Nhàn Nương ngủ yên ổn, còn Nhữ Dương vương ở Lạc Ngọc Đảo lại trằn trọc ngủ không yên. Dù đôi mắt đã nhắm lại, thì hắn vẫn có thể trông thấy Nhàn Nương, Nhữ Dương vương xoay người, hạ nhân trực đêm bên ngoài hỏi: - Vương gia muốn uống trà sao? Nhữ Dương vương ngồi dậy, phủ thêm áo khoác nói: - Ngươi không cần vào.             - Dạ. Hắn xuống giường, đi đến bàn tròn, rót một ly nước trà còn nóng, nhẹ nhàng nhấp môi. Cứ nghĩ đã quên mất chuyện cũ, lúc này lại nhớ... Lúc tân hôn hắn kinh diễm nhìn Nhàn Nương tuyệt mỹ động lòng người, từng cùng nàng cầm sắt cùng minh, hai người cùng ở chung một chỗ. Sau đó hắn cầm binh xuất chinh, lúc đó hắn rất khổ sở, không muốn chia lìa Nhàn Nương. Hắn còn nhớ rõ Nhàn Nương cười nói với hắn: 『Chúc vương gia đắc thắng khải hoàn, vương phủ đã có ta lo liệu duy trì, vương gia hãy an tâm.』 Hắn không biết lúc người khác ra trận, thê tử bọn họ sẽ nói cái gì, nhưng Nhàn Nương giống như không hề luyến tiếc hắn. Sau đó hắn mất tích trên chiến trường, Nhàn Nương ở trước Kim Loan Điện dâng ra huyết thư, lại ở trong thiên lao sinh hạ nhi tử... Vương tử phụ quốc lại lưu luyến si mê Nhàn Nương... Tất cả đều đè nặng lên ngực hắn, hắn tránh né Nhàn Nương, chọn Uyển Như dịu dàng coi hắn là trời. Nhàn Nương không cần hắn, có hắn hay không có hắn, Nhàn Nương vẫn sống rất tốt. Có ý nghĩ này, nên hắn cùng Nhàn Nương liên tiếp khắc khẩu. Đáng lẽ chiến công của hắn là độc nhất vô nhị, nhưng Nhàn Nương làm thế. Người bên ngoài luôn nói, hắn thú được vương phi tốt, càng nghe hắn càng bất hòa với Nhàn Nương. Hắn muốn nhìn xem, không có hắn sủng ái duy trì, Nhàn Nương có thể sẽ chịu thua, sẽ biết không có gì có thể thay thế hắn. Lúc trước Nhàn Nương vẫn luôn bình thản, đến nay hắn đã không đợi Nhàn Nương chịu thua được nữa. Nhữ Dương vương không thể không thừa nhận, Nhàn Nương vĩnh viễn sẽ không cúi đầu trước mặt hắn, chỉ sợ bệnh của nàng càng ngày càng trầm trọng. Nhữ Dương vương đau lòng, Nhàn Nương càng quật cường, hắn càng muốn tới gần nàng. Cả đêm này, Nhữ Dương vương ngủ không an ổn, thức sớm rửa mặt chải đầu, thu thập chỉnh tề, rồi đi thỉnh an thái phi, ở ngay cửa sân của thái phi, lại gặp nhi tử Triệu Duệ Kỳ đang luyện kiếm. - Phụ vương an. Lúc Nhữ Dương vương ở Giang Nam cũng đã đi tìm danh y bắt mạch, phần lớn đều nói hắn không thể có con nối dòng. Lúc đó hắn mặc thường phục đến cầu khám, sau khi danh y biết hắn không thể có tử, uyển chuyển đề nghị hắn, nên lo lắng cho nhi tử thừa tự. - Kỳ nhi. Triệu Duệ Kỳ là nhi tử thừa tự duy nhất của hắn, Nhữ Dương vương đối với Triệu Duệ Kỳ có chút khúc mắc. Trước kia sở dĩ hắn không thích Triệu Duệ Kỳ không mưu không lược thể chất ốm yếu. Chỉ vì nhi tử ốm yếu bị sinh non là vì hắn, lúc đối mặt với Triệu Duệ Kỳ, hắn cảm thấy áy náy. Hơn nữa Nhữ Dương vương phủ nhiều thế hệ theo quân, nhi tử văn nhã sẽ chặt đứt truyền thừa vương phủ. Nhưng hiện tại trong lòng của Nhữ Dương vương, huyết mạch nối dòng so với truyền thừa vương phủ còn quan trọng hơn. Nhưng khi hắn hồi kinh lại nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ thay đổi, vẫn nho nhã như cũ, nhưng thân mình không còn suy yếu. Sau khi Triệu Duệ Kỳ luyện kiếm, thân thể so với trước kia càng thêm rắn chắc, vẻ mặt hồng hảo khỏe mạnh, không còn tái nhợt. - Ngươi kéo được mấy thạch cung?             - Bẩm phụ vương. Triệu Duệ Kỳ cung kính với Nhữ Dương vương, không  giống lúc bình thường tùy ý trò chuyện với Nhàn Nương. - Tám thạch. ( Yul: 1 thạch = 15 cân, 1 cân=500g. Tám thạch= 120 cân= 60kg) Triệu Duệ Kỳ luyện tập bắn tên bao nhiêu ngày hắn vẫn còn nhớ, ngắn ngày như vậy đã có thể kéo ra tám thạch cung cứng, Nhữ Dương vương kinh hỉ nói: - Giỏi, Kỳ nhi tiến bộ không nhỏ, đi, phụ thân dạy ngươi bắn tên.             - Dạ, phụ vương. Phụ tử hai người tới luyện võ trường trong vương phủ, từ nhỏ Triệu Duệ Kỳ vẫn mong đợi phụ thân coi trọng. Nhưng mỗi lần đều thất vọng, có thể được phụ thân chỉ điểm là mơ ước của hắn. Triệu Duệ Kỳ tập trung bắn tên, bắn ra mấy mũi tên đều ở chính giữa hồng tâm, Nhữ Dương vương vui mừng khen ngợi: - Tốt, Kỳ nhi bắn rất tốt.             Tuy mưu lược của Triệu Duệ Kỳ có vẻ non nớt, nhưng Nhữ Dương vương vẫn hy vọng, nói lời thấm thía: - Luyện tập kỵ xạ có thể làm tướng lĩnh, nghiên học binh pháp mới có thể làm chủ soái.             - Nhi tử nhớ kỹ. - Tư thế bắn tên của ngươi có chút không đúng, dùng sức không nhỏ, nhưng sức lực mũi tên bay đi không đủ, ở trên chiến trường sẽ không  xuyên được khôi giáp của kẻ địch. Nhữ Dương vương điểm mũi chân cầm cung, đặt mũi tên nhọn, đem dây cung kéo thành hình trăng tròn. Buông dây cung, "phanh" mũi tên nhọn đâm xuyên thấu qua hồng tâm, Triệu Duệ Kỳ kính nể nói: - Phụ vương mới là thần bắn.             - Có muốn học?             - Khẩn cầu phụ vương chỉ giáo. Nhữ Dương vương vòng nhi tử vào trước ngực, tay đè tay dạy hắn dùng sức thế nào. Khuỷu tay đặt ở độ cao nào, Triệu Duệ Kỳ liền hiểu rõ, Nhữ Dương vương càng có hứng thú dạy. Trong lúc vô tình phụ tử bọn họ đã kéo gần quan hệ thân thuộc, Nhữ Dương vương thấy Triệu Duệ Kỳ có tiến bộ, rất vui vẻ, nói: - Cứ luyện tập theo cách này, Kỳ nhi có thể vượt qua ta. Triệu Duệ Kỳ che đi lãnh ý trong đôi mắt, thần phục nói: - Vậy còn phải là rất lâu rất lâu, mới có thể bằng tám phần phụ vương. Nhữ Dương vương cười nói: - Không có chí khí, thánh nhân từng dạy, trò giỏi hơn thầy là chuyện thường, ngươi phải có chí khí hơn phụ thân mới đúng. - Nhi tử nhất định sẽ cố gắng. Nhữ Dương vương dẫn Triệu Duệ Kỳ đi thỉnh an thái phi, vừa đi vừa công khóa Triệu Duệ Kỳ. Nhữ Dương vương cũng không còn nghiêm khắc không cho phép hắn học kinh sử tử tập. Thậm chí hắn còn đem một chút sự tình có nội dung sâu sắc trên triều đình, lời lẽ dễ hiểu giảng giải cho Triệu Duệ Kỳ nghe. Triệu Duệ Kỳ có thu hoạch quý giá, kinh nghiệm xử sự cách làm người. Thái phi thấy phụ tử bọn họ cùng đến thỉnh an nàng rất cao hứng, nhi tử tôn tử là chổ dựa lớn nhất cho nàng dựa vào. Giữ phụ tử bọn họ ở lại dùng bữa, phụ từ tử hiếu, khiến mặt mày thái phi vui vẻ. Nhi tử hiếu thuận, tôn tử cũng rất hiếu thuận, nàng ở trong vương phủ giữ quyền quản gia, như vậy nàng cũng không còn gì tiếc nuối. - Mẫu thân, mỗi ngày phụ thân đều dạy nhi tử một canh giờ binh thư, một canh giờ tiễn pháp. Nhàn Nương cầm lược, chải luồn tóc trước ngực, từ trong gương Nhàn Nương nhìn thấy nhi tử đang áy náy, Nhàn Nương xoay người, nói: - Nhi tử đến bên người nương. Yên Nhiên là người duy nhất mà Triệu Duệ Kỳ muốn bảo vệ thương tiếc, đối với mẫu thân, hắn chỉ có kính ngưỡng, ngồi bên gối mẫu thân: - Mẫu thân. Lúc bị phụ thân vắng vẻ, Nhàn Nương nói với hắn, phụ thân không phải không thích hắn, mà là áy náy, không có cách gì đối mặt với hắn. Lúc đó Nhàn Nương cùng Nhữ Dương vương khắc khẩu càng nhiều, mà nàng cũng chưa bao giờ ở trước mặt Triệu Duệ Kỳ nói Nhữ Dương vương không tốt. Năm đó Nhàn Nương tới Kim Loan Điện áp chế miệng lưỡi dèm pha của thế nhân, nhưng phụ thân... Triệu Duệ Kỳ đặt tay lên đầu gối mẫu thân, rốt cuộc phụ thân đã bỏ lỡ bao nhiêu? - Kỳ nhi, ta cùng phụ thân ngươi ân ân oán oán không liên quan đến ngươi, ngươi là cốt nhục của hắn, kính nể hắn là điều phải làm. Nhàn Nương buông chiếc lược, bàn tay vuốt ve khuôn mặt Triệu Duệ Kỳ, đôi mắt ôn nhuận sáng ngời: - Nam nhân mà Mạnh Nhàn Nương ta coi trọng, sao có thể là người có tài trí bình thường? - Cũng không thể vì hắn thay lòng đổi dạ, bạc đãi ta, mà khiến phụ tử bọn ngươi phản bội kết thù, gả cho phụ thân ngươi là chính ta tự chọn, ta sẽ không cho phép mình hối hận, hắn kỵ xạ, cầm binh bố trận, không phải tướng lĩnh nào cũng có thể sánh bằng, năm đó hắn phong nhã hào hoa, là người khiến ta quyến luyến ái mộ, chỉ là...Chỉ là hắn không phải là phu quân của ta. - Là phụ thân bỏ lỡ người, là hắn sai lầm rồi. Nhàn Nương lắc đầu: -  Mai Lan trúc cúc mỗi loài mỗi vẻ, mẫu đơn phú quý, không phải ai cũng sẽ yêu thích quý trọng, đúng sai đối với ta mà nói đã không còn quan trọng. - Ngươi cùng vương gia là phụ tử, huyết mạch tương liên, cùng vương gia  phụ từ tử hiếu, tương lai sau này đối với ngươi đối với Yên Nhiên rất có lợi, vương gia coi trọng đau tiếc nhi tử, thì vị trí của ngươi bất kể ai cũng không thể dao động. Ngươi không cần vì ta mà bất hòa với vương gia, cũng không cần áy náy, thứ ta để ý nhất không phải này đó, mà là ngươi có trôi qua tốt hay không, hạnh phúc hay không. - Nương... Giọng Triệu Duệ Kỳ nức nở, hốc mắt ẩm ướt, Nhàn Nương xoa đầu hắn: - Kỳ nhi, nhớ rõ phải đối xử tốt với Yên Nhiên. - Dạ. Nhi tử sẽ rất thương, rất thương biểu muội, ai cũng không thể ăn hiếp nàng. - Yên Nhiên là chính ta nhìn nàng trưởng thành, lại là chân truyền của ta, không có ngươi, người khác cũng không ăn hiếp được nàng. Nhàn Nương cười thở dài: - Có nàng ở bên cạnh ngươi, ta càng yên tâm. Một người là nhi tử của nàng, một người là đồ đệ kế tục y bát của nàng, nếu bọn hắn hạnh phúc ân ái cả đời, sẽ bù lại cả đời tiếc nuối của Nhàn Nương. Ngoài cửa hiện lên bóng dáng của Triệu ma ma, Nhàn Nương nói: - Ngươi đi đọc sách đi, nương còn chờ ngươi đỗ trạng nguyên.             - Nương, người nhất định phải đợi nhi tử đỗ trạng nguyên.             - Có khi nào ta đáp ứng chuyện gì với ngươi mà không giữ lời? Triệu Duệ Kỳ lau khóe mắt, đứng dậy đi thư phòng khổ học, Yên Nhiên khiến hắn nhận biết đương kim bệ hạ, có cơ hội này, Triệu Duệ Kỳ càng kiên định nói: - Cử tử trong thiên hạ, vị trí trạng nguyên ta muốn. - Chủ tử, người vương gia mang về đã an bài, các vị di nương hỏi thăm tin tức, nghe nói thái phi đem nàng an bài ở Thính Âm Phường... - Không cần quan tâm đến nàng, nàng là người đối mặt với kế phi, ta không cần phân tâm. Nhàn Nương cười nói: - Ngươi sai người truyền tin tức cho Yên Nhiên, ngày mai để nàng đến vương phủ.             - Dạ. Triệu ma ma giúp Nhàn Nương đứng dậy, thấp giọng nói: - Vương gia hồi kinh, cửu tiểu thư ở Chủng Đậu Cung...Có phải cửu tiểu thư sẽ viết thư cho vương gia? - Trinh Nương sợ vương gia quên nàng, nhất định sẽ viết thư. Trong mắt Nhàn Nương hiện tinh quang, nói: - Sai người nói cho thái phi biết, chưa gả vào vương phủ đã nhớ thương vương gia, vương gia bị sắc đẹp mê hoặc, nhưng thái phi lại không dễ lừa gạt, nữ tử chưa gả đã để Kinh Hồng truyền thư tình cho vương gia. - Thái phi điện hạ không thích loại nữ tử ngả ngớn như vậy, sau này cửu tiểu thư vào phủ sẽ nếm mùi đau khổ. - Ngươi đừng xem thường nàng, nàng sẽ khiến thái phi thay đổi cách nhìn, chẳng qua khiến nàng hao phí chút sức lực mà thôi. - Người nói xem, có thể thái phi điện hạ sẽ ghét cửu tiểu thư hay không? Khiến nàng không vào được vương phủ? - Thái phi coi trọng nhất là quyền chưởng quản trong vương phủ, và vương gia, vương gia thích người nào, dù trong lòng nàng không vui, thì vẻ mặt cũng không phản đối, Trinh Nương ở Chủng Đậu Cung ba năm, thái phi còn có thể cầm giữ vương phủ ba năm, hưởng qua loại tư vị này, sao thái phi có thể đồng ý buông tha quyền lợi? Ba năm sau kế phi, tôn tức(cháu dâu) đều nhập môn, thái phi sẽ tin tưởng ai? Trinh Nương vì muốn có danh thanh tốt, sẽ không tranh đấu việc chủ trì bếp núc với Yên Nhiên. - Trinh Nương rất cẩn thận, huống chi ta cũng sẽ không cho nàng có cơ hội tranh quyền, nàng phải thiếp thị chi lễ kế phi với ta, sao có thể so với thế tử phi mà vương phủ cầu có? Nhàn Nương ngồi trên kháng sàng, Triệu ma ma lót thảm dưới chân nàng, Nhàn Nương đưa tay xoa trán, tự hỏi thật lâu, sau đó nói: - Trước kia trong lòng ta luôn suy nghĩ vì vương gia sợ hắn vướng mắc, đem chuyện cũ đè ép đi xuống, nay vì Kỳ nhi, ta phải chuẩn bị thật nhiều, lúc trước ta có thể áp chế, thì lúc này cũng có thể khơi mào cho thế nhân biết.            - Chủ tử, An Ninh công chúa tới thăm.            - Sao nàng lại đến đây? Nhàn Nương sửng sốt một lúc, rồi nói: - Mau mời An Ninh công chúa vào.