Tay Nhữ Dương vương run rẩy sờ mặt Trinh Nương, nhìn thấy y phục rách nát trên người nàng. Kéo áo choàng trên vai, bao bọc cả người Trinh Nương, ngón tay nàng bị đao cắt vẫn còn chảy máu. Trong mắt Nhữ Dương vương tràn đầy là đau tiếc, nếu hắn đến chậm một bước, không chừng sẽ không còn thấy Trinh Nương. Trinh Nương khiến hắn rung động, cảm động, những nữ tử bên người hắn không thể sánh bằng. Hắn bế Trinh Nương lên, nàng mềm mại dịu dàng như vậy, lại có đủ dũng khí muốn thủ tiết mà tự sát, vì hán... Nhữ Dương vương nghĩ người tốt đẹp như Trinh Nương trong lòng trong mắt chỉ có hắn. Nghĩ đến đây Nhữ Dương vương giống như ăn mật ngọt, Trinh Nương chân thành tha thiết ái mộ hắn. Trước kia có Nhàn Nương, hiện tại có Trinh Nương, Nhữ Dương vương rất tự hào. Nhữ Dương vương cũng không suy nghĩ nhiều, Trinh Nương bị thương như vậy không thể trở lại nơi không an toàn như Chủng Đậu Cung. Không ai có thể cam đoan không còn dư nghiệt muốn ám hại Trinh Nương. Hắn ôm Trinh Nương trở về Nhữ Dương vương phủ, cũng may, dù Nhữ Dương vương bị Trinh Nương cảm động, thì vẫn còn một chút lý trí. Sai người dẫn Vân Nhi đang khóc lóc nức nở hồi Chủng Đậu Cung, rồi sau đó làm bộ đi cùng Trinh Nương đến Nhữ Dương vương phủ vấn an Nhàn Nương. Không phải Trinh Nương không thể rời khỏi Chủng Đậu Cung, quan trọng là ai có thể khiến Trinh Nương xuất môn. Nhàn Nương vẫn cùng hoàng hậu nương nương có giao tình, dùng chiêu bài vấn an Nhàn Nương, hoàng hậu nương nương sẽ ngầm đồng ý. Còn hoàng thượng thì đã sớm quên ở Chủng Đậu Cung còn có Trinh Nương đang tu hành. Nhữ Dương vương dùng áo choàng che khuôn mặt Trinh Nương, Trinh Nương vẫn còn thanh tỉnh, theo bản năng đem mặt áp vào trong ngực Nhữ Dương vương. Nàng không thể mang thanh danh không tốt là câu dẫn tỷ phu, tất cả đều là bất đắc dĩ. Nàng muốn có cuộc sống phú quý, là sai sao? Nàng không muốn bị người bài bố vận mệnh. Là sai sao? Không biết Nhữ Dương vương ôm tiểu thư nhà ai mà phóng ngựa ngoài đường, ở trong kinh thành lan truyền, mấy ngày gần đây hắn đang tìm kiếm một người. Lúc này nhìn hắn khẩn cấp trở về vương phủ như vậy, đại đa số đều nghĩ đó là nữ tử trong lòng Nhữ Dương vương. Lúc Nhữ Dương vương tìm được Trinh Nương, thì Yên Nhiên cũng nhận được tin tức. Nếu nàng phá hủy thanh danh của Trinh Nương, thì thanh danh Mạnh gia cũng bị hủy. Yên Nhiên có thể không thèm để ý thanh danh trăm năm của Mạnh gia, nhưng nàng không thể để mẫu thân bị người cười nhạo. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trinh nương dựa vào điểm này, mới không sợ hãi, thì Yên Nhiên buồn bực vô cùng, làm chuyện xấu, còn được ưu việt, còn để các nàng giúp đỡ che giấu. - Trinh Nương...Trinh Nương... Kiếp trước, Trinh Nương không làm nhiều chuyện như vậy, nàng yên ổn gả vào Nhữ Dương vương phủ. Yên Nhiên cho rằng nàng tin sai người, nếu Trinh Nương không dùng tâm kế thủ đoạn hung ác cao tay, có lẽ kiếp này Yên Nhiên có thể không hận Trinh Nương? - Bẩm đại tiểu thư, nô tài mới phát giác Mạnh cửu tiểu thư cùng Mạnh lão gia giúp đỡ Văn gia che giấu dẫu vết, có phải là không muốn khiến Văn gia quá khó coi? Sao Trinh Nương có thể hảo tâm như vậy? Đối với người vô dụng, dù có khóc đến chết thì Trinh Nương cũng không quan tâm. Tuy thanh lưu trung sĩ hứa hẹn sẽ cầu tình cho Văn ngự sử, nhưng ý kiến của thanh lưu có thể hoàng thượng sẽ không quan tâm. Yên Nhiên nhíu chặt mi: - Việc này khoan hãy nói với mẫu thân ta, mẫu thân đang hoài thai thân mình không tốt, ta không muốn mẫu thân phải quan tâm. Yên Nhiên hấp tấp nhảy lên ngựa: - Theo ta đi đến Mạnh phủ. Ngồi xe ngựa quá chậm, Yên Nhiên đành phải cưỡi ngựa, một đường chạy thẳng đến Mạnh phủ. Yên Nhiên hỏi: - Ngoại tổ phụ ở đâu?             - Lão gia ở trong thư phòng...Yên Nhiên biểu tiểu thư... Yên Nhiên chạy đến thư phòng, ngoài cửu thư phòng bị gã tùy tùng ngăn cản, Yên Nhiên nói: - Ta muốn gặp ngoại tổ phụ.             - Thỉnh biểu tiểu thư đợi tiểu nhân vào bẩm báo. Một lát sau gã tùy tùng đi ra nói: - Lão gia mời người đi vào. Yên Nhiên bước vào thư phòng, Mạnh lão gia đang cầm bút lông viết chữ không ngừng. Ngẩng đầu liếc nhìn Yên Nhiên một cái, bộ dạng nhàn nhã lạnh nhạt, trong lòng Yên Nhiên càng tức giận. Không ngừng nhắc nhở chính mình, hắn là ngoại tổ phụ, có thể ngoại tổ phụ nối giáo cho giặc làm ra chuyện thương tổn đến đại di. Trinh Nương là nữ nhi của hắn, còn đại di thì không phải sao? Nếu không có đại di, thì Mạnh gia đã sớm suy bại sao có thể có vinh quang như ngày hôm nay, sao có thể sống yên ổn ở kinh thành? Gia tộc trăm năm truyền thừa không phải chỉ có một mình Mạnh gia, có rất nhiều danh gia vọng tộc hiển hách nhất thời thế đều suy bại. Mạnh lão gia buông bút lông, ánh mắt Yên Nhiên nhìn hắn, khiến hắn không được thoải mái. Không hổ là ngoại sinh nữ được Nhàn Nương thích nhất, rất giống Nhàn Nương. Mạnh lão gia đối với Nhàn Nương, dù có lòng đau thương thì Nhàn Nương cũng không cần. Người bên ngoài nói hán dưỡng được nữ nhi tốt, Mạnh lão gia cũng rất tự hào. Nhưng người khác càng tán thưởng Nhàn Nương thì càng khiến hắn khó xử, giống như hắn có vị trí như ngày hôm nay, đều là dựa vào Nhàn Nương. So với Nhàn Nương, thì Trinh Nương hiểu biết hơn nhiều, không khoa trương, không chói lọi vinh quang. Mọi chuyện đều lấy hắn làm chủ, sau khi Mạnh lão gia để Trinh Nương trở thành đích nữ. Thì Nhàn Nương cùng Nhu Nương cũng không thông cảm cho hắn, hoàn toàn không quan tâm đến Trinh Nương. Mạnh lão gia không có sĩ diện, cũng không còn coi trọng Nhàn Nương nữa. Yên Nhiên sắp đính thân với ngoại tôn Nhữ Dương vương thế tử, Mạnh lão gia đối với chuyện này cũng không quan tâm nhiều. Nàng là An Bình hầu phủ đại tiểu thư, mang họ Lý, tuy nói là quan hệ thân gia, là ngoại tôn nữ của Mạnh lão gia. Nhưng tương lai sau này người được ưu việt là Lý gia. Ở trong lòng Mạnh lão gia, Yên Nhiên tuyệt đối không thể so với Trinh Nương đang có hôn ước với Nhữ Dương vương. Mạnh lão gia tươi cười nói: - Ngươi tới vấn an ngoại tổ mẫu sao? Yên Nhiên thấy xung quanh không có người hàu hạ, nàng tới gần Mạnh lão gia: - Người từng nói, nếu ta có chuyện gì không hiểu có thể đến hỏi người, hôm nay ta có một chuyện khó xử, không biết người có thể giúp ta giải thích nghỉ hoặc này hay không? Mạnh lão gia vuốt cằm: - Chuyện gì khiến ngươi khó xử? - Ta muốn hỏi người, đại di đang là Nhữ Dương vương phi có phải là nữ nhi của người không? Mạnh lão gia biến sắc: - Ngươi hồ đò rồi sao? - Đều là nữ nhi của ngươi vì sao nặng bên này nhẹ bên kia? Ánh mắt Yên Nhiên âm u sắt bén, Mạnh lão gia chột dạ không dám đối diện với nàng, lo lắng hỏi: - Ngươi biết cái gì? Sắc mặt Yên Nhiên bình tĩnh, chẳng lẽ Trinh Nương gặp nạn, còn có duyên cớ khác? Yên Nhiên chắc chắc nói: - Ta cái gì cũng biết. - Nhớ kỹ thanh danh trăm năm của Mạnh gia không dễ có, ta đến hỏi ngoại tổ phụ, nếu người không giải thích nghi hoặc của ta cho rõ ràng, thì ta sẽ đi tìm đại di phu Nhữ Dương vương. Yên Nhiên xoay người muốn đi, Mạnh lão gia thất kinh bắt lấy cánh tay của Yên Nhiên, trong mắt hiện lên vẻ tàn khốc: - Ngươi muốn hại chết Trinh Nương? Hủy hoại thanh danh trăm năm của Mạnh gia? Yên Nhiên quật cường nói: - Lúc ngươi hãm hại đại di, sao không nghĩ là ngươi muốn hại chết nàng, còn làm hại thanh danh trăm năm của Mạnh gia? - Trinh Nương là bất đắc dĩ, Nhàn Nương...Ta cũng đau lòng, nàng là số khổ, còn trẻ tuổi đã mang trọng bệnh, Nhàn Nương không yên lòng nhất chính là thể tử điện hạ, có Trinh Nương chiếu cố cho hắn không phải rất đáng vui mừng sao? Trinh di của ngươi tâm địa thuần thiện, sẽ không bạc đãi các ngươi, nàng cùng Nhữ Dương vương cầm sắt cùng minh, đối với các ngươi chỉ có lợi... Yên Nhiên đột nhiên vung mạnh tay, từ lúc nàng luyện tập kiếm pháp, sức lực mạnh hơn trước kia rất nhiều. Trong lúc phẫn nộ, Yên Nhiên quăng ngã Mạnh lão gia té xuống đất: - Trinh Nương tâm địa thuần thiện mà đi vu hãm đại di? Nàng còn chưa có vào Nhữ Dương vương phủ đâu, tâm tư đen tối như vậy, ai dám tin tưởng nàng sẽ chiếu cố tốt biểu ca? Trinh Nương vô tình vổ nghĩa lại được ngươi nâng niu trong lòng bàn tay, tìm mọi cách giúp đỡ che lấp cho nàng, còn đại di mang quanh vinh đến cho gia tộc Mạnh gia lại bị ngươi vứt bỏ như rơm rạ, ngươi không sợ sau này Trinh Nương đắc thế ròi sẽ bán đứng ngươi sao? Ngay cả tỷ tỷ cũng dám hãm hại, trong lòng nàng có Mạnh gia sao? - Cùng Nhữ Dương vương cầm sắt cùng minh đối với biểu ca chỉ có lợi? Lời này ngươi đi lừa quỷ đi. Đôi mắt Yên Nhiên đỏ ngầu, Mạnh lão gia không tự giác lui về phía sau nửa bước: - Dù lúc này ngươi nói cho Nhữ Dương vương điện hạ biết, thì cũng không có chứng cớ chứng minh mọi chuyện do Trinh Nương an bài, Yên Nhiên, ngươi nghe lời ngoại tổ phụ đi, Trinh Nương sẽ không hại ngươi, không phải trước kia các ngươi rất tốt sao? Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.