Edit: Yul Yuuki Yên Nhiên nghe An Ninh công chúa nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu: - Nàng sẽ không. - Hử? An Ninh công chúa cảm thấy hứng thú nhìn Trinh Nương vẫn bình tĩnh thản nhiên, đối với những người xung quanh đang xì xầm nói về nàng lại nhìn như không thấy, giống như người bị các vị tiểu thư nói đến, không phải là nàng. - Ngươi rất hiểu nàng? Yên Nhiên đứng ở cầu thang, cũng đang nhìn Trinh Nương, nói: - Từ nhỏ ta đã rất thân cận với nàng, gần đây mới cách xa nàng, ở gần không nhìn thấu nàng, ta cách xa một chút, lại nhìn thấu nàng, nàng là người tri ân báo đáp, nàng sẽ cố gắng khiến mình có năng lực lớn hơn nữa để giúp đỡ những người có ân huệ với nàng, còn người không cùng đường với nàng, nàng sẽ xem thường chuyện cầu xin ngươi giúp đỡ, nàng sẽ nói với ngươi, nàng bất lực, lúc ngươi cùng nàng là đối địch, ân huệ...không cần trông cậy. Ta cũng không cần nàng tri ân. Hôm nay nàng đã hiểu phải dựa thế, nếu không sẽ như kiếp trước nhiều người tìm tới cửa, chọc giận nàng, bắt nạt nhục nhã nàng. Còn Trinh Nương ở kiếp trước vẫn là người thiện lương nhất, từ ái nhất, là Nhữ Dương vương phi đối xử với thứ nữ tốt nhất. Yên Nhiên nhếch môi trào phúng, nàng có thể đối xử tử tế với thứ nữ của Nhữ Dương vương, vì vài vị thứ nữ lựa chọn thân gia rất tốt. Vừa mới gả vào vương phủ, đã vì thứ nữ thỉnh lão sư, cùng các nàng làm châm tuyến nữ hồng, làm một từ mẫu khiến các nàng yêu mến. Tất cả đều làm rất thuận lợi, trong vương phủ từ cao đến thấp, đều có cảm tình với nàng. Nhữ Dương vương thái phi khen nàng hiền lành hiểu chuyện, dù là thứ nữ cũng không thua kém gì Nhàn Nương. Kiếp trước Yên Nhiên không hiểu tại sao Trinh Nương đối xử tốt với thứ nữ, Trinh Nương cười nói với nàng, nàng cũng là thứ nữ, hiểu rõ thứ nữ rất gian nan. 『Sao ngươi có thể giống các nàng?』 『Như thế nào lại không giống? Đều sống dưới tay đích mẫu, ta so với các nàng còn may mắn là được gả cho vương gia, làm kế phi...』 Lời này sẽ có người nói cho Nhữ Dương vương biết, sau đó thứ nữ được gả cho phu quân phú quý. Yên Nhiên nhớ rõ, lúc trước Nhữ Dương vương đối với Trinh Nương có chút lãnh đạm xa cách, lúc đó giống như đột nhiên phát hiện Trinh Nương là người thiện lương tốt đẹp, mà thương yêu sủng ái nàng. Trinh Nương vì thứ nữ an bài nhân duyên tốt, đối với biểu ca...thân thiết hiền lành. Kiếp trước Yên Nhiên không suy nghĩ nhiều, sau khi tỉnh ngộ, mới phát hiện ra. Tuy nàng quan tâm biểu ca đủ điều, thì biểu ca cũng không bằng Triệu Duệ Giác, Triệu Duệ Giác là nhi tử của Trinh Nương. Từng có người nói với nàng: 『Ngươi có thể tin tưởng kế thất sẽ đối xử tốt với nhi tử của nguyên phối?』 Lúc ấy Yên Nhiên cũng không nghe, vì nàng hạ thấp Trinh Nương, Yên Nhiên còn trả thù nàng, cuối cùng nàng nói đều là thật. An Ninh công chúa chỉ xuống phía dưới: - Yên Nhiên, nàng đến rồi. Yên Nhiên nhìn xuống dưới, thấy một thân ảnh có chút quen thuộc có chút xa lạ, người tới dịu dàng đoan trang, thân thể uyển chuyển: - Văn tiểu thư, là tiểu thư xuất sắc nhất của Văn gia, Văn Thục Hoa. - Muốn nhìn nàng cùng Trinh Nương giao phong không? Yên Nhiên cắn môi: - Công chúa, ta cáo lui... An Ninh công chúa kéo Yên Nhiên đang định đi xuống, cười lắc đầu: - Nha đầu ngốc, ngươi đi xuống, hai người các nàng sao có thể biểu hiện? Văn Thục Hoa luôn đem tinh lực tập trung trên người ngươi, tin tức ở Nhữ Dương vương phủ giấu không được, ý đồ của Nhàn Nương muốn nhiều người biết, Văn gia phu nhân có thể đoán một hai, Trinh Nương trở thành đích nữ là Mạnh gia chuẩn bị vì Nhàn Nương chết bệnh, Văn Thục Hoa cùng Trinh Nương sẽ thử nhau, nếu ngươi xuất hiện, Văn Thục Hoa sẽ tranh chấp với ngươi, khiến những người có mặt ở đây hiểu rõ... - Nàng mới là người thích hợp làm thế tử phi. Yên Nhiên biết Văn Thục Hoa rất lợi hại, nhưng nàng ta có thể đấu thắng Trinh Nương sao? - Ta muốn nhìn, công chúa. - Ta thỉnh nàng đến, lại thỉnh Trinh Nương, là muốn cho ngươi thấy các nàng, đi theo ta. An Ninh công chúa cũng không xuống thang lầu, hướng về phòng phía đông, đi đến bàn có đặt bình hoa, An Ninh công chúa bĩu môi. Thiếu niên thanh tú tiến lên di dời bình hoa, vách tường nứt ra, An Ninh công chúa nhìn Yên Nhiên cười nói: - Có dám cùng ta đi xuống? - Dám. An Ninh công chúa cầm tay Yên Nhiên: - Tính tình của ngươi khiến ta rất thích, trực tiếp, thuần túy, không sợ ta hại ngươi? - Người nói nhiều như vậy, sẽ hại ta sao? Ai đối với ta là tốt hay là xấu, đã trải qua Trinh di, ta còn không rõ ràng? An Ninh công chúa lẩm bẩm một câu, nha đầu ngốc. An Ninh công chúa nắm tay Yên Nhiên đi xuống cầu thang, hai bên vách tường khảm rất nhiều Dạ Minh châu chiếu sáng. Yên Nhiên đi xuống cầu thang, mở to mắt, chỉ vào phía trước nói: - Sao lại như vậy? Sao lại như vậy? An Ninh công chúa buông tay Yên Nhiên, cười nói: - Giật mình? Yên Nhiên chạy đến tấm thủy tinh ở phía trước, đưa tay đặt lên trên, Trinh Nương ở ngay trước mặt nàng, nàng nhìn rất rõ ràng. Trinh Nương vẫn ngồi điềm tĩnh, không hề nhìn thấy Yên Nhiên... không chỉ có là nàng, mà tất cả những tiểu thư khuê các khác cũng không nhìn thấy. - Không phải thủy tinh? Đây là chuyện gì? An Ninh công chúa ngồi trên nhuyễn tháp, cười nói: - Mười năm trước có một thợ thủ công, nghiên cứu ra loại gương này, ta khó khăn lắm mới có được phương thức, hao phí vạn kim, hao tốn năm năm mới chế tạo ra loại gương này, một khối cho phụ hoàng, một khối để ở Yên Vũ Các. - Sao người không để ở Hồng Tụ Chiêu? - Ngươi cũng biết Hồng Tụ Chiêu? Kỹ viện lớn nhất kinh thành lão bản lại là An Ninh công chúa, Hồng Tụ Chiêu là kỹ viện đệ nhất thiên hạ, nữ tử ở trong này sẽ không bị ép buộc phải bán thân. Mà lấy tài nghệ kiếm sống, mặc kệ là phú thương hay là quan viên đến Hồng Tụ Chiêu cũng không được bắt buộc nữ tử trong Hồng Tụ Chiêu. Mỗi tháng Hồng Tụ Chiêu đều biểu diễn, có khi mời khoa khôi Giang Nam vào kinh thành, Hồng Tụ Chiêu sinh ý tốt lắm, là nơi để các vị quan viên đến thả lỏng tâm tình. Hồng Tụ Chiêu còn là nơi thăm dò tin tức, có đủ loại người đến đây, nào là văn thần, võ tướng, ngự sử, hoàng thương, mặc khách phong lưu... - Ta nghe đại di nói. Yên Nhiên có chút ngượng ngùng, An Ninh công chúa nói: - Ta tạo ra Hồng Tụ Chiêu là muốn giúp các nữ tử phong trần có một con đường sống, nếu Hồng Tụ Chiêu dùng để hỏi thăm tin tức, Yên Nhiên...Trên đời này không có tường nào không bị gió lùa, một khi bọn quan viên biết được, Hồng Tụ Chiêu sẽ bị đạp đổ, huống hồ bọn họ có kinh nghiệm quan trường lại rất cảnh giác, sao bọn họ có thể dễ dàng nói ra bí mật với các nàng? Nếu có được tin tức cũng không ảnh hưởng đến đại cục, trong tay ta không cần bí mật của bọn quan viên. - Ta hiểu. Một khi An Ninh công chúa có mật thám trong tay, cũng không có địa vị siêu việt gì. Dù đương kim bệ hạ nghi kỵ, thì trong tay hắn cũng có Cẩm y vệ, có Đông xưởng, có tin tức gì mà không biết? An Ninh công chúa vẫy tay kêu Yên Nhiên: - Đến đây, ngồi xuống nhìn trò hay, các nàng cũng nên gặp mặt rồi. Yên Nhiên đi đến ghế đệm, ngồi xuống, Yên Nhiên bưng lên chén trà, thất thần nhìn ra bên ngoài, An Ninh công chúa nói: - Một hồi không được lên tiếng, nghe thấy cái gì cũng không được làm ra bất kỳ động tĩnh gì, biết không? Yên Nhiên liên tục gật đầu, An Ninh công chúa vỗ nhẹ tay nàng, Yên Nhiên đột nhiên nghe thấy giọng Trinh Nương. Trinh Nương ngượng ngùng đôn hậu mỉm cười: - Văn tiểu thư. Văn Thục Hoa mặc một thân gấm Tứ Xuyên, làn váy dài thêu cánh hoa mai, thể hiện khí chất thanh cao ngạo khí, một cây trâm kim phượng cài trên mái tóc đen tuyền... Văn Thục Hoa là một vị mỹ nhân, khác Yên Nhiên tươi đẹp, cũng không giống Trinh Nương dịu dàng mềm mại. Nàng giống như một vị tài nữ được họa từ trong tranh, tràn đầy hơi thở thư hương. Thi từ ca phú tinh thông, Yên Nhiên nắm chặt chén trà, trong trí nhớ của nàng Văn tiểu thư cùng biểu ca cùng đứng chung, bọn hắn như là tuyệt phối. Biểu ca nói cái gì, nàng đều nghe hiểu, trả lời được, không giống nàng, không am hiểu thi từ ca phú, không am hiểu âm luật, đối với kinh sử tử tập lại không biết gì cả. Sau khi trọng sinh không phải nàng không nghĩ đến chuyện tập làm thi từ, nhưng không có thiên phú nàng làm không nổi một bài thơ. Tứ thư ngũ kinh, Yên Nhiên xem một chút liền choáng váng đầu óc, này nọ Văn Thục Hoa mạnh hơn nàng rất nhiều. - Mạnh tiểu thư. Văn Thục Hoa mỉm cười gật đầu, trong mắt nàng không nhìn thấy khinh thị hay trào phúng, nàng khéo tươi cười. Trinh Nương giống như cốc u lan, Văn Thục Hoa giống như hàn mai ngạo tuyết. Mỗi người có phong thái riêng, Trinh Nương đứng bên cạnh tài nữ đệ nhất kinh thành Văn Thục Hoa cũng không thua kém. An Ninh công chúa kéo Yên Nhiên, ở bên tai nàng nói nhỏ: - Giả tạo, hai nàng đều ngụy trang, không đáng yêu như Yên Nhiên. Đáng yêu lỗ mãng là người dễ dàng bị thương tổn nhất, Yên Nhiên cay đắng, An Ninh công chúa đem thần sắc biến hóa của Yên Nhiên ghi nhớ trong lòng, chờ lát nữa đi ra ngoài, sẽ nói tỉ mỉ với Yên Nhiên. - Từ lâu đã nghe danh tài nữ đệ nhất kinh thành, hôm nay nhìn thấy Văn tiểu thư, thật là tam sinh hữu hạnh, Văn tiểu thư cao nhã thoát tục, không hổ là đệ nhất tài nữ. - Làm gì có, Mạnh tiểu thư hiếu tâm cảm động trời đất, ta nghe như sấm bên tai. Trinh Nương ngượng ngùng cúi đầu, - Ngươi quá khen, là mẫu thân ưu ái. Văn Thục Hoa giới thiệu với Trinh Nương hai vị thiếu nữ đang đứng kề bên, chỉ vào một thiếu nữ nói: - Nàng là ngũ tiểu thư của Trương Ngự sử, Trương tiểu thư, một vị khác là thất tiểu thư nhi nữ của Lễ Bộ hầu Vương đại nhân, đừng nhìn nàng không nói gì mà lầm, nàng viết chữ rất đẹp ngay cả ta cũng cảm thấy mặc cảm. Hai người cùng chào hỏi Trinh Nương, Yên Nhiên nhìn vẻ mặt các nàng cũng không ngạo mạn khinh thị. Trương tiểu thư, Vương tiểu thư là người mà Văn Thục Hoa dùng để làm khó dễ Trinh Nương, Văn Thục Hoa sẽ không tự mình đối chọi gay gắt với Trinh Nương, dùng người khác có thể đạt được mục đích, các nàng đều là cao thủ.