Khi đến Sơn Hải, Trần Viện mới biết được đám Minh Vũ cũng có lịch trình ở đây. Mấy hôm trước chỉ biết bọn họ chuẩn bị đến một khu nghĩ dưỡng để quay  bộ quảng cáo mới cho hãng thời trang Fonix của Hàn Quốc, không nghỉ đến nơi đó lại là Sơn Hải, hơn nữa, Huỳnh Tấn Phát còn tranh thủ được cho Lâm An An vai nữ chính trong bộ video quảng cáo này. Mặc dù hãng thời trang ban đầu muốn chọn một diễn viên có tên tuổi để hợp tác, tuy nhiên dưới sự đề cử của Huỳnh Tấn Phát, phía đại diện công ty cũng thấy được Lâm An An, cảm thấy khí chất của cô rất thích hợp với vai diễn, sau khi casting vài lần thì đồng ý chấp nhận cô, đương nhiên thù lao không thể so với Nam Nhi, thậm chí còn thua gấp bội, đây cũng xem như là cách công ty tiết kiệm chi phí quảng cáo, nhưng dù sao vẫn là một bước tiến lớn trong nghiệp diễn nghệ của Lâm An An. Bây giờ Trần Viện mới hiểu tại sao Lý Gia Thành lại nhanh chóng đáp ứng đi cùng gia đình cô. Hóa ra là đã mưu tính trước. Chỉ có điều quái lạ là từ khi nào tin tức anh ta lại linh thông đến thế, hơn nữa còn vô cùng tích cực chuẩn bị, chẳng lẽ là bị cái gì kích thích? Nếu Lý Gia Thành biết được suy nghĩ này của Trần Viện chắc sẽ cảm thấy vô cùng oan uổng, anh hoàn toàn không biết gì cả, anh chỉ muốn giành thời gian nghỉ ngơi thả lỏng cùng gia đình thôi mà, từ khi nào lại bị lôi kéo vào âm mưu đoạt vợ của Trần Viện. Đoàn người đến nơi đã là giữa trưa, Lý Gia Thành nhanh chóng làm thủ tục nhận  phòng. Khu nghỉ dưỡng này rất rộng, nơi ở được chia thành nhiều khu nhỏ, mỗi khu gồm ba đến bốn phòng, theo cấu trúc của một căn nhà nhỏ, có hàng rào, vườn tược riêng biệt, khiến người ta có cảm giác ấm áp của một gia đình. Nơi bọn họ ở là một căn nhà tựa chân núi gồm ba phòng ngủ, một phòng khách, mỗi phòng đều có phòng tắm riêng rất lớn, nội thất cao cấp, có bồn mát xa cùng bể bơi lộ thiên, quả nhiên là một nơi vô cùng lý tưởng để nghỉ dưỡng. Nhà hàng, spa, phòng tập thể hình, quan bar…đều tập trung lại một chỗ riêng biệt, bể bơi nước nóng ngoài trời ở tầng thượng kết hợp với vườn hoa trên không, đây quả là một nơi xa hoa mà biết bao người muốn hướng đến. Năm người trở về phòng thu xếp đồ đạc rồi cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa trưa, sau đó ba Trần dắt tay mẹ Trần đi dạo hưởng thụ không khí hai người, Trần Viện thì kéo hai anh em Lý Gia Thành đến địa điểm bọn Minh Vũ đang quay quảng cáo. Đối với việc này, Lý Gia Thành có chút bất mãn, anh đến đây là để nghỉ ngơi thư giãn, như thế nào lại phải theo chân đám nhóc này chạy đến đoàn phim. Mà Lý Nhã Hân thì vô cùng hưng phấn, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt thấy một đoàn làm phim chuyên nghiệp làm việc. Trước đó Trần Viện đã liên lạc với Huỳnh Tấn Phát, địa điểm quay hiện tại là ở hồ bơi trên không. Ba người nhanh chóng đến tòa nhà trung tâm, vào thang máy đi thẳng lên tầng thượng. Minh Vũ sớm phát hiện ra ba người Trần Viện, liền đi lại đón. Bọn họ đi đến phía đám đông bên hồ bơi, tìm một vị trí ngồi xuống. Đoàn phim đang điều chỉnh máy móc trước khi quay. Trưa nay sẽ quay phân cảnh cuối cùng của đoạn quảng cáo, chỉ có Luân, Triệt và Lâm An An tham diễn, tuy nhiên đám người còn lại vẫn đến tham gia náo nhiệt. Đây là một đoạn quảng cáo ngắn khoản hơn hai phút giới thiệu mẫu trang phục mới nhất cho mùa xuân năm nay của Fonix. Nội dung đoạn phim quảng cáo cũng khá đơn giản, nói về hành trình theo đuổi một cô gái của năm chàng trai, đã tiến hành quay từ hai hôm trước, trưa nay chỉ còn một phân cảnh cuối cùng là hoàn thành giai đoạn sơ kỳ của đoạn quảng cáo. Còn lại chính là cắt ghép chỉnh sửa, hiệu ứng và nhạc nền. Nội dung cụ thể của đoạn quảng cáo này như sau. Phân cảnh 1: vào một ngày đẹp trời, năm chàng trai trẻ đang cưỡi xe đạp đi dạo thì trông thấy một cô gái xinh đẹp. Năm người cùng quyết định vạch ra chiến lược theo đuổi bạn gái cho mình và mỗi người đều đi theo một kế hoạch riêng. Phân cảnh 2: tại phòng gym, Minh Vũ một thân quần sọt áo phông cộc tay bó sát người, đeo găng tay đấm bốc, tung ra những cú đánh đầy kỹ thuật trên bao cát, mồ hôi chảy dọc theo sườn gương mặt, chảy xuống yết hầu rồi thấm qua lớp vải mỏng manh, khiến chiếc áo càng thêm dán chặt vào khuôn ngực tráng kiện. Cậu hất tóc lên, một vài giọt nước phía tóc mái rơi xuống, tạo nên một khung cảnh vô cùng mỹ lệ, khiến bất kỳ thiếu nữ nào nhìn vào cũng phải mặt đỏ tim đập. Minh Vũ cố gắng tạo ra tư thế có thể phô bày trọn vẹn vẻ đẹp mạnh mẽ của mình nhằm thu hút sự chú ý của cô gái đang tập ở máy chạy bộ phía đối diện. Lâm An An cảm giác dường như có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, liền ngẩng đầu lên, sau đó dường như không phát hiện ra điều gì, cầm bình nước ngửa cổ lên uống một hơi rồi bỏ đi, để lại phía sau một chàng trai đang tiếc nuối nhìn theo. Phân cảnh 3: Tại sân tennis, Minh một thân trang phục vận động thuần trắng, chân đi giày thể thao, đeo băng bảo hộ cổ tay, phía trên còn đội một chiếc nón lưỡi trai, cậu lúc này là một chàng trai trẻ tuấn tú tràn đầy sức sống. Lúc này đây, Minh ở trên sân tennis liên tục tung ra những cú đánh vô cùng đẹp mắt. Từng động tác phóng khoáng và dứt khoát của cậu nhận được vô số ánh mắt ái mộ của những cô gái xung quanh, duy chỉ có một người là không chú ý đến. Lâm An An vừa đánh xong một set, đang ngồi nghỉ ngơi ở dãy ghế dọc bên sân, cô chăm chú nhìn điện thoại như đang xem một tin tức thú vị nào đó mà không hề hay biết có một người vì mình mà ra sức biểu hiện ngoài sân. Đột nhiên cô dứng dậy như nghe thấy có người đang gọi mình, sau đó cô cười tươi, vẫy tay đáp lại người đó rồi bước ra khỏi sân tennis. Trong khoảnh khắc Lâm An An bước đi, Minh thất vọng nhìn theo, kết quả của giây phút thất thần đó, chính là bị một quả bóng dội vào đầu. Phân cảnh 4: Tại một nhà hàng sang trọng, Thức một thân âu phục màu đen được cắt may tỉ mỉ, ống quần ôm sát càng tôn lên dáng người cao ráo hoàn mĩ của cậu, trên cổ đeo một chiếc nơ càng làm tăng lên vẻ trang trọng và lịch thiệp của chàng trai này. Thức hiện tại đang ngồi bên cạnh cây dương cầm, không xa phía bên trái cậu là một cô gái xinh đẹp đang chậm rãi thưởng thức bữa tối. Thức mỉm cười tao nhã, đặt tay lên dương cầm, chậm rãi đánh một khúc nhạc. Lâm An An đang dùng bữa, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn êm tai vang lên, ngẩng đầu lên thì phát hiện ra có người đang  chơi đàn. Thức nhận ra cô ấy đang nhìn mình, càng thêm đắc ý. Lâm An An không nói gì, mỉm cười cúi xuống, vừa ăn vừa thưởng thức âm nhạc. Bữa ăn kết thúc, cô ưu nhã lau khóe miệng, sau đó đứng dậy rời đi. Và trưa hôm nay, tại hồ bơi trên không này sẽ tiến hành quay phân cảnh cuối cùng của đoạn quảng cáo. Lâm An An và Luân đã tạo hình xong đi về phía Trần Viện để ngồi chờ. Thấy Lâm An An đến, Trần Viện liền đưa tay lên chọt chọt Lý Gia Thành, cho đến khi anh quay sang lườm một cái Trần Viện mới thu tay lại. Anh trai mặt than này thật là, thức ăn đã đưa đến miệng rồi mà còn không chịu cắn xuống. “Trần Viện, tới lâu chưa?” Lâm An An thấy Trần Viện liền vui vẻ hỏi. “Vừa mới đến thôi, mấy hôm nay diễn thế nào?”  Nghe Trần Viện hỏi đến chuyện này, Lâm An An liền tươi cười rực rỡ: “Rất tốt!” Từ ngày ký hợp đồng với giải trí Ban Mai, cô mới xem như chính thức bước vào giới diễn nghệ, cô hiện tại đang rất nghiêm túc học hỏi là tích lũy kinh nghiệm, nhận được vai diễn trong đoạn quảng cảo này quả thật là chuyện cô không dám nghĩ đến, chính xác là một miếng bánh từ trên trời rơi xuống, khiến cô mừng rỡ không thôi. Trần Viện để ý thấy vẻ mặt của Luân, liền hỏi: “Luân sao vậy, bị ai dẫm vào đuôi à.” Luân giận hừ một cái, xụ mặt nhìn kịch bản. Lâm An An ngồi bên cạnh bụm miệng cười: “Cậu nhóc đang ganh tỵ với tạo hình của Triệt đó mà.” Trần Viện quét mắt nhìn Luân từ trên xuống dưới, sau đó an ủi: “Sao vậy, tạo hình của cậu trông rất ổn mà.” Luân bất mãn quệt miệng một cái: “Mình cũng có cơ bụng mà, sao đạo diễn không để mình diễn vai của Triệt chứ.” Phối hợp với lời nói của Luân, Triệt từ bên trong bước ra, hóa ra tạo hình của cậu ấy là cởi trần, chỉ mặc độc một cái quần bơi. Đến bây giờ Trần Viện mới hiểu được, bất kì ai cũng có một chấp niệm riêng của mình, mà chấp niệm của Luân chính là cơ bụng của cậu. Không hiểu nổi cái thời mập ì không có cơ bụng kia, cậu ấy phải sống như thế nào. Trần Viện thấy Triệt cởi trần, để lộ cơ bụng sáu múi săn chắc thì mắt dán chặt vào không rời, khiến cho Triệt đột nhiên cảm thấy rùng mình mà không biết nguyên nhân. Lý Gia Thành phát hiện ra hướng nhìn của Trần Viện, cảm thấy có chút bực mình, bèn ngồi chồm ra phía trước, chặn đi ánh mắt như sói đói của cô. Máy móc thiết bị đã được lắp đặt sẵn sàng, đạo diễn hô to mọi người chuẩn bị. Lâm An An và Triệt trở về vị trí của mình, chuẩn bị diễn. Đạo diễn phát hiện ra xuất hiện thêm đám người Trần Viện thì có chút bất mãn, sau đó Huỳnh Tấn Phát giải thích là người của giải trí Ban Mai thì vẻ mặt mới hòa hoãn lại. Trần Viện thầm gật đầu, đây thật sự là một đạo diễn vô cùng nghiêm túc. Đạo diễn vừa hô “Diễn”, Triệt liền bắt đầu xuất hiện trong tầm ngắm của máy quay. Cậu cởi trần, chỉ mặc một chiếc quần bơi, toàn bộ cơ thể tráng kiện và quyến rũ được phô bày trọn vẹn, theo từng bước đi của cậu, trong ánh nắng, cơ bắp hữu lực rắn chắc dưới làn da rám nắng cuồn cuộn hiện ra, khiến các cô gái không thể rời mắt. Triệt đi đến trước mặt một cô gái đang mặc bộ đồ bơi hai mảnh màu vàng tươi, kiểu dáng khá kín đáo, bên ngoài cô còn khoác thêm một chiếc áo phông dài bằng lưới, khiến cơ thể xinh đẹp của cô thoắt ẩn thoắt hiện, làm người ta càng thêm mê muội. Triệt cố tình nhìn cô ấy một cái rồi nghiêng người, làm một cú nhảy xuống nước tuyệt đẹp khiến các cô gái phải ngẩn ngơ. Lâm An An ngồi trên ghế dựa, không chú mấy đến phong cảnh trước mặt, cô lấy kính râm đeo vào rồi nằm xuống ngắm mây bay. Triệt từ dưới nước nổi lên, thấy biểu hiện của mình vẫn không lọt được vào mắt cô gái thì lộ ra thần thái vô cùng thất vọng. “Cắt! Tốt lắm, chuẩn bị phân đoạn tiếp theo.” Cảnh quay tiếp theo cũng là ở hồ bơi, nhưng lần này người xuất hiện là Luân. “Diễn.” Trong ống kính đột nhiên xuất hiện một chàng trai trẻ, dáng người cao ráo, gương mặt tuấn tú, tinh xảo, tuy không còn nét trẻ con, nhưng vẫn chưa hoàn toàn là người trưởng thành, cậu mặc quần jean thoải mái, đi giầy thể thao cùng một chiếc áo phông đơn giản, bên ngoài khoác một cái áo khoác da màu nâu, kiểu dáng mới lạ và bắt mắt, chiếc áo này tạo thành điểm nhấn trọng yếu cho phong cách của cậu, mặc dù đơn giản nhưng không kém phần cá tính và năng động. Chiếc áo khoác này chính là sản phẩm chủ đề của đoạn quảng cáo. Luân bước về phía Lâm An An, có chút do dự, lại có chút ngại ngùng, một hồi sau mới quyết định đi đến bên cạnh cô gái. Lâm An An đang thả lỏng trên chiếc ghế dựa, đột nghiên thấy có người xuất hiện bên cạnh mình, cô ngồi dậy tháo kính râm xuống. Là một chàng trai trẻ tuấn tú, cả người cậu toát ra khí chất tươi mát, thoải mái, khiến người ta bất giác muốn đến gần. Lâm An An cảm thấy mặt có chút nóng, cúi đầu xuống. Chàng trai trẻ đột nhiên đưa tay ra, trên tay cậu là một ly nước trái cây vàng tươi, trên miệng ly còn gắn thêm một miếng cam đẹp mắt: “Cho cậu!” Lâm An An có chút do dự, đưa tay bắt lấy ly nước đưa lên miệng uống một ngụm, hương vị mát lạnh của cam ép khiến cô cảm thấy thoải mái hơn, liền cười tươi nhìn chàng trai trẻ phía đối diện: “Cảm ơn cậu.” Luân thấy nụ cười xinh đẹp của Lâm An An, đột nhiên có chút bối rối, đưa tay lên gãi gãi đầu. “Cắt! Cậu diễn cái kiểu gì vậy, tôi kêu cậu tỏ vẻ ngây ngốc thất thần vì nụ cười của nữ chính, bộ mặt như mắc hội chứng down kia là như thế nào!” Luân có chút bối rối, cúi đầu xin lỗi mọi người. Đám Minh Vũ cùng Trần Viện rất không nể tình, nghe đạo diễn nói như vậy liền bụm miệng cười ha hả. “Diễn.” Sau khi chuẩn bị lại mọi thứ, đạo diễn lại hô lên. “Cắt! Cậu diễn là một chàng trai đang ngượng ngùng, lần đầu biết yêu, bày ra vẻ mặt khả ái đáng yêu  như vậy để ai nhìn hả!” Đạo diễn một lần nữa xù lông quát. Trần Viện che miệng, ghé sát bọn Minh Vũ nói: “Bản chất tiểu thụ ngàn năm không bỏ được.” Cả đám nghe xong liền cố gắng áp chế tiếng cười, chỉ có Lý Nhã Hân không biết điều, ôm bụng cười lớn, cuối cùng bị đạo diễn lườm một cái mới hoảng hồn ngậm miệng lại. Luân thì quẳng cho họ một ánh mắt, ngụ ý ‘tôi sẽ tính sổ các cậu sau’. Sau ba lần hỏng, cảnh quay cuối cùng xem như kết thúc. Nhiệm vụ của Nam Nhi và Lâm An An coi như hoàn thành. Mọi người đứng dậy chào đoàn làm phim rồi chia tay nhau. Trần Viện lúc này mới lên tiếng hỏi: “Các cậu ngày mai còn lịch trình không.” Đám người nhìn sang Huỳnh Tấn Phát, anh lắc lắc đầu nói: “Hết rồi, các cậu được trở về nhà nghỉ phép, còn Lâm An An hiện tại không có vai, qua tết âm lịch tôi sẽ sắp xếp lịch khác.” Mấy chàng trai trẻ nghe vậy thì lớn tiếng hoan hô một phen, cuối cùng bị Huỳnh Tấn Phát dội một gáo nước lạnh: “Nghỉ tết năm nay tôi không nhận show, thay vào đó là bài tập ôn thi.” Cả đám nghe xong liền xìu xuống. Trần Viện nghĩ nghĩ liền nói: “Vậy mọi người ở lại thêm một ngày đi, ngày mai chúng ta mở tiệc nướng ở bể bơi được không?” Bản chất nữ hoàng tiệc tùng của Trần Viện đột nhiên trỗi dậy. Mọi người nghe xong tinh thần liền phấn chấn, không hề do dự liền gật đầu đồng ý. Lý Gia Thành không tỏ thái độ gì, cũng không đưa ra ý kiến, anh đang nghiêm túc suy nghĩ, nếu mở tiệc ở bể bơi chính là cơ hội tốt nhất để khoe cơ bụng không phải sao.