Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz
Chương 2 : bạn thật mâu thuẫn
“Có lẽ chỉ khi nói ra vết thương lòng nặng nhất, tôi mới có thể vui được.” – Kim Yoo Jin
Cùng một thời gian, các kênh lớn đều có đủ loại bình luận về ngôi sao mới Uhey. Đối với minh tinh mới nổi một cách thần tốc này, đại đa số mọi người đều tỏ vẻ xem kịch vui – ai biết được đây có phải là một ngôi sao băng không chứ.
“Ồ, xem ra lần này album và biểu diễn của Uhey đều đại phát như nhau á.” Nhìn hiện trường buổi biểu diễn, ai cũng phải cảm khái như vậy. Cho dù sau này có chìm xuống, lượng phát hành và tiêu thụ của đĩa nhạc này cũng đủ khiến người ta đỏ mắt một phen.
“Nghe nói ca khúc chủ đạo của album là chính cô ấy viết, xem ra cũng là một đứa trẻ tài năng giống như G-D của Big Bang ấy.” Đó là một tiền bối rất thích những người trẻ có tài năng, xen miệng nói.
Nhưng mà Big Bang bị lôi ra so sánh hôm nay ở trong ký túc xá xem tường thuật trực tiếp buổi biểu diễn của Uhey. Đối với tân binh nặng ký mới ra mắt của Pledis, bọn họ cũng từ kinh ngạc biến thành áp lực, đặc biệt là dưới sự nhắc nhở triền miên không dứt của chủ tịch Yang.
“Này này, định làm cái gì thế? Năm thằng con trai như mấy cậu còn không hát được nhảy được bằng một cô nhóc, tập trung vào cho tôi!”
“Omo, vừa ra đã lập tức năm trăm ngàn bản, nhìn lại đĩa nhạc của mấy cậu đi, không thấy xấu hổ à?”
Nếu Big Bang ra mắt năm 2006 là một đám lửa cháy hừng hực, thì sự ra mắt của Uhey chính là một gáo nước lạnh dội thẳng vào đám lửa đó.
Thật là đau lòng, giới giải trí không thiếu nhất chính là ngôi sao mới, nếu không đi lên thì chính là tuột dốc.
“A, anh, tuy rằng mỹ nữ này khiến chúng ta bị mắng rất nhiều lần, nhưng gương mặt lẫn vóc dáng thật đúng là không tồi.” SeungRi đang bận bịu, vẫn trong lứa tuổi hiếu động như vậy, tuổi trẻ yêu cái đẹp, hơn nữa có tính bị mắng xong lại quên ngay, vẻ mặt tán thưởng quay sang nói với đội trưởng Kwon Ji Yong.
“Ừ, bài hát cuối cùng này đúng là không tồi.” Kwon Ji Yong vẻ mặt đầy suy tư, gần đây anh chàng vì bận rộn thu âm album tiếp theo, tinh thần có chút không thoải mái. Hơn nữa hắn nghi hoặc nhìn cô gái trên màn hình, theo lý bọn họ là tiền bối, nhưng hành động của cô nàng sau khi ra mắt, khiến cho bọn họ có ảo giác cô nàng mới là tiền bối. Hơn nữa, bài hát “Làm Sao Đây” lại có thể khiến tất cả khán giả ở đó bật khóc.
SeungRi bên cạnh cũng lộ ra xúc động: “Ôi, tình yêu đẹp như vậy, mất đi cũng đẹp như vậy.”
Kwon Ji Yong xem trước mắt bỗng xuất hiện một gương mặt có đôi mắt thâm quầng đang tươi cười, lông mày giật giật, hắn cảm thấy chủ tịch thật đúng là phải tiếp tục dành cho Seung Ri sự giáo dục nghiêm khắc. Còn có Tae Yang và TOP khi nào thì mới về đây, tại sao hôm nay ký túc chỉ còn mỗi mình hắn và tên nhóc này chứ?
Có điều cô gái tên là Kim Yoo Jin này – gương mặt bảy điểm, dáng người thì suýt được mười điểm. Có lẽ cũng xem như một cô gái có tài năng. Anh chàng leader hiện thời khí thế còn chưa quá cao nghĩ như vậy.
“Làm Sao Đây” là bài hát lúc trước Hwang Tae Kyung hát tặng cho Go Mi Nyu, nhưng người muốn giữ người mình yêu không chỉ là anh ta, cũng không chỉ là Mo Hwa Ran, Uhey cũng từng trăm phương ngàn kế muốn giữ lại người đó, nhưng có lẽ vì mình quá kiêu ngạo, có lẽ cho đến giờ chưa bao giờ là mình, cuối cùng vẫn là mất đi.
Bài hát này sau khi được Uhey cải biên, trong giai điệu càng thể hiện sự nuối tiếc và hồi ức, ai không từng có lúc yêu mà không được, ngay từ đầu mọi người đều đoán dù sao cũng chỉ là một bài hát thất tình của một cô gái mà thôi. Nhưng khi “Làm Sao Đây” ra mắt, chỉ cần không phải kẻ điếc đều có thể cảm nhận được tình cảm trong đó.
Ngay cả tiền bối Jo Sung Mo cũng không khỏi cảm thán: “Đây không phải là bài hát của một đứa trẻ mười chín tuổi viết ra được.” Không phải nghi ngờ tài năng của Uhey, mà bài hát này tình cảm chất chứa trong đó quá sâu nặng, một thiếu nữ mới mười chín tuổi đã trải qua những điều như vậy sao?
*Jo Sung Mo (조성모,曺诚模), sinh ngày 28 tháng hai năm 1977, là một ca sĩ Hàn Quốc, thể loại Pop / Ballad.
Nhưng mà sự thật chứng minh, kiếp trước sống tới 28 tuổi, kiếp này làm linh hồn không ít năm, cảm giác tiếc nuối trong thở dài được Uhey biểu hiện rất hoàn mỹ.
“Cô ấy thật sự mới mười chín tuổi?”
Bất luận là tuổi trên chứng minh thư hay trong tư liệu, đều rõ rành rành là mười chín tuổi. Chỉ còn một tuổi nữa là trưởng thành, Uhey cảm thấy quá lâu không đi Club hay đâu đó chơi, toàn thân đều chẳng khác nào một cục sắt rỉ.
Cho dù sống lại một kiếp khác, cô cũng không muốn hoàn toàn làm một đứa bé ngoan.
Đặc biệt là khi thấy mặt Jang Geun Suk, Uhey cảm thấy mình chợt cảm khái thật nhiều, dung mạo giống hệt, lúc trước là yêu sâu sắc, đến giờ ngược lại chỉ còn chán ghét. (tội anh Jang Geun Suk, chỉ vì giống mà bị ghét. Nàng Uhey biết giận chó đánh mèo ghê.
Không sai, là chán ghét, tuy rằng đối với anh chàng diễn viên đó có chút không công bằng. Nhưng mà, dù là ai, nếu biết chính mình lúc trước chẳng qua chỉ là một nữ phụ trong phim truyền hình, đều sẽ cảm thấy toàn bộ giá trị tồn tại của mình chỉ còn là một tràng cười chế nhạo. Cô vẫn luôn lo lắng, khi nào gặp phải Jang Geun Suk, liệu có không kiềm chế nổi mà vung một nắm tay qua đó không nữa. Cho nên thôi, vì hình tượng idol của mình, mọi người vẫn là đừng chạm mặt nhau thì hơn.
Uhey hơi uể oải ngồi trên xe công ty, ngáp. Vốn là để ngoại hình bản thân trông càng hoàn mỹ, mấy năm nay cô có thể nói là dày công rèn luyện hình thể. Hơn nữa kiếp trước cô là nhân tài bước ra từ đại học Ewha, cho nên những kỳ thi, học hành… đều không có áp lực gì đối với cô. Cuối cùng khi ở tuổi 18, lấy thành tích xuất sắc thi vào trường đại học Sungkunkwan, bố mẹ đối với chuyện cô ra mắt biểu diễn đã không còn ý kiến gì nữa.
Đương nhiên, cái mặt bánh bao của cô vẫn còn, có điều dáng người quả thật hoàn toàn perfect. Cho dù có là tiền bối Park Ga Hee vũ đạo tốt nhất trong cùng công ty, cũng phải mơ ước hâm mộ dáng người của cô.
Hiện giờ sau khi ra mắt ca khúc “Làm Sao Đây”, Uhey cảm thấy mình như bỏ xuống được tâm sự gì đó. Có lẽ có nhiều khi, chấp niệm đều là gông cùm xiềng xích chính mình.
“Uhey lần này thật là tuyệt vời.” Người đại diện ở bên vui sướng nói, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, lượng album phát hành càng tăng thêm, thậm chí trên đường tùy tiện một người nào đó cũng có thể ngâm nga giai điệu “Làm Sao Đây”. Tất nhiên không chỉ có bài hát tình buồn này, còn có những ca khúc như “Let It Go” cũng lần lượt chiếm hết vị trí trong bảng xếp hạng. Đối với một người mới như vậy đã là thần kỳ đến mức nào, Uhey của bọn họ thật đúng là thiên tài!
“Còn phải nhờ các tiền bối giúp đỡ nhiều.” Uhey trong mệt mỏi vực lại tinh thần, cười nói với các nhân viên công tác, “Đúng rồi, chị Yeong Jin, chị Ga Hee khi nào thì ra mắt?” Uhey rất có thiện cảm với Park Ga Hee, quan hệ với Son Dam Bi cũng không tồi. Chính xác mà nói, ngoài những lúc huấn luyện, thời gian khác đều là ba người thường xuyên tụ tập ở cùng nhau. Hơn nữa, cô bởi vì có trí nhớ một kiếp của Kim Yoo Jin, cho nên biết được những nỗ lực về sau của Park Ga Hee, cũng muốn hồi báo một chút đối với tiền bối vẫn luôn quan tâm đến mình như vậy.
“Ca sĩ đó, giám đốc rất vừa lòng, đại khái sang năm là có thể.” Park Yeong Jin làm người đại diện cho Uhey, tất nhiên là biết nghệ sĩ của mình có quan hệ tốt với những ai. Hơn nữa, cô bé Park Ga Hee kia cũng không còn nhỏ nữa, nếu không ra mắt thì đúng là sẽ muộn.
“Vâng, chị ơi, chúng ta về ký túc xá đi. Em nghĩ chị Dam Bi nhất định đã về rồi.” Hiện giờ cô ở cùng một ký túc với Son Dam Bi và Park Ga Hee, có điều mỗi người đều có phòng riêng của chính mình.
Park Yeong Jin có chút đau lòng nhìn Uhey cố chống đỡ mệt mỏi, làm nghệ sĩ, bất luận là thuận lợi hay không, đường đi đều là gian khổ, chỉ mong cô bé kiên cường này có thể tiến bước xa hơn.
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
11 chương
187 chương
195 chương
88 chương
150 chương
123 chương
151 chương