21. ANH CÒN SỐT NỮA, ĐỒ NGỐC Mang theo túi rác vào thang máy mới phát hiện, đèn không biết lại hỏng lúc nào. Chớp tắt, không có cách nào sáng lâu. Hề Hàn trầm mặc đẩy cửa, trước tiên mắt lia về phía vị trí người kia. Đêm đã khuya, trong tiểu khu rất yên tĩnh, tiếng bước chân truyền trên nền đất rất rõ ràng. Y vờ như vô ý đi ngang qua bệ nghỉ, bóng dáng kia vẫn còn ở đó, ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Đúng thật là Lâm Di Đông. Khoảng cách vài bước Hề Hàn cũng đã xác định, gò má người kia ẩn trong quầng sáng mờ ảo, vẽ ra đường nét mơ hồ. Anh vẫn mặc sơ mi âu phục lúc ban ngày, chỉ là bên ngoài khoác thêm cái áo khoác dài, gió hất tung mái tóc của anh, trong gió lạnh lộ ra chút tiều tụy chán chường. Hề Hàn thật sự có chút sững sờ, đi đến chần chờ mở miệng, "Lâm tổng?" Lâm Di Đông như tỉnh từ trong mộng, phản ứng hơi chậm, mãi đến khi Hề Hàn đứng trước mặt, anh mới mở to mắt, "Tiểu Hề? Sao em lại xuống đây?" Tùy theo mà đến chính là bối rối muộn màng, tầm mắt chuyển xuống túi rác đen trong tay y, buồn rầu nói, "Xuống ném rác à." Hề Hàn "Ừ" một tiếng, cho anh cái bậc thang, "Sao anh lại đứng đầu gió vậy, có chuyện tìm tôi sao?" "Không có gì, tối có chút chuyện gần đây, không biết sao lại đến nơi này." Có thể thấy lý do này rất gượng ép, hiếm khi Lâm Di Đông chật vật, giọng nói cũng khàn đi, chưa được vài câu đã muốn trốn, "Vậy em vứt rác đi, anh...!anh đi trước." Đã nhìn quen Lâm tổng thành thạo điêu luyện, thế này lại mới mẻ, trong lòng Hề Hàn thấy buồn cười. Sau nghĩ về dự án lại không nhịn được mở miệng, "Hôm nay bên Vương tổng – tình hình thế nào?" Lâm Di Đông dừng chân, vô thức ve vuốt bật lửa trong tay, chơi mấy lần rồi bỏ vào túi, "Đã nói với em là không có chuyện gì lớn. Ông ta chỉ muốn sĩ diện, mục đích cốt yếu là cùng tạo lợi nhuận." "Vậy thì tốt." Hề Hàn lười nhắc tới lão mắc gớm kia trước mặt anh, những chuyện này Lâm Di Đông rất hiểu y. Nghe chuyện được giải quyết, thần kinh y không dám thư giãn cuối cùng cũng buông xuống, nhưng trong lòng ít nhiều cũng có chút hổ thẹn, "Là do tôi không đủ chuyên nghiệp, làm phiền Lâm tổng." "Không hoàn toàn là vấn đề từ em, em còn trẻ, khách hàng muốn làm khó dễ không chịu được cũng là bình thường." Lâm Di Đông khe khẽ thở dài, ánh mắt dịu dàng cúi đầu nhìn y, tựa như đại dương sâu thẳm dưới ánh trăng. Ánh mắt anh không có trách cứ, chỉ còn lại nội tâm mềm mại, thế này càng giống Lâm học trưởng thời đại học hơn là Lâm tổng chuyên nghiệp bây giờ. Một bầu không khí vô hình chuyển động giữa hai người, nỗi lòng lên xuống mấy lần, Hề Hàn không tự nhiên dời mắt đi, vừa định nói mình phải đi, Lâm Di Đông đã nghiêng đầu ho khan dữ dội. Anh lấy mu bàn tay che môi, kềm chế cổ họng ngứa ngáy, càng không muốn bản thân khó coi thì càng không cách nào ngăn được. Tệ thật, đêm nay anh như một kẻ ngốc không hiểu ra sao. Lâm Di Đông nghĩ. Điều này rơi vào mắt Hề Hàn y lại không nghĩ đến gì khác, phản ứng đầu tiên vẫn là quan tâm, "Đêm gió lạnh, bị cảm à?" "Không sao, hôm nay hút thuốc hơi nhiều." Lâm Di Đông nắn nắn mi tâm, nhàn nhạt nói. Có lẽ vì ho nhiều mà gò má anh ửng đỏ kiểu bệnh trạng. Đều là dân nghiện thuốc, Hề Hàn cũng không tiện khuyên nhiều, áp lực tới mức nào đó không còn kềm được cũng rất bình thường, y chỉ có thể nhàn nhạt nói, "Vậy anh về nhà nghỉ ngơi sớm đi." "Được." Lâm Di Đông cũng không nói gì thêm, đơn giản đáp lại, nhưng ánh mắt vẫn dính vào người y. Đêm nay cảm xúc của anh như không giấu được nữa, trong mắt còn rất nhiều dở dang chưa viết. Thậm chí còn chút nỗi buồn khổ sở. Hề Hàn không thể nhẫn tâm với ánh nhìn như vậy, không thể dịch được một bước. Dù bao nhiêu lần y cũng sẽ mềm lòng. Đúng, Lâm Di Đông vẫn thương y, điều đó quá rõ ràng. Hề Hàn hoảng hốt nghĩ, sao y có thể không thấy được, chỉ cần y còn muốn thấy. Xung động dâng trào lên phế phủ, Hề Hàn tiến lên một bước nắm lấy cổ tay Lâm Di Đông, biết rõ còn hỏi, "Đến cùng là thế nào, em cho anh một cơ hội, nói thật." Da dẻ chạm vào nhau, lúc này y mới phát giác người này đang nóng bất bình thường. Ô kê, không trách. Hề Hàn nghĩ, Lâm tổng đúng là thiên tài chả lạ gì, dằn vặt bản thân tới bệnh nhanh vậy luôn. "Tiểu Hề...!" Lâm Di Đông lẩm bẩm nói nhỏ, đột nhiên duỗi tay ôm lấy y, cúi đầu áp mặt vào cổ, tư thế chiếm hữu là thế, giống như một người chết đuối bắt được khúc gỗ. Khi tới gần, hơi thở có mùi rượu cũng không che giấu được, hòa với mùi hương gỗ đắng trên người anh càng trở nên mỏng manh yếu đuối. Cái gọi là áo giáp và lớp ngụy trang được dỡ xuống, uể oải không chỗ che thân. "Trẻ con còn biết, khóc mới có kẹo ăn, học trưởng." Hề Hàn bất đắc dĩ lại mềm lòng, "Đạo lý đơn giản như vậy anh cũng không hiểu sao? Đây là uống nhiều bao nhiêu chứ." Quá lâu mới nghe lại được xưng hô thế này, Lâm Di Đông rõ ràng run lên, nhắm mắt lại, rốt cục cũng không mạnh miệng nữa, "Vương tổng thích rượu trắng, uống một hồi anh lại đau dạ dày." "Anh còn sốt nữa, đồ ngốc." Hề Hàn tức giận, tay lại vỗ lưng anh, "Có mang thuốc dạ dày không?" "Anh mua rồi, trong túi." Lâm Di Đông ôm y tha thiết, không muốn buông tay. "Được rồi..." Hề Hàn kéo Lâm tổng say sưa dính trên người mình xuống, "Em vứt rác đã, anh chờ đây đi." Lâm Di Đông nhìn y do dự không nói, Hề Hàn đế thêm, "Chút nữa lên nhà em đi, em sẽ không để người bệnh một mình." Toà nhà đối diện không còn lại bao đèn, ánh sáng rất mờ ảo, nhưng lòng Hề Hàn lại sáng ngời hiếm thấy. Đã từng lo được mất quá lâu, giờ y không muốn xoắn xuýt nữa. Chân tình trên thế gian này quá quý giá, nếu đã không buông được thì chẳng bằng thuận theo tự nhiên. Chủ đề hôm nay: Vờ moe moe khổ sở dù hơi wue chút, nhưng Tiểu Hề của chúng ta thích thế..