Hành Trình Giành Nữ Chính Về Tay Nam Phụ
Chương 14 : Nam Nhi
Một lát sau, Nguyễn Bác Học một thân âu phục trắng ngần nho nhã bước lên sân khấu, biểu diễn độc tấu đàn dương cầm. Trần Viện âm thầm chậc lưỡi, đây chính là bạch mã hoàng tử chân chính nha, hồ ly tinh Lê Lan Mỹ không bị mê muội mới là chuyện lạ, cô để ý thấy mấy thiếu nữ xung quanh đều đang dùng ánh mắt mơ màng để nhìn cậu ấy.
Thời gian chậm rãi trôi, thoắt cái đã gần đến mười giờ, tiết mục cuối cùng đã bắt đầu. Người biểu diễn là một cậu học sinh mà Trần Viện không có nhiều ấn tượng cho mấy. Chỉ biết chàng trai tuấn tú này tên là Đào Minh Vũ, là một người khá hoạt bát và năng động trong lớp. Hôm nay Đào Minh Vũ xuất hiện với một hình tượng hoàn toàn khác, tóc cậu chẻ hai mái, một bên màu vàng, một bên màu xanh dương khá chói mắt, trên mặt, trên tai không biết bị cậu gắn bao nhiêu khoen, quần áo theo phong cách hip hop, đáy quần dài đến đầu gối, mắc đầy dây xích. Lúc Đào Minh Vũ vác ghi-ta điện bước ra sân khấu, Trần Viện âm thầm đỗ mồ hôi. Nói thật, không phải cô là bà già khó tính, nhưng cô không thể ưa nổi loại hình tượng như thế này.
Đào Minh Vũ đứng giữa sân khấu, giới thiệu tiết mục biểu diễn của cậu là một ca khúc có tên là Nam nhi. Trần Viện cũng không chú ý lắm, chỉ cảm thấy cái tên này tương đối quen tai. Dù sao cô cũng không trông đợi gì nhiều trên người cậu bé nổi loạn này.
Một giây sau, âm nhạc vang lên, ấn tượng của Trần Viện đối với Đào Minh Vũ hoàn toàn thay đổi. Nhìn cậu bé đứng trên đài cao kia, ngón tay khẽ lướt dây đàn, cả người như đắm chìm vào âm nhạc, Trần Viện cảm nhận được trên người chàng trai trẻ này toát ra khí chất của một người nghệ sĩ thực thụ.
“………………
Tôi muốn đập bỏ hết lớp gông xiềng mang tên số phận.
Tôi muốn hóa thành một con diều đứt dây để bay đến muôn nơi.
Tôi muốn nói với gió, với mây, với trời cao, với biển rộng, tôi hoàn toàn là chính tôi.
Hey! Đừng chần chờ, hãy bước lên con đường mà ta đã chọn, bởi chúng ta là nam nhi!
Hey! Đừng ngại ngần, hãy thách thức với số phận, bởi chúng ta là nam nhi……..”
Âm nhạc sôi động, kích thích, khiến cho mọi người cảm thấy bản thân tựa như có cái gì đó đang bị dồn nén, muốn thoát ra, muốn bỏ mặc hết thảy để được lắc lư theo âm nhạc. Trần Viện chắc chắn rằng giai điệu bài hát này mình chưa từng nghe qua, nhưng lời bài bát này quen thuộc đến kỳ lạ. Rốt cuộc là cô đã đọc được nó từ đâu? Phải rồi, là đọc được, đây không phải là bài hát do một nhóm nhạc nam thần tượng trong giải trí Ban Mai biểu diễn sao, nhóm nhạc hình như cũng có tên là Nam Nhi. Chẳng lẽ Đào Minh Vũ là thành viên của Nam Nhi?
Tiết mục kết thúc, tất cả mọi người đều đứng dậy hoan hô nhiệt liệt, Đào Minh Vũ trên sân khấu thần thái cũng vô cùng phấn khích.
Con người Trần Viện khẽ đảo. Theo tình hình hiện tại, Nam Nhi vẫn chưa đầu quân về giải trí Ban Mai, nếu như cô thay mặt công ty, đứng ra chiêu mộ họ, đem họ trở thành nhóm nhạc dưới tay mình để bồi dưỡng, sau này khi họ trở nên nổi tiếng, ắt sẽ là một bước tiến lớn của cô trong việc đặt nền móng của bản thân trong công ty. Cô biết mình trong mắt mọi người chỉ là một nhóc con thích ba hoa chích chòe, không có năng lực nhưng vẫn học đòi làm người lớn. Đặc biệt là một vài lão già cổ hủ trong Hội đồng quản trị, luôn công khai hoặc ngấm ngầm công kích việc ba Trần cho cô nhúng mũi vào một số việc trong công ty, mặc dù chỉ là việc lặt vặt. Đương nhiên họ cũng chỉ dừng lại ở việc công kích bằng lời nói, dù sao ba Trần cũng là người sáng lập và là cổ đông lớn nhất của giải trí Ban Mai.
Lúc Trần Viện đọc tiểu thuyết có nói sơ qua, nhóm nhạc này được biết đến như những chàng trai cá tính, nổi loạn, từng là nhóm nhạc thần tượng hàng đầu một thời, tuy nhiên giới giải trí lúc nào cũng có người mới, sóng sau xô sóng trước, một chút mới lạ đi qua liền bị mọi người quên lãng. Nhưng Trần Viện biết đây là một nhóm nhạc rất đáng để đầu tư, bọn họ mỗi người đều biết chơi nhạc cụ, còn có khả năng sáng tác, nếu có người định hướng tốt, tương lai họ chắc chắn sẽ đi xa hơn.
Buổi tiệc đến đây là kết thúc, mọi người lục tục trở về phòng, ai nấy đều rất vui vẻ và thỏa mãn. Trần Viện quay về thay ra lễ phục, sau đó một mình đi gặp Đào Minh Vũ. Lúc thấy Trần Viện đến tận phòng để tìm mình, Đào Minh Vũ có chút ngạc nhiên và ngại ngùng, dù sao Trần Viện cũng là một cô gái xinh đẹp, mặc dù trước kia danh tiếng không được tốt, nhưng biểu hiện gần đây đã bù đắp lại hết thảy. Hai người cùng nhau vào một quán cà phê đêm trong khu resort. Trần Viện cũng không chắc chắn việc Đào Minh Vũ có phải là thành viên của Nam Nhi hay không, nên chỉ biết dò hỏi: “Minh Vũ, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu có chơi trong band nhạc nào không?”
Đào Minh Vũ có chút ngạc nhiên, việc cậu tham gia vào một nhóm nhạc đường phố không phải là một bí mật, nhưng cậu cũng chưa từng nhắc đến việc này trong lớp học, cho nên mọi người đều không biết.
“Tại sao cậu lại hỏi như vậy?”
Trần Viện dừng một chút, liền nói: “Thực ra tôi có một cảm giác rất kỳ lạ, tôi cảm thấy nếu bài hát Nam nhi này là do một nhóm nhạc biểu diễn thì sẽ tạo ra hiệu ứng tốt hơn thế nữa. Nói một cách khác, bài này có vẻ như được viết dành cho một tổ đội, với những thành viên phối hợp ăn ý với nhau.” Trần Viện không biết giải thích như thế nào, đành phải chém bừa.
Đào Minh Vũ đôi mắt lóe sáng, đây chính là mục đích của cậu khi sáng tác bài này, là sức mạnh của một tổ đội : “Đúng vậy, tôi chơi cho một band nhạc đường phố, tên là Nam Nhi.”
Trần Viện mừng thầm, quả thật y như những gì cô đoán: “Vậy tôi có thể hỏi các cậu đã đầu quân cho công ty giải trí nào, hoặc là có dự định bước đi trên con đường âm nhạc chuyên nghiệp hay chưa?”
Đào Minh Vũ ngẫm nghĩ một chút mới nói: “Hiện tại bọn tôi chỉ chơi tự do trên đường phố và ga tàu điện ngầm, còn chuyện trở thành chuyên nghiệp thì bọn tôi vẫn chưa có cơ hội…”
Trần Viện nghiền ngẫm nhìn Đào Minh Vũ, sau đó cất tiếng: “Các cậu khi nào mới biểu diễn, tôi có thể đến xem một lần được không?”
Đào Minh Vũ vui vẻ đáp ứng, sau đó lại thắc mắt: “Tại sao…cậu lại muốn đến xem bọn tôi biểu diễn?”
“Chắc cậu cũng biết ba tôi có một công ty giải trí. Khi cậu biểu diễn trên sân khấu, tôi cảm nhận được trên người cậu toát ra sức quyến rũ của một nghệ sĩ thực thụ. Nghe có vẻ rất hoang đường…nhưng tôi hiện tại muốn bồi dưỡng các cậu thành nhóm nhạc hàng đầu trong giới giải trí.”
Đào Minh Vũ kinh ngạc, có chút không tin tưởng: “Cậu….muốn bồi dưỡng bọn tôi….có đùa không vậy.”
Trần Viện chăm chú nhìn Đào Minh Vũ, chân thành nói: “Nghe có vẻ rất hoang đường, nhưng tôi thực sự muốn làm như vậy, tôi sẽ bồi dưỡng các cậu với tư cách là đại diện của giải trí Ban Mai. Cậu cũng biết chúng ta sinh ra trong giới này, sớm đã được học đến tranh giành, tôi muốn sớm một chút có được sự khẳng định của mọi người trong công ty. Cậu có thể lựa chọn tin tưởng tôi, hoặc là không. Tôi muốn cậu về nghiêm túc suy nghĩ điều này cùng các thành viên trong band nhạc của cậu, có được không?”
Đào Minh Vũ thấy vẻ mặt chân thành của Trần Viện, trong lòng có chút suy tư: “Tôi sẽ nói lại với các thành viên trong band nhạc, tôi cũng sẽ nghiêm túc suy nghĩ về điều này.”
Trần Viện mỉm cười: “Được, nhưng hy vọng các cậu tin tưởng tôi, tôi thực sự sẽ không hại các cậu. Dù sao hiện tại đây cũng là con đường ngắn nhất của các cậu để có thể thành công. Nếu các cậu nổi tiếng, tôi cũng sẽ được lợi, còn thất bại thì các cậu cũng không mất mát gì, chẳng qua chỉ tốn thêm vài năm tuổi trẻ, mà chúng ta hiện tại, thứ không thiếu nhất chính là thời gian.”
Trần Viện ngừng một chút để Đào Minh Vũ tiêu hóa hết những lời nói của mình, sau đó lại tiếp tục: “Mặc kệ các cậu có đồng ý hay không, tôi cũng muốn xem các cậu biểu diễn một lần, được chứ?”
Về việc này thì Đào Minh Vũ rất sảng khoái đáp ứng, hai người trao đổi số điện thoại rồi trở về phòng ngủ của mình.
Đêm hôm đó cả hai người đều mất ngủ.
Đào Minh Vũ trở về liền gọi điện thoại cho các thành viên trong band nhạc về việc Trần Viện đã nói, sau đó trằn trọc suy nghĩ cả đêm về con đường sau này.
Còn Trần Viện căn bản không lo lắng việc nhóm nhạc Nam Nhi không đáp ứng, cô tin tưởng những lời của mình đủ sức thuyết phục bọn họ, nếu không phải đợi đến hai hoặc ba năm nữa theo kịch tình trong tiểu thuyết thì họ mới được người của giải trí Ban Mai phát hiện. Thay vì ngồi đó chờ thì theo cô mạo hiểm một lần. Trần Viện hiện tại đang suy nghĩ đến việc vạch ra kế hoạch phát triển của Nam Nhi trong tương lai. Muốn được tồn tại vững chắc trong giới giải trí, bọn họ phải thay đổi phong cách, hơn nữa Trần Viện cũng chướng mắt hình tượng hiện tại của bọn họ. Ngày mai trở về nhà, cô phải nói với ba Trần về việc này, cô biết chắc chắn ba sẽ ủng hộ mình, cô chỉ sợ những ông già rãnh rỗi trong Hội đồng quản trị kia không có gì làm lại kiếm cớ soi mói, bắt bẻ. Nhưng không sao, ba Trần rất lợi hại, ông chắc chắn sẽ có cách đối phó.
Sau khi trở về nhà, Trần Viện đem việc mình muốn đào tạo một nhóm nhạc nam cho ba Trần, ông cũng rất phân vân. Ông cảm thấy Trần Viện còn quá nhỏ, vẫn chưa có đủ kinh nghiệm, hiện tại muốn đích thân bồi dưỡng nghệ sỹ thì rất vội vàng. Ông không lo con gái mình thất bại, ông chỉ sợ sau khi thất bại con bé sẽ chán nản và tổn thương.
“Thật ra con cũng chưa định để họ ký hợp đồng với giải trí Ban Mai ngay. Con muốn trước tiên ký thỏa thuận với bọn họ, sau đó sẽ thiết kế lại hình tượng, giúp bọn họ dự thi “Tài năng âm nhạc” tổ chức trong thời gian sắp tới, sau khi cuộc thi kết thúc mới tiến hành ký hợp đồng với công ty quản lý với tư cách là nhóm nhạc dưới quyền quản lý của con. Ba cho con thử đi, con cảm thấy họ rất có tiềm năng, cơ hội thành công sẽ rất lớn.”
Trần Bằng suy ngẫm một hồi sau mới gật đầu đồng ý: “Thôi được, con muốn thì cứ làm, ba sẽ ủng hộ con.”
Trần Viện mừng rỡ bật dậy, nhào vào lòng ông bắt đầu làm nũng: “Ba thật tốt, con biết ba thương con nhất mà.”
Trần Bằng thấy con gái như vậy liền bật cười ha hả: “Được rồi được rồi, nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với ba.”
“Con muốn ba rót tài chính cho con….cái này đương nhiên là tiền riêng của ba chứ không phải của công ty, còn có, con muốn chọn một người đại diện trong công ty, để họ làm đại diện cho Nam Nhi nữa.”
“Được thôi, cứ y theo lời con gái bảo bối.”
Chiều thứ bảy tuần đó, Trần Viện đang ở công ty cùng ba Trần thì nhận được điện thoại của Đào Minh Vũ, nói là bọn họ ba giờ sẽ biểu diễn tại hầm vượt dành cho người đi bộ ở phía nam thành phố. Lúc Trần Viện đến nơi, bọn họ đang điều chỉnh các thiết bị âm thanh, chuẩn bị biểu diễn.
Quả nhiên như Trần Viện nghĩ, bọn họ là những chàng trai mới lớn muốn nổi loạn. Mỗi người trên đầu ít nhất có hai màu tóc, người khoa trương nhất có đến năm màu, trang phục rằn ri hầm hố, dây xích, khuyên tai, khuyên mũi, khuyên các loại cộng lại chắc cũng được 5 kg. Trần Viện âm thầm lắc đầu, không biết hiện tại trên mặt bọn bị đâm hết bao nhiêu lỗ. Đào Minh Vũ thấy Trần Viện thì giơ tay lên chào, sau đó lại tiếp tục loay hoay với đám nhạc cụ. Mười phút sau, người đi bộ thấy có náo nhiệt thì tụ lại, Nam Nhi cũng bắt đầu biểu diễn. Bài hát đầu tiên họ chơi chính là bài Nam nhi.
“………………
Tôi muốn đập bỏ hết lớp gông xiềng mang tên số phận.
Tôi muốn hóa thành một con diều đứt dây để bay đến muôn nơi.
Tôi muốn nói với gió, với mây, với trời cao, với biển rộng, tôi hoàn toàn là chính tôi.
Hey! Đừng chần chờ, hãy bước lên con đường mà ta đã chọn, bởi chúng ta là nam nhi!
Hey! Đừng ngại ngần, hãy thách thức với số phận, bởi chúng ta là nam nhi……..”
Không giống với lần biểu diễn trước kia trong buổi tiệc, lần này cả nhóm cùng nhau biểu diễn, hiệu ứng kích thích của bài hát được khuếch trương lên đến cực đại. Người qua đường tập trung ngày càng đông, họ cổ vũ, nhún nhảy, vỗ tay theo điệu nhạc. Các chàng trai trẻ càng biểu diễn càng hăng. Khán giả càng xem càng kích động. Họ hát một lượt bốn bài, sau đó mới kết thúc buổi biểu diễn. Trần Viện cũng được một phen mãn nhãn.
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
34 chương
196 chương
29 chương
81 chương
62 chương
59 chương