Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz

Chương 8 : Thư cảm ơn của uhey

“Tôi chắc chắn mình là cô gái tốt.” – Kim Yoo Jin Ngày hôm sau, Uhey rất ngoan ngoãn đến phòng làm việc của giám đốc, hơn nữa qua một đêm, cơn tức của giám đốc cũng rơi rớt đi nhiều, chỉ là Uhey sáng sớm đã phải để cho Son Dam Bi và Park Ga Hee giáo dục một hồi. Hai người các cô lúc đó đều cho rằng có người bắt cóc Uhey, đặc biệt Son Dam Bi còn suýt nữa phát khóc, bởi vì di động của Uhey còn ở trong tay cô nàng. Uhey tuy rằng làm mọi cách lấy lòng các bà chị, làm bộ đáng yêu, cuối cùng cũng thu được danh hiệu lớn: “Vương” trong nội bộ Pledis – ngay cả từ ngữ cũng không thể nào miêu tả được một vài hành vi của Uhey nữa. Thực ra, cô nàng này tuy rằng sau khi sống lại luôn muốn làm một cô gái đoan trang thành thục, nhưng những hành vi dưới sân khấu của cô nàng đều chứng tỏ, cô nàng kỳ thực chính là một người ngốc nghếch về những việc trong cuộc sống. Chính xác mà nói, bài hát của Uhey đã cứu vớt số mệnh bị giám đốc nguyền rủa của cô nàng, giám đốc vừa hỏi với thâm ý sâu xa, khiến cho Uhey chột dạ vô cùng, suýt chút nữa thì lộ sạch. “Uhey à, hôm qua trong quán bar người che giấu cô là..” Giám đốc Han quan sát vẻ mặt cô gái đối diện, phát hiện không có thần sắc gì kiểu như thẹn thùng, tiếp tục nói: “.. Là bạn sao?” “À, là bạn bè bình thường, tuyệt đối là bạn bè bình thường.” Uhey chỉ còn thiếu nước giơ ngón trỏ lên trời thề, cô biết giám đốc tuy rằng không đặc biệt ngăn cấm nghệ sĩ yêu đương, nhưng cũng không phải là thái độ rộng rãi, hơn nữa nghệ sĩ “kinh nghiệm phong phú” như Uhey càng hiểu được, hiện giờ tuy rằng xu thế của mình không tồi, nhưng vẫn chỉ là một người mới, nếu gây ra chuyện gì xấu thì chính là muốn chết, càng lại thêm tức giận hành vi có chút xúc động đêm qua. “Vậy là tốt rồi.” Cũng may Han Sung Soo không nhận ra Kwon Ji Yong, nếu không mười bài hát cũng không cứu được Uhey. Uhey ra khỏi cửa, bỗng nhiên phản ứng lại, “À, mình còn chưa trả tiền cho anh chàng đội trưởng nhóm nam kia.” Lúc đó mượn đúng là không ít. Cô gái, chúng ta nên may mắn cô rốt cuộc cũng nhớ tới điều này. Vỗ tay – ing~~ Cuối cùng Uhey của chúng ta làm một chuyện khiến đội trưởng Kwon quyết định dù có chết cũng sẽ không buông tha cho cô nàng, cô nàng tìm một phong thư vô cùng bền chắc, sau đó viết lên địa chỉ cụ thể công ty YG, tiếp theo nhét tiền mặt vào, rồi viết một bức thư cảm tạ thâm tình dào dạt, trong đó có đủ loại cảm kích ngài Kwon Ji Yong trong lúc mình nghèo túng giơ tay viện trợ, vạn phần cảm kích linh tinh… Cô từng được giáo dục, đối với ân nhân của mình, nhất định phải lòng đầy tôn kính. Cuối cùng đến bưu điện gửi thư. “Ah, vậy là được rồi.” Làm xong hết những chuyện này, Uhey cảm thấy mọi việc đều tốt đẹp, rốt cuộc không cần có cảm giác gánh nặng nữa. Nhưng mà Kwon Ji Yong cũng không thể tùy tiện nhận một bức thư “bất ngờ mà đến” không rõ tính danh, cho nên anh bảo vệ liền trực tiếp đặt phong thư lên bàn chủ tịch Yang. Kết quả trong tâm trạng lo lắng bên trong sẽ có gì đó lộn xộn, chủ tịch Yang gọi Kwon Ji Yong lên văn phòng, bảo hắn bóc thư trước mặt mình. Kết quả có thể nghĩ đến. “Ji Yong à, cậu khi nào thì “giơ tay viện trợ” người khác vậy?” Yang Hyun Suk buồn bực nhìn Kwon Ji Yong đứng trước mặt, không phải gần đây tên nhóc này lại làm ra chuyện gì quái quỷ nữa chứ? Kwon Ji Yong hiện giờ cảm thấy hắn muốn gia nhập hội antifan của Uhey không biết có muộn không, cô gái này có cách trả tiền thực là mẹ nó rất khác biệt. “À, có một lần ở bên ngoài gặp được một hậu bối, vì người đó không mang tiền nên…” Kwon Ji Yong ậm ừ đáp. “Ha ha ha, ngài trợ giúp khiến tôi cảm thấy trên thế giới vẫn còn nhiều người tốt.” Yang Hyun Suk đọc tiếp, cuối cùng chống bàn cười đến đau hết cả bụng, “Ôi chao, cậu quen được ở đâu một đứa bé tài năng thế này? ‘Tôi nhất định sẽ lấy hình tượng của ngài để học tập, tiền bối!’ Ha ha ha, kỳ thực, rất có lễ phép, thật đấy!” Kwon Ji Yong cảm thấy hiện giờ sắc mặt của mình tuyệt đối đã chuyển thành màu xanh, cô nàng này dù cho gửi tiền đến, làm chi còn muốn viết cái loại thư ngu ngốc này? Hắn trong lòng nghĩ, kỳ thật cô nàng idol may mắn này chắc chắn là cố ý, khiến cho hắn bị mất mặt trước chủ tịch. Chàng rồng nào đó bắt đầu biến đổi thành màu đen. Nhưng mà bên ngoài phòng chủ tịch, Taeyang cùng với mấy anh chàng đồng đội liều mạng dính sát vào cửa. “Chủ tịch nói gì mà cười vui vẻ như vậy nhỉ?” Bởi vì là em út, SeungRi không thể hưởng thụ thú vui nghe trộm, ở phía sau quả thực nóng vội muốn chết. “Không biết, hình như là nói người tốt gì đó.” Ai nha, hiệu quả cách âm tốt như vậy để làm gì? Nhưng mà khi Taeyang và TOP đang chuẩn bị dí sát thêm một bước nghe trộm, cửa bỗng nhiên mở, mọi người lập tức thẳng người lại, nhìn Kwon Ji Yong đi ra, đóng cửa, cả đám đều cười xấu hổ. “Anh, chủ tịch cho anh tiền thưởng..” Dae Sung tinh mắt nhìn thấy trên tay Kwon Ji Yong có một phong bì, ở trong có mấy tờ tiền trị giá mười ngàn won. “Dae Sung, mặt mày thế kia là có ý gì thế? Cậu đã từng nhìn thấy tiền thưởng đựng trong phong thư có đóng dấu bưu điện sao?” Kwon Ji Yong nhìn Dae Sung cười tủm tỉm, sau đó nói với Taeyang: “Anh, buổi tối chúng ta sẽ tập luyện thêm – ba tiếng nữa nhé.” Taeyang im lặng, đúng là Seung Ri nói có lý, Kwon Ji Yong gần đây quả nhiên có chút mất cân bằng nội tiết, sao đến ngay cả bản thân mình cũng không buông tha cho chứ?