinh yếu kém nhất cũng có thể hiểu bài thấu đáo. Chính vì vậy, trong giờ học thầy luôn đặc biệt chiếu cố Trần Viện, một khi đặt ra câu hỏi đều ưu tiên Trần Viện là người trả lời. Điều này khiến cho nhóm học sinh trong lớp cũng thở phào nhẹ nhõm bởi vì có người chết thay.
Lý Nhã Hân ngồi bên cạnh, thấy biểu hiện xuất sắc hôm nay của Trần Viện thì nét mặt có phần hòa hoãn hơn, tuy nhiên vẫn không cho Trần Viện sắc mặt tốt. Kỳ thật không phải cô ghét Trần Viện, mà bản năng của cô luôn nhắc nhở mình nên tránh xa những học sinh cá biệt. Trần Viện mấy ngày trước đây do dùng chất kích thích bị sốc thuốc phải cấp cứu, đây là bí mật được ngầm công khai trong giới cô chiêu cậu ấm, ai mà không biết. Có điều cô chỉ hơi ngạc nhiên tại sao hôm nay Trần Viện lại đi học, hơn nữa lại vô cùng tích cực. Chẳng lẽ chất kích thích còn có khả năng khai sáng đầu óc. Hoặc giả do bị sốc thuốc, kinh mạch của cậu ấy đột nhiên đả thông, tuệ căn cũng được khai mở, từ đó trở về sau, Trần Viện bước đi trên con đường tu luyện, chân chính trở thành võ lâm cao thủ.
Lý Nhã Hân ngồi ngẩn ngơ ảo tưởng, đến lúc chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên cũng không hay biết. Thầy giáo thu dọn sách vở, cầm túi sách bước ra khỏi phòng học, vẻ mặt xuân quang phơi phới. Mười năm công tác trong ngành giáo dục, thầy chưa bao giờ có cảm giác thành tựu như hôm nay.
Trần Viện giơ nhón tay, chọc chọc lên cánh tay Lý Nhã Hân: “Này, cho mình hỏi một chút.”
“Hử, chuyện gì?” Lý Nhã Hân hoàn hồn, theo bản năng quay sang hỏi Trần Viện.
“Mình không có thời khóa biểu, cậu cho mình được không?”
“Hừ, tại sao tôi phải cho cậu biết chứ.” – Lý Nhã Hân lườm một cái, vẻ mặt không quan tâm.
Trần Viện thở dài, thầm than trách nhân duyên của mình quá tệ.
“Vậy cậu chỉ cho mình lớp trưởng là ai đi.”
“Cậu hỏi cậu ấy làm gì?” Lý Nhã Hân nhíu mày nghi hoặc.
“Thì hỏi thời khóa biểu.”
Trần Viện chần chừ một hồi, chỉ tay về phía cuối lớp: “Đấy.”
Ồ, hóa ra lớp trưởng là một chàng trai tỏa nắng. Dáng người cao ráo, mặt mũi tuấn tú, đã là học sinh trong trường này, hẳn là gia thế cũng không tầm thường, đây đích thị là bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao thiếu nữ.
Trần Viện đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi tiến về phía cuối lớp. Các cô cậu trong lớp cũng tò mò nhìn theo, không biết Trần Viện lại dở trò gì. Phải biết mỗi lần Trần Viện đến lớp học không ngủ gật thì cũng làm việc riêng, nào có chuyện chăm chú nghe giảng như hôm nay.
“Lớp trưởng, cho mình nhờ chút.”
Lớp trưởng xoay mặt qua nhìn thấy Trần Viện, đôi mày thoáng nhíu lại trong phút chốc rồi mới buông lỏng.
“Có việc gì?”
“À không có gì quan trọng, tôi không có thời khóa biểu, cậu gửi cho tôi được không.”
“….Để tôi viết lại cho cậu.”
Lớp trưởng lấy ra một tờ giấy, viết lên thời khóa biểu, sau đó đưa cho Trần Viện. Cô khách sáo cám ơn cậu ấy một tiếng rồi lui bước trở về chỗ ngồi.
“Khoan đã.”
Trần Viện xoay người lại, nghi hoặc giơ ngón tay chỉ vào mũi mình: “Cậu gọi tôi?”. Hành động đáng yêu này kết hợp với vẻ mặt ngơ ngác, khiến cho lớp trưởng bỗng nhiên cảm thấy bối rối.
“…Sau này, nếu không có gì thì thường xuyên đi học một chút.”
Đây chính là một lớp trưởng gương mẫu a, luôn quan tâm giúp đỡ bạn học, cũng nhau tiến bộ đây mà. Trần Viện không từ chối ý tốt của cậu, mỉm cười gật đầu: “Ừm, cảm ơn cậu!” sau đó mới rời đi.
Lớp trưởng đột nhiên thấy mặt mình có chút nóng, đưa tay lên gãi gãi đầu.
Trần Viện rõ ràng nghe được một tiếng hừ lạnh, sau đó trời đất quay cuồng, cô cảm thấy dưới chân mình có vật gì đó cản lại, khiến cô phải vấp ngã. May mắn lúc ngã về trước cô vô tình chụp lấy một cái bàn học, nếu không sẽ tiếp đất bằng tư thế chụp ếch vô cùng khó coi. Trần Viện bất mãng quay mặt nhìn chủ nhân của cái chân vừa đưa ra ngáng đường, hóa là là của hồ ly tinh Lê thị.
“Chân chó của ai không mang vào đi, sao lại vứt lung tung giữa đường đi vậy.”
“Mày…” Lê Lan Mỹ tức giận trừng mắt nhìn Trần Viện, sau đó mỉm cười, đuôi mắt như cố ý lộ ra vẻ phong tình vô hạn: “Ai, chắc hôm nay sắp có bão lớn, Trần đại tiểu thư vậy mà lại đến trường. Mấy ngày trước không phải là còn bận phóng túng sao? Bây giờ lại giả vờ làm con ngoan trò giỏi. Sao, chán ngấy mấy thằng đầu trâu mặt ngựa rồi? Đổi khẩu vị sang lớp trưởng sao? Cho mày biết, mày không xứng.”
Trần Viện tà tà liếc nhìn Lê Lan Mỹ, không có quá nhiều phản ứng, trong mắt cô đây chỉ là mấy đứa trẻ con học đòi làm trưởng giả, muốn đã kích cô còn chưa đủ trình độ. Trần Viện không nói gì trở về chỗ ngồi, cô biết hiện tại mình đang làm tâm điểm của lớp học, cô không cảm thấy khó chịu khi bị nhiều người chú ý, nhưng họ muốn xem kịch vui thì cô rất không sẵn lòng. Muốn xem phim thì ít nhất cũng phải trả tiền vé chứ. Nhưng hành động này rơi vào mắt của Lê Lan Mỹ lại là Trần Viện sợ quá nên cụp đuôi chạy, khiến cô ta khoái trá không thôi.
“Ngu ngốc, bị người ta trêu đùa mà cũng không dám hé ra nửa câu.” – Lý Nhã Hân bất mãng nhìn Trần Viện, cô bé hơi lớn tiếng nên sự chú ý vừa bị dời đi của mọi người một lần nữa tập trung lên người Trần Viện.
Trần Viện mỉm cười, xem ra tiểu loli này có không ít bất mãn với hồ ly tinh: “Cậu mới ngu ngốc, cậu ra đường gặp một con chó sủa bậy, cậu sẽ quay lại sủa nó sao?” Câu nói này Trần Viện cũng không ngại cao giọng lên để mọi người nghe thấy.
Lê Lan Mỹ như bị đạp phải đuôi, đứng dậy đập bàn: “Mày nói ai là chó!”
“Ai phản ứng, người đó là chó.” Trần Viện cười cười ngồi xuống, bình tĩnh cứ như chuyện đang xảy ra không hề liên quan đến cô.
Lý Nhã Hân ngây người một hồi, sau đó khoa trương cười to.
“Ha ha ha ha, có người tự nhận mình là chó, ha ha ha ha, con chó sủa bậy, a ha ha ha ha.” Những người xung quanh cũng xoay mặt đi, cố kiềm nén tiếng cười lại. Cũng có một số người không khách sáo, cười to không thua kém gì Lý Nhã Hân.
Trần Viện đỗ mồ hôi, tiểu loli này hình như hơi phấn khích thì phải, xem cô cười cũng quá khoa trương đi, có thể vài giây nữa thôi, những điều kỳ lạ trên thế giới sẽ ghi nhận thêm một trường hợp tử vong vì cười quá nhiều mà trẹo quai hàm.
Lê Lan Mỹ tức giận, nguýt dài một cái, xoay người đạp lên đôi giày một tấc hai bước ra khỏi phòng học.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
34 chương
196 chương
29 chương
81 chương
62 chương
59 chương