Ngày thứ 5 Kiến Hoa rời khỏi, bầu trời Quảng Tây hôm nay bao trùm một màu âm u, mặt trời dường như cũng trốn mất không muốn làm việc. Từ rạng sáng, những hạt mưa nặng trĩu đáp xuống bên ngoài ban công của Lệ Dĩnh làm cô tỉnh giấc. Xa phía chân trời một áng mây đen lớn kéo đến, báo hiệu hôm nay sẽ mưa lớn. Dĩ nhiên rồi, hôm nay là Thất Tịch mà, mưa âu cũng là chuyện thường. Vị trợ lý đạo diễn đến từng phòng thông báo, hôm nay trời mưa nếu không tạnh sẽ hoãn quay vì tất cả đều là ngoại cảnh. Vì thế Lệ Dĩnh cũng chẳng có lý do gì mà rời khỏi giường. "Lệ Dĩnh, dậy thôi. Hôm nay là Thất Tịch, cũng không quay phim. Dậy đi chơi một chút đi" - Nancy xuất hiện, kéo chăn khỏi người Lệ Dĩnh. "Chơi ở đâu được chứ, cũng đâu có ai đi với em, sư phụ cũng chưa về?" - Lệ Dĩnh buồn tẻ gặt phăng ý kiến của Nancy. "Không lẽ chỉ có Hoa ca là người, chị và những người khác là quỷ sao?" Lệ Dĩnh biết mình lỡ lời nên im lặng để Nancy nói. "Đi thôi, hôm nay mọi người hẹn nhau đến Kính Thiên tự dâng hương. Chị nói Hân tỷ, Duyệt Khê và Thiên Kỳ đợi chúng ta rồi" "Còn Lý Thuần" "Lý Thuần và Hải Kiểu, bọn họ đi chung" "Bọn họ?" "Em không biết sao? Hai người họ yêu nhau. Chuyện này cả đoàn làm phim đều biết." "Hả!" Không phải chứ, năm ngày nay đúng là cô bỏ lỡ quá nhiều chuyện rồi. Cả đoàn đều biết mà cô không một chút cũng không biết, hôm qua cùng đi chơi ở thác Đức Thiên, cũng không thấy Lý Thuần nói gì. Hai người họ cũng dũng cảm thật, công khai khi còn đang quay phim. Nếu là cô, quả thực không dám. Đến uống một cốc nước trên truyền hình cô còn bị ném đá, nếu giả sử cô công khai yêu đương kiểu gì cũng bị chỉ trích tự tạo scandal để PR cho coi. ... Chùa Kính Thiên chính là ngôi chùa nằm gần hạ lưu sông Quây Sơn, nơi đã diễn ra lễ khai máy cách đây gần 3 tháng. Thất Tịch đối với đa số người dân Trung Quốc là ngày Lễ Tình nhân, nhưng đối với người dân ở đây, nó còn là ngày dâng hương kính lễ với thủy thần, vị thần bảo hộ cho người dân nơi đây. Người dân sống dọc lưu vực sông Quây Sơn đều sinh sống đời này qua đời khác nhờ nông, ngư nghiệp, nguồn lợi dồi dào từ dòng sông này. Nên năm nào cũng vậy, vào ngày Thất Tịch, ngoài những đôi tình nhân có một ngày ở bên nhau thì người dân trong vùng cũng dâng hương lên Thủy thần cảm tạ một năm mưa thuận gió hòa. Người dân cũng quyên góp xây ngôi miếu thờ Thủy thần ngay bên cạnh Kính Thiên tự. Mặc dù trời mưa, nhưng sáng sớm đã rất đông người đến dâng hương kính lễ ở miếu Thủy thần và Kính Thiên các. Một năm chỉ có một lần nên dù có công việc gì họ cũng dành thời gian tới đây bái lễ. Tưởng Hân, Lệ Dĩnh, Nancy, còn có Thiên Kỳ và Duyệt Khê đội mưa bước xuống từ một chiếc xe mượn của khách sạn, thong thả bước vào miếu. Họ đơn giản đi thăm thú một chút nhưng cũng thành kính dâng một nén hương cho vị thần bảo hộ nơi này. 9h tối, mưa mới tạnh hẳn, những đám mây cũng tản bớt ra, trời trong hơn nhường chỗ cho ánh trăng tự do chiếu xuống. Lệ Dĩnh cùng mọi người sau một ngày nghỉ thăm thú cảnh vật xung quanh đã quay lại Kính Thiên tự dùng cơm chay. Giờ đang ngồi đốt đèn lồng trên bậc thềm trước cửa chùa. Nancy thỉnh thoảng lại đứng dậy nghe điện thoại. Ở đây có truyền thống, vào lễ Thất Tịch, nếu đốt đèn lồng, rồi bỏ điều ước của mình vào bên trong đèn, sau đó thả xuống dòng Quây Sơn thì điều ước đó sẽ thành hiện thực. Thế nên, dùng bữa xong, Thiên Kỳ và Duyệt Khê đã đem về đây 5 chiếc đèn lồng rực rỡ đủ màu sắc. Họ viết những lời ước lên một mảnh giấy son rồi dán vào phía trong đèn. Chuẩn bị ra sông thả, nhưng Lệ Dĩnh dường như không có ý muốn đi. "Chúng ta đi thả đèn thôi. Em không đi sao Lệ Dĩnh?" - Tưởng Hân háo hức thúc giục. "Lệ Dĩnh không thích nước lắm, để cô ấy ở đây một mình đợi vậy. Chúng ta đi trước." - Lời nói của Nancy chứa đựng sự hấp tấp, hứng khởi đầy hàm ý. Lệ Dĩnh gật đầu ra hiệu cho bọn họ có thể đi. Cô chờ một mình ở đây cũng không sao. Bốn người họ mới đi được một quãng, Duyệt Khê nhìn thấy hai bóng người đằng xa, chợt reo lên: "Á...Kia không phải là Hoa ca sao" - Duyệt Khê vừa nói vừa lay Thiên Kỳ đứng bên cạnh. Đúng là Kiến Hoa rồi, còn có Khang Vũ. Không phải sáng mai mới tới sao. Tưởng Hân nhìn Lệ Dĩnh đang ngồi buồn chán trên bậc thềm đằng xa, chợt hiểu ra. Hoa ca, đến tám phần là muốn đón Thất Tịch với người ta nên chạy về sớm đây mà. Tưởng Hân giả bộ ngơ ngác: "Chị không thấy gì hết. Thiên Kỳ, Nancy...hai người có thấy không?" - Nhìn ánh mắt đầy ẩn ý của Tưởng Hân, hai người họ đồng loạt lắc đầu. Thiên Kỳ cũng đá mắt với Duyệt Khê ra hiệu gì đó, Duyệt Khê chợt hiểu: "Aaaaa...em cũng không thấy gì hết. Tôn thượng mai mới tới, chúng ta đi thôi" Bốn người họ cũng trao nhau một tiếng cười sảng khoái rồi khuất mất trong bóng tối. Khang Vũ đang bên cạnh cũng tự ý lui chậm lại rồi biến mất. Kiến Hoa đột nhiên muốn về Quảng Tây sớm, đoán được vài phần nguyên nhân, Khang Vũ đã hẹn trước với Nancy, Hoa ca chuẩn bị tới thì mọi người cũng kiếm cớ rời đi. Thế nên từ nãy liên tục vừa đi vừa nhắn tin cho Nancy. Cũng may nhờ Tưởng Hân phối hợp nên mới thành công. Chuyện tình cảm này hiện giờ, Kiến Hoa biết, Tưởng Hân biết, Nancy, Khang Vũ đều biết...chỉ có Lệ Dĩnh đến giờ vẫn chưa biết mà thôi. ... Kiến Hoa nhận thấy Khang Vũ đột nhiên biến mất. Cảm thán, thằng nhóc này, anh kín đáo như vậy mà cũng nhận ra. Người A Kiều lựa chọn thật không đơn giản, tâm tư rất khá. Nếu đã biết rồi thì anh cứ mặc đi vậy. Thêm một người hỗ trợ, sau này có làm việc gì cũng dễ dàng hơn. Anh nhẹ nhàng tiến lên bậc thềm lại gần Lệ Dĩnh, nhưng cô lại không chú ý đến sự xuất hiện của anh, chăm chú nhìn vào hình đôi chim uyên ương trên chiếc đèn lồng. Kiến Hoa hạnh phúc lặng đứng hồi lâu nhìn người con gái trước mắt. Năm ngày qua, anh không thôi nghĩ đến cô. Đáng ra sáng mai mới trở lại nhưng trong điện thoại anh phát hiện giọng Lệ Dĩnh có chút lúng túng, nhắc đi nhắc lại "Ngày mai...". Anh tò mò xem lại lịch, thì ra là ngày Thất Tịch. Cô muốn anh quay lại vào Thất Tịch sao. Kiến Hoa hạnh phúc trong suy nghĩ đó ngay lập tức đặt vé máy bay về Quảng Tây ngay sau khi hoàn thành lịch trình. Anh không thể đợi để gặp cô lâu hơn được nữa. "Tiểu Dĩnh, em định nhìn chòng chọc chiếc đèn lồng cho tới rách sao?" Nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên, Lệ Dĩnh không khỏi vui mừng. Sư phụ, là anh đã về, nhưng vẫn không kìm được câu hỏi: "Sư phụ, sao anh lại ở đây? Không phải mai anh mới tới sao?" Kiến Hoa ngồi xuống bên cạnh Lệ Dĩnh, không ngại anh còn đang mặc âu phục. "Hôm nay là Thất Tịch, anh tới đây dâng hương" Lệ Dĩnh có vẻ trùng xuống, cô dường như trông đợi một đáp án khác. "Sao em không đi thả đèn? Em không tin vào ước nguyện sao?" "Không phải em không tin, mà là em nghĩ những điều mình muốn nên tự nắm lấy. Nếu như chúng ta ước nhưng không có ý niệm nỗ lực thì cũng không có kết quả gì. Đúng không?" - Lệ Dĩnh lại trầm ngâm. Kiến Hoa cảm thấy, mấy ngày nay, suy nghĩ của Lệ Dĩnh đã bị tác động không ít. Không biết là có chuyện gì đã xảy ra. Nhưng thay đổi này, đối với anh, lại là chuyện tốt. "Em đang trầm tư nghĩ gì?" Lệ Dĩnh đưa tay xoay vòng quang chiếc đèn lồng, lồng ghép chuyện mấy tháng qua với nhau: "Sư phụ, em đang nghĩ, nhiều khi không phải là diễn viên mà làm một người bình thường thật tốt. Có thể sống thật với cảm xúc cá nhân. Hải Kiều và Lý Thuần, giới chúng ta, những người có thể đường đường chính chính công khai như bọn họ quả thật không nhiều." "Vậy nếu không làm người nổi tiếng nữa, em muốn làm gì?" "Nếu có thể, sau này khi kết hôn em muốn mở một nhà hàng thật nhiều món ăn ngon. Nhìn thấy niềm vui của nhiều người. Em cũng muốn ngày ngày chăm sóc cho gia đình, làm những việc nấu cơm, giặt đồ...đó âu cũng là một loại hạnh phúc, hơn nữa lại là hạnh phúc quý giá nhất". - Lệ Dĩnh thật lòng trả lời từng câu hỏi của Kiến Hoa, ở bên anh, cô không hề có ý nghĩ phòng bị, lời nói cũng vì thế mà tự nhiên xuất ra. Kiến Hoa nhìn lên bầu trời trong vắt, nửa vầng trăng sáng vằng vặc, gật đầu hưởng ứng: "Nhiều khi những thứ đơn giản lại là thứ đáng trân trọng nhất. Ngưu Lang - Chức Nữ, không phải họ cũng chỉ muốn có được thứ hạnh phúc đơn giản đó thôi sao?" Hai người họ cứ thế nói những việc mất và được nếu như trở thành người nổi tiếng. Lệ Dĩnh cũng không giấu diếm tâm tư, mộng tưởng trong tương lai của cô. Có điều, người bên cạnh, lại lắng nghe, ghi nhớ từng lời cô nói. Nếu hai người có duyên, nhất định anh sẽ thực hiện được. Thời gian dần trôi về nửa đêm, sương giáng nhiệt độ hạ xuống thấp, Kiến Hoa cởi áo khoác lên mình Lệ Dĩnh. Cảm giác ấm áp vương trên áo với sự mệt mỏi vì đã đi suốt ngày hôm nay khiến Lệ Dĩnh nhanh chóng thiếp đi trên vai anh. Kiến Hoa tiến gần lại, ghé sát vai vào để cô thoải mái hơn, dịu dàng vuốt mái tóc cô: "Mới vậy đã thiếp đi rồi. Vẫn chưa qua Thất tịch...anh còn chưa nói anh thích em mà" Kiến Hoa đưa tay lấy ra mẩu giấy viết điều ước trong đèn lồng của Lệ Dĩnh, điều cô viết bên trong, đối với anh chính là món quà ý nghĩa nhất trong ngày Thất Tịch: "Sư phụ!" Đơn giản nhưng là điều hạnh phúc nhất. Điều ước của cô, chính là anh!