Hạnh Phúc Tự Nắm Bắt [Fanfic Hoa Dĩnh]

Chương 21 : Hai khung cửa sổ

Gần 10 tiếng đồng hồ liên tục quay với đều là cảnh đối mặt với Lệ Dĩnh khi đã thành yêu thần, khả năng kiềm chế của Kiến Hoa được một lần thử thách cực độ. Trạng thái của anh bây giờ có lẽ còn thảm hơn Lệ Dĩnh hôm đóng cảnh hôn máu. Dù đã kết thúc buổi quay hôm nay, Lệ Dĩnh cũng đã tẩy trang trở về là một Tiểu Dĩnh trong sáng, đơn thuần mà anh thích, nhưng Kiến Hoa từ lúc quay trở về từ phim trường vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt cô. Sức chịu đựng của Lệ Dĩnh lại được thử lửa mấy hôm trước, nên những cảnh hôm nay diễn rất ngọt. Nhưng cô càng tự nhiên nhập vai thì Kiến Hoa lại càng cảm thấy khó chấp nhận. Vẫn biết chỉ là diễn nhưng khoảnh khắc cô nằm sát trên người anh, mùi oải hương nồng nàn len lỏi vào khứu giác của anh, ánh mắt quyến rũ đó, anh không thể nào quên được. Về tới khách sạn, Kiến Hoa bỏ lại Khang Vũ, một mạch thẳng về phòng. Lệ Dĩnh khó hiểu định gọi theo nhưng bị Nancy kéo lại. Nancy và Khang Vũ ngầm trao cho nhau một ánh mắt tinh quái rồi như hiểu ý của chính đối phương, gật đầu rồi bước vào thang máy. Ngâm mình trong bồn tắm, hơi nước xông lên làm Lệ Dĩnh cảm thấy rất thoải mái. Nghĩ về những cảnh quay hôm nay đều hoàn thành tốt, Lệ Dĩnh tâm tình cũng thấy vui vẻ. Ban đầu cô lo ngại nhất chính là những cảnh khi Hoa Thiên Cốt hóa yêu thần. Không phải cô bận tâm đến những lời chỉ trích trên weibo nói cô đủ khả năng mà chính cô cũng coi đây là một thử thách rất lớn. Hơn nữa, đột nhiên những cảnh này lại được đẩy lên quay trước, diễn biến tâm lý của cô bị đảo ngược nên càng khó khăn hơn. Mấy ngày nay, các cảnh quay đều hoàn thành suôn sẻ, được sự tán thưởng của đoàn làm phim. Cô hoàn toàn trút bỏ được gánh nắng, hoàn toàn hóa thân thành nhân vật. Cũng nhờ có sư phụ phối hợp, hợp diễn với anh, cô thoải mái phát huy khả năng, hơn nữa trong lúc quay anh cũng tỉ mỉ quan tâm chăm sóc cô, tốn cũng không ít tâm tư. Vài ngày nay, như một thói quen, Lệ Dĩnh đều chống cằm ngồi bên cửa sổ, ngắm bầu trời đầy sao. Ở đây khung cảnh thoáng đãng, ngắm sao thực có khác biệt với Thượng Hải. Lệ Dĩnh ngơ ngẩn nhìn những ngôi sao trên bầu trời, vân vê lọn tóc vẫn còn ướt, ngâm nga hát một ca khúc cô yêu thích: "Chàng là gió, thiếp là cát Quấn quýt bên nhau tới tận chân trời ..." Không biết rằng, người ở phòng bên cạnh đang hướng ánh mắt sang ban công phòng cô, lắng nghe tiếng hát ngọt ngào đó. Kiến Hoa đang ngồi tựa cửa sổ ngoài ban công, ngón tay vô thức vẽ từng vòng tròn trên mặt bàn, nhắm mắt cảm nhận thanh âm nhẹ nhàng của cô. Bỗng, tiếng hát biến mất. Kiến Hoa thở dài thêm chút tiếc nuối lên tiếng "Tiểu Dĩnh, hết rồi sao?" "Sư phụ...anh đang bên ngoài?" - Lệ Dĩnh chợt reo lên khi nghe thấy tiếng anh, đứng bật dậy định ra ngoài thì Kiến Hoa đã ngăn lại. "Em cứ ngồi đó, đừng ra đây, sẽ cảm lạnh". Lệ Dĩnh có vẻ vẫn còn muốn ra ngoài nhìn anh, nhưng sư phụ đã nói vậy, cô đành lòng ngồi xuống. "Vậy sư phụ, em ngồi đây nói chuyện với anh" Kiến Hoa im lặng, cô hiểu là anh đã đồng ý. Kiến Hoa đang tạm cố tránh nhìn Lệ Dĩnh lúc này, anh cần lấy lại bình tĩnh, nếu lúc này thấy dáng điệu đáng yêu của cô, anh sợ sẽ không cầm lòng được. "Sư phụ, em đang ăn thạch lựu, anh có muốn ăn một quả không?" Trên bàn trong phòng Lệ Dĩnh lúc này là một giỏ lựu Nancy ôm lên lúc sáng. Cô không còn phải tiếc lọ siro đạo cụ kia nữa. Thạch lựu này quả thật rất ngon, không uổng sư phụ kêu Khang Vũ đến tận Thanh Đảo một chuyến. "Được!" Lệ Dĩnh cầm một trái, bò qua cửa sổ, thò đầu ra muốn ngó sư phụ một cái nhưng cũng chỉ thấy tay anh đang chìa sang phía bên cô. Thẩy trái lựu vào tay anh, Lệ Dĩnh tỏ vẻ miễn cưỡng quay về ghế của mình. "Bài hát đó, em thích sao?" Lệ Dĩnh vừa ăn nhưng anh nói gì, cô đều lắng nghe không sót chữ nào. "Vâng, là bài hát em thích nhất, anh cũng biết sao?" "Một người bạn thân của anh đã hát nó" Lệ Dĩnh gật đầu, bài hát nổi tiếng như vậy, anh cũng biết không có gì lạ. "Tiểu Dĩnh, anh muốn nghe thêm lần nữa, em hát lại được không?" Lệ Dĩnh bất ngờ, sư phụ khi không lại muốn nghe cô hát, có khi nào có tâm sự không? "Nhưng...sư phụ, em không thuộc, chỉ thuận miệng ngâm nga vài câu thôi." "Anh hát cùng em" Lệ Dĩnh lại đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Sư phụ hát sao? Cô biết anh từng là ca sĩ trước khi bước vào nghiệp diễn, chuyện đó đã lâu rồi, nhưng nghe trực tiếp như thế này, quả thật hiếm có. Không thành vấn đề, để được nghe anh hát thì cô ngêu ngao vài câu cũng đã sao. "Được, coi như em cảm ơn món quà của anh" Lệ Dĩnh đặt trái lựu xuống, uống tạm ngụm nước chuẩn bị. Không khí chợt im lặng chờ đợi, hai thanh âm trầm bổng dần phát ra hòa quyện vào nhau. "Hãy trân trọng việc được gặp mặt nhau Đêm nay có rượu, ta hãy cùng uống thật say,mượn rượu làm lời ca ... Chàng là gió thiếp là cát Quấn quýt bên nhau tới tận chân trời" Từng giai điệu lãng mạn vang lên, hai người không nhìn thấy mặt nhau nhưng giữa họ dường như không có bất kỳ sự cản trở nào. Hai khung cửa sổ, hai con người, hai trái tim, một cảm xúc.