Hành trình của yêu nghiệt trong showbiz

Chương 19 : Ngày thông báo hỗn loạn

“Chưa biết là ai rơi vào tay ai!!” – Kim Yoo Jin Kwon Ji Yong luôn cảm thấy mình thật kỳ lạ, cái miệng có tài ăn nói có thể thu phục cả chủ tịch, thế mà đến trước mặt Uhey thì lại đứt xích. “Được rồi được rồi, là kinh nghiệm né tránh theo dõi, cậu biết mà, chủ tịch của bọn tôi bình thường rất hay nghi ngờ bọn tôi làm chuyện xấu, luôn sai người giám sát bọn tôi, cho nên phải trốn phải tránh.” Kwon Ji Yong nói một hơi dài, sau đó bỗng nhiên lẻn đến trước mặt Uhey, cười làm nũng: “Yoo Jin à, thật sự, thật sự đấy!” Không biết xấu hổ, chẳng phải là không có cách nào ra ngoài được. Uhey bị chất giọng ngọt lịm đột ngột của hắn làm cho run rẩy. Cô rõ ràng cảm giác được, chuyện mình vẫn để ý khiến tâm tình có chút không vui, kỳ thật cô cũng không nhiều lập trường so đo mấy chuyện này. Nhưng xem bộ dáng lấy lòng kia của Kwon Ji Yong, cô đột nhiên cảm thấy tâm tình không tồi. Giống như cô đụng phải đại sự gì đó. “Alaso.” Uhey cuối cùng lựa chọn đẩy ra gương mặt ngây thơ kia, “Đó là chuyện của cậu.” Nói xong quay người đặt bánh ngọt lại phòng khách, đi vào bếp, để lại Kwon Ji Yong một người ngồi uể oải xoa cái mũi trong phòng khách. Kỳ thật dễ dàng để cho một người đàn ông vào ký túc xá của mình Uhey cũng cảm thấy có chút lớn gan. Nhưng nghĩ đến bộ dáng híp mắt cười với mình giống như một cậu nhóc to xác của Kwon Ji Yong, lại cảm thấy thật ra chuyện rất đơn giản, chỉ là ngày sinh nhật mà thôi. “Cậu thích nghe nhạc của tiền bối Seo Tae Ji?” Kwon Ji Yong ngồi trong phòng khách một lúc, kinh ngạc phát hiện, phòng khách ký túc xá của Uhey có ba cái giá vô cùng cao lớn chuyên dùng để xếp CD. Nhưng mà một giá ở giữa vừa nhìn liền thấy album của tiền bối Seo Tae Ji anh the Boys phát hành năm đó, còn có album cá nhân của chủ tịch mình nữa – vô cùng khó tìm đấy. Uhey cầm khay và nĩa ra phòng khách, nói với anh chàng đang ngồi xổm trước giá CD của mình: “Đúng vậy, tôi cảm thấy nhạc của tiền bối Seo Tae Ji rất bùng nổ, chỉ cần là người có hứng thú với hip hop hẳn đều nên nghe một chút.” Khi vừa tới thế giới này, để chuẩn bị cho bước đường âm nhạc của mình, cô nghe hết tất cả các ca khúc của những tiến bối lớn, vũ đạo của bọn họ cũng xem đi xem lại hết lần này đến lần khác. Cô không phải chỉ nằm là có thể trở thành Uhey được, giống như Kwon Ji Yong không phải chỉ dựa vào làm bộ ra vẻ đáng yêu là có thể cùng Big Bang đi tới vị trí cao của K-biz. Nghệ sĩ vất vả luyện tập không nhất định thành công, nhưng sau lưng một nghệ sĩ thành công, những giọt mồ hôi cần cù chăm chỉ tuyệt đối nhiều hơn bất luận kẻ nào. “Tribute Vaslav Nijinsky?” Sự chú ý của Kwon Ji Yong đột nhiên bị một thứ hấp dẫn, “Uhey còn xem cả trượt băng nghệ thật sao?” Hắn còn nhớ rõ ở Family Outing khi cùng nhau bị ngã xuống nước, dáng người Uhey khiến người đàn ông nhận ra được cái gì gọi là sự hấp dẫn từ trong bản chất được phủ bên ngoài bởi đường cong, đặc biệt là tư thế trong nước càng không hổ từng là vận động viên bơi lội trong trường thể dục thể thao. Cô ấy thật sự rất hứng thú về mặt vận động sao? “Evgeni Viktorovich Plushenko, được giới trượt băng nghệ thuật tôn xưng là Nga Hoàng trên băng, đây là tác phẩm kinh điển nhất của anh ta.” Uhey ngồi xuống cắt bánh gato, sau đó nhìn ánh mắt hiếu kỳ của Kwon Ji Yong, nói tiếp. “Khúc violon bi tráng hùng hồn ‘Tribute Vaslav Nijinsky’ của Edwin Mattoon kết hợp với những động tác rất khó và mạnh mẽ lẫn sức mạnh nghệ thuật biểu diễn, giúp anh ta giành được giải vô địch thế giới năm 2004. Nghệ thuật là tương thông, lúc đó tôi chỉ xem mấy phút biểu diễn ngắn ngủi này, lập tức đã tìm ra được linh cảm.” “Ừm, tôi không hiểu lắm về mặt này.” Kwon Ji Yong than thở, sao hắn cảm thấy cuộc nói chuyện dường như đang càng lúc càng cách xa khỏi mục tiêu đêm nay của mình? “Xem đi.” Uhey cảm thấy G-Dragon trên sân khấu cùng với vị hoàng tử trên băng này có rất nhiều điểm giống nhau, trong lĩnh vực của mình, vĩnh viễn có thể trói chặt tầm mắt người khác. “Coi như quà sinh nhật tôi tặng cậu, tuy rằng có phần tùy tiện.” “Uhm uhm, Uhey, làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ vui vẻ mà nhận cái này.” Kwon Ji Yong bỗng nhiên dính sát vào người Uhey, cọ cọ cánh tay Uhey, bộ dáng nịnh nọt, nhưng mà lý do này có chút… “Kwon Ji Yong, cậu có ý gì?” Uhey đối với “thổ lộ” của Kwon Ji Yong có phần trở tay không kịp, nhưng cũng không quá mức kinh ngạc. Anh chàng này tuy rằng có lúc sớm trưởng thành, nhưng cũng có lúc tùy hứng tùy tiện. “Tôi thích cậu, rất thích cậu mà.” Kwon Ji Yong mặc kệ, chết tiệt, cô nàng này mấy ngày nay rõ ràng đang trốn hắn, hắn có thể không gấp sao? Sinh nhật hai mươi tuổi lại đi thổ lộ, cô ấy hẳn là sẽ mềm lòng chứ… Vừa dứt lời, đã nhanh nhẹn nhào tới, gắt gao ôm cổ Uhey ghé sát cằm lên đỉnh đầu cô cọ cọ: “Nhận lời Kwon Ji Yong đi, nhận lời đi ~” “Không được.” Uhey xụ mặt nói, sau đó từ từ kéo cái tên đang dính trên người mình xuống, nhưng sức của cô sao có thể mạnh hơn Kwon Ji Yong, đương nhiên không có kết quả, tiếp tục để cho miếng cao da chó này dính sát người. (*Cao da chó (cẩu bì cao dược): từ ví dụ, nghĩa đen là một thứ thuốc cao dán của Trung Quốc, chỉ thứ dính chặt không buông ra, chắc hẳn các bạn đọc ngôn tình đều biết nhỉ. “Tuy tôi đúng là rất thích Kwon Ji Yong, nhưng không phải thích đến mức độ đó.” Uhey bỗng nhiên ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt: “Cậu uống rượu?” “Ừ. Để thêm can đảm.” Trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm có chút buồn bã, “Tôi không chấp nhận từ chối, không chấp nhận không chấp nhận.” Mượn rượu để điên đây?! “Ji Yong à, tôi không thích tình yêu ngắn ngủi tạm bợ.” Uhey nghĩ nửa ngày, chậm rãi tìm cớ. “Hơn nữa, chúng ta đang là nghệ sĩ trong vòng giải trí.” “Nghệ sĩ thì không thể thích người khác sao?” Kwon Ji Yong rốt cuộc cúi đầu xuống, trừng mắt nhìn Uhey: “Nếu tình cảm giữa chúng ta là ngắn ngủi tạm bợ, tôi sẽ không nói với cậu những lời này.” Trước đây hắn từng có mấy lần yêu đương, nhưng ngoại trừ mối tình đầu vô tật mà chết, mấy lần bạn gái tiếp theo, dù khó nghe một chút, khi hắn thích đều là thật tâm. Nhưng trong khi hẹn hò, hắn vẫn luôn nghĩ đến hai tháng sau chia tay sẽ là tình cảnh thế nào. Cuối cùng, chủ yếu là hai tháng sau đúng là chia tay thật. Uhey không phải cô gái có thể chơi đùa tình cảm nhất thời, khi hắn nghĩ đến cô, chính là nghĩ làm sao khiến cô càng trở nên vui vẻ, làm sao để ánh mắt cô chỉ nhìn hắn. Có gì khác nhau, trong lòng Kwon Ji Yong rất rõ ràng. Hắn chỉ nghĩ, mặt dày mày dạn nắm chặt cảm giác này, giữ chặt lấy người con gái khiến hắn có cảm giác này. “Tình cảm không phải thứ chúng ta có thể khống chế.” Uhey nhìn Kwon Ji Yong bộ dáng bướng bỉnh, như đang nhìn một cậu nhóc: “Ji Yong à..” “Tôi không nghe, rõ ràng cậu có cảm giác với tôi. Không thể chấp nhận tôi sao?” Kwon Ji Yong giống như một đứa trẻ hư quấy, “Cô nàng Kim Yoo Jin xấu xa, cô nhóc xấu xa, rõ ràng cậu quyến rũ tôi trước, giờ lại không chịu trách nhiệm!” Mịa!! ## “Tôi quyến rũ cậu lúc nào?!!” “Lúc ở quán bar, nhảy nhót như thế, sau đó còn chui ra phía sau tôi, ôm tôi.” “Tôi có ôm cậu bao giờ? Đó là…” “Túm lại là cậu chủ động, hiện giờ tôi đáp lại tâm ý của cậu, chúng ta ôm cũng ôm qua, cậu còn không muốn chịu trách nhiệm?!” Uống chút rượu vào gan liền lớn hơn cả trời ~. “Này~~! Kwon Ji Yong, cậu muốn chết hả~~” Sức nhẫn nại của Uhey rốt cuộc tiêu hết, túm lấy gối ôm trên sofa ném vào anh chàng trước mặt: “Đây là tỏ tình của cậu sao? Cậu đối xử với đối tượng tỏ tình như thế sao??!!!” “Không phải cậu từ chối à?” Kwon Ji Yong vừa trốn vừa la lớn, “Nếu cậu chấp nhận, tôi nhất định sẽ rất nghe lời!” “Được lắm, tôi chấp nhận, cậu đến đây, hôm nay tôi không đánh cậu một trận đến khóc thì không xong, trốn cái gì?!!!” Uhey ta đây khi nào thì xử không nổi một tên nhóc! “Yeah! Đợi chút cưng ơi, vừa rồi không phải gối ôm sao? Buông buông, đó là bình hoa đấy, Kim bánh bao, tôi sẽ chết đấy!” Ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Kwon Ji Yong hôm nay nhất định là không thể nào yên ổn được rồi! _____________ *Seo Tae Ji anh the Boys: Gồm Seo Tae Ji và Lee Ju-no, Yang Hyun Suk (ngày nay là chủ tịch YG), tan rã năm 1996. * Evgeni Viktorovich Plushenko: Vận động viên trượt băng nghệ thuật danh tiếng người Nga