Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 7 : Đồ đệ thích ăn sushi

Lệ Dĩnh chỉ mất hơn 10" đi taxi đã tới được nhà hàng mà cô muốn đến. Xe đỗ ngay trước một nhà hàng Nhật Bản truyền thống nằm ngay rìa Bến Thượng Hải với tấm biển hiệu Asahi Sushi. Đây là nhà hàng sushi nức tiếng nhất Thượng Hải. Cô chính là muốn ăn sushi, Nancy vì sợ cô sẽ tăng cân nên cứ ép không cho cô ăn mà cô lại đặc biệt thích món này. Lần này có cơ hội nếu không ăn thì không biết phải chờ đến bao giờ. Lão thiên thật đã nghe rõ nỗi lòng của cô rồi, Lệ Dĩnh thầm nghĩ như vậy phấn khích bước vào trong. Ăn mặc ngụy trang vậy căn bản không ai nhận được ra cô, hơn nữa, cô biết nhân viên ở đây đều là người Nhật, họ chỉ quan tâm đến công việc, sẽ không chú ý những việc khác nên lựa chọn đến đây quả thực rất hợp lý. Cô có ăn nhiều bao nhiêu thì chuyện đó cũng không thể nằm trên trang nhất vài tờ báo mạng lá cải vào sáng mai được. Nghĩ như vậy, cô liền vui vẻ gọi mỗi loại sushi nhà hàng có một suất. Không hết sẽ mang về ăn tối, dù sao sáng mai Nancy mới trở lại. Ở nhà hàng này, mỗi bàn sẽ được phân một vị trí tách biệt và có vách ngăn bằng trúc để tạo cho thực khách sự riêng tư. Lệ Dĩnh nghĩ đến biểu cảm khi ăn của mình liền chọn một vị trí thật khuất phía góc. Một lát sau, đồ ăn đã được dọn thịnh soạn trên bàn, Lệ Dĩnh không kiềm được thèm thuồng nuốt ngay một miếng sushi cá hồi vào miệng. "Á, quên mất, cần phải nhai mà..." Lệ Dĩnh uống nhanh ngụm trà lấy lại bình tĩnh. Lệ Dĩnh nhớ lại lời mẹ cô từng nói ăn sushi phải thanh nhã, thưởng thức từ từ hương vị của biển...Nhưng mà..."Ai da. Mama, đang đói thì làm sao mà thanh nhã được cơ chứ, cứ giải quyết cái bụng đói này đã" - Lệ Dĩnh cảm thán. Cũng may cô đang ở trong nhà hàng chứ không phải ngoài đường, không thực sẽ không người ta sẽ nghĩ cô như thế nào. Bàn vách bên cạnh hình như có mấy người đang bàn công việc gì đó, cô cũng không nghe rõ. Không biết họ có nghe được cô nói gì không ta? Cô phóng ánh mắt qua khe hở của bức vách. Hơi mờ nên cũng chỉ thấy 2 bóng lưng nam nhân với hai người phụ nữ đang ký một xấp giấy khá dày. Chắc là ký hợp đồng làm ăn rồi. Cơ mà "Chậc! Vào nhà hàng sushi mà uống trà suông sao? Đáng tiếc Đáng tiếc!" Lệ Dĩnh vừa nói xong, ý thức được hình như người ngồi bên nọ có phản ứng, vội bịt miệng, không có vấn đề gì cô quay lại với bữa ăn thượng hạng của mình. Một lát sau, dường như nhóm người bên cạnh đã xong việc nên họ đứng dậy ra về. Cô cũng nghe lỏm được tiếng chào hỏi, giọng điệu hai người phụ nữ kia còn có vẻ khá thích thú. Uống trà thôi mà, có cần vui như vậy không. Lệ Dĩnh chăm chú ăn hết món này đến món khác. mới được hơn 1 phần 3 mà cô đã thấy lửng bụng. Thật là, ăn một mình, không nói chuyện với ai nên cũng khó tiêu hóa hơn. Bình thường chỗ thức ăn này cô có thể dễ dàng ăn hết một lần nhưng hôm nay chắc phải kêu nhân viên gói về thôi. Lệ Dĩnh mải tập trung đến bữa ăn mà không chú ý đến hai người đàn ông phía bên ngoài đang hướng tia nhìn vẻ thích thú vào bên trong. - Hoa ca, em còn phải qua Plaza lấy đồ cho chị Kiều. Anh đi cùng không tiện lắm. Anh ở đây một chút được không, em quay lại ngay. - Ok, tôi sẽ ở đây chờ cậu, chúng ta còn chưa ăn trưa. Không phải cậu nói muốn ăn sushi sao? Khang Vũ gât đầu, nhanh chóng rời khỏi. Kiến Hoa vừa bất ngờ vừa thích thú. Thật trùng hợp, anh biết là cô ở Thượng Hải, nhưng nơi này rộng lớn như vậy, gặp nhau trong hoàn cảnh này anh có thể coi là có duyên với cô không? Kiến Hoa vẫn ở bên ngoài, trầm giọng lên tiếng: - Tiểu thư, cô còn muốn gọi món hay có yêu cầu gì khác không? Đúng lúc Lệ Dĩnh cho một miếng sushi lớn vào miệng, nếu không trả lời ngay cô sợ thất lễ nên cố hết sức cố định miếng sushi trong miệng trả lời: - Không sao. Như vậy đủ rồi. À, anh phục vụ, tôi muốn hỏi...tôi có thể...có thể...mang về nếu không ăn hết không? Kiến Hoa thấy cô không nhận ra lại cố tình trêu đùa, xem ra cô gái này có đồ ăn trước mắt là không cần hỏi thế sự nữa rồi: - Tiểu thư không ăn hết sao? - Không thể! Không thể! Nếu còn ăn nữa, mặt tôi có khi còn lớn hơn cả sư phụ, làm sao mà nhìn sư phụ đây? Lệ Dĩnh thuận miệng, nghĩ gì nói đấy, thanh âm nhỏ nhưng vẫn đủ để người đứng ở ngoài nghe thấy được. Có chút xấu hổ nhưng cô quả thực không thể kìm chế cơn thèm ăn này lại. Cô lại càng không biết câu nói mình thuận miệng nói ra lại tác động lớn đến người bên ngoài thế nào. Kiến Hoa bất giác giật mình khi cô nhắc đến hai tiếng "Sư phụ", mấy ngày nay, không nghe thấy hai từ đó, anh còn tưởng cảm giác hôm gì chỉ là lướt qua, vì cái gì ban đầu cũng sẽ để lại ấn tượng nhưng không ngờ hôm nay, Lệ Dĩnh mới nói như vậy, lại không phải nói trước mặt anh mà anh lại giật mình. Cô gái này thực coi anh là sư phụ sao? Vì anh hơn cô 8 tuổi? hay vì trong phim anh là sư phụ của cô?... Tim có chút đập mạnh, Kiến Hoa trấn tĩnh trả lời: - Đương nhiên là được. Tôi có thể gói lại cho tiểu thư ngay bây giờ. - Khoan đã! Anh làm ơn cho tôi xin một ly nước. Cảm ơn! Kiến Hoa ậm ừ một tiếng, cô hiểu là anh chàng phục vụ đã đi lấy nước. Mấy nhân viên trong nhà hàng còn đang không hiểu sao vị khách điển trai này sao lại đi lấy nước cho cô gái bàn bên cạnh, mà lại đích thân muốn đưa, không cần phiền đến phục vụ. Nhưng thực khách đã nói vậy, nên họ cũng chiều lòng. Lệ Dĩnh vẫn chưa nhận thức được tình huống, ngây thơ ngồi ăn thêm vài miếng nữa, đợi nước được đem tới. Kiến Hoa bước nhẹ vào bên trong, đặt ly nước lên bàn, ngồi xuống nhìn cô. Ấn tượng vẫn như mấy hôm trước, nhìn thấy Lệ Dĩnh, tâm tư vốn phẳng lặng của anh bỗng có chút gợn. Diễn viên nữ xinh đẹp anh quen biết không ít, nhưng gặp cô sự trầm ổn của anh bỗng chốc bốc hơi mất mà trở nên bất ổn. Anh phải làm gì với tiểu đồ đệ đáng yêu này đây? Cảm thấy cô dường như vẫn chưa biết đến sự có mặt củamình, anh đành lên tiếng: - Em không định thỉnh an sư phụ sao, Tiểu Dĩnh? - Tiểu Dĩnh? Sư phụ...Sư phụ ở đâu? - Lệ Dĩnh nghe thấy hai tiếng sư phụ bật phắt dậy, đôi đũa trên tay vẫn còn miếng sushi mới cắn nửa, kinh ngac nhìn anh, miệng lắp bắp: - Sư...sư...sư phụ. Sao anh lại ở đây? - Còn sao nữa? Ăn sushi. Kiến Hoa cười sảng khoải, cảm thấy đặc biệt hài lòng với phản ứng của cô. Lâu rồi anh không thấy vui như vậy. Lệ Dĩnh vẫn chưa định thần, hai mắt dán chặt lên người Kiến Hoa. Lão thiên à, ở đâu không gặp, tình huống nào không gặp sao lại để cô gặp sư phụ trong tình huống này chứ, thật mất mặt. Hơn nữa, sư phụ cũng thật là, giả người phục vụ trêu cô. Lần thứ 2 rồi, sao chưa lần này cô bình tĩnh mà gặp sư phụ chứ. Cả trăm câu hỏi vì sao quay mòng mòng trong đầu Lệ Dĩnh. Kiến Hoa nắm nhẹ vai cô, dùng lực nhẹ ấn uống cô đã yên vị trên ghế, nở nụ cười gắn mắc nam thần: - Không phải em nói muốn gói đem về sao? Không cần nữa, chúng ta cùng ăn.