Hạnh Phúc Tái Sinh
Chương 149
Trinh Nương tự nhiên hào phóng, giống như chuyện vừa rồi bị xấu hổ không phải là nàng.
Thái phi nhíu mày, ý bảo Yên Nhiên nâng mình vào cửa, ánh mắt Trinh Nương ảm đạm, nắm tay tứ quận chúa, đi theo sau thái phi cùng Yên Nhiên vào biệt viện.
Tây Sơn biệt viện cũng giống như Nhữ Dương vương phủ phú quý sạch sẽ, lúc Nhàn Nương còn ở trên đời đã từng tu kiến biệt viện.
Mặc dù đã ba bốn năm chưa từng sử dụng, thì biệt viện vẫn rất sạch sẽ, lúc bọn hắn chuẩn bị đến biệt viện bọn nô tài ở đây đã nhận được tin tức.
Đem sân viện quét tước lần nữa. Lúc trước là Nhàn Nương tự tay thiết kế biệt viện, bởi vậy phong cách ở đây cũng là theo ý thích của Nhàn Nương, mỗi một chỗ đều là Nhàn Nương tỉ mỉ bố trí.
An bài xong sân viện, Trinh Nương sửa sang lại hành lý, Trinh Nương đứng ở trước cửa sổ nhìn Nhữ Dương vương đang đứng thẳng người dưới tán cây ngô đồng.
Hắn đang tưởng niệm Nhàn Nương, trên người Trinh Nương còn lưu lại dấu vết hoan ái.
Hắn tùy ý tính tình muốn hoan ái với nàng, khiến cho nàng bị xấu hổ bị người cười nhạo mà hắn lại rời đi bỏ nàng một mình.
Để nàng nhận hết ánh mắt trào phúng của trắc phi cùng bọn tiểu bối, trong mắt Trinh Nương hiện lên hận ý, môi mắt nheo lại xẹt qua mấy phần mũi nhọn.
- Vân Nhi, ngươi lấy áo choàng đến đây.
Dù có hận Nhữ Dương vương hơn nữa, thì Trinh nương cũng không thể vắng vẻ hắn, chỉ có đem hận ý chôn dấu dưới đáy lòng.
Giống như vừa rồi nàng rất phiền muộn tứ quận chúa, thì cũng phải đem nàng giữ ở bên người.
Xoảng...một âm thanh thanh thúy ở phía sau lưng Trinh Nương truyền đến, Trinh Nương quay đầu nhìn lại.
Ở dưới chân tứ quận chúa có rất nhiều mảnh nhỏ:
- Mẫu phi, thực sự xin lỗi, nữ nhi rất thích bát thủy tinh muốn nhìn một chút, không ngờ lại để rơi xuống đất.
Ngây thơ vô tội trở thành vũ khí đả thương người, tứ quận chúa ngồi xuống nhặt những mảnh nhỏ.
Trinh Nương rất thích bát thủy tinh kia, bước nhanh đi đến bên người tứ quận chúa kéo nàng dậy, nhẹ giọng nói:
- Không sao, sau này cẩn thận một chút là được.
Trinh Nương trìu mến vì tứ quận chúa lau đi nước mắt:
- Đồ vật này nọ chỉ là vật ngoài thân, sao ta có thể trách ngươi? Sau này đừng nhặt những mảnh vụn, cẩn thận đứt tay.
- Đa tạ mẫu phi, người thật sự quá tốt.
Bốn quận chúa vùi đầu vào lòng Trinh Nương:
- Mẫu phi là tốt nhất, là người tốt nhất, nữ nhi rất thích mẫu phi, nếu ai dám ăn hiếp mẫu phi nữ nhi...Nữ nhi nhất định sẽ không tha thứ.
Trinh Nương bị nàng dùng sức đụng xém té ngã, lui về phía sau hai bước mới đứng vững, từ ái vuốt ve tóc nàng:
- Ta cũng rất thích ngươi, tứ quận chúa là tiểu cô nương rất đáng yêu.
Trinh Nương liếc mắt thoáng nhìn qua rèm cửa, suy đoán Nhữ Dương vương cũng sắp vào phòng.
Hoài niệm Nhàn Nương cũng không thể không ăn cơm, Trinh Nương ôm tứ quận chúa ngồi trên kháng sàng, dịu dàng cười nói:
- Tứ quận chúa của chúng ta cũng là kinh thành danh viện, sao có thể kém hơn người bên ngoài? Ngươi chỉ cần tự tin một chút là được.
- Mẫu phi.
Tứ quận chúa nhìn Trinh Nương toàn thân từ ái sủng nịch mỉm cười, nàng cảm giác tình thân ấm áp dào dạt.
Chỉ cần theo Trinh Nương, nàng có thể trôi qua rất tốt, nghĩ đến trước kia khiến người chán ghét phiền muộn, nàng rơi lệ càng nhiều:
- Nữ nhi so với các vị tỷ tỷ thì thua kém rất nhiều, cũng không bằng các vị bằng hữu của các tỷ tỷ, các nàng đều cười nữ nhi...Chê cười nữ nhi.
Đôi mắt Trinh Nương ẩm ướt giống như sắp rơi nước mắt, Nhữ Dương vương dựa người vào khung cửa.
Hắn chưa bao giờ nói cùng ai, lúc hắn bằng tuổi tứ quận chúa, bộ dạng nhìn như là tiểu đậu đinh(còi cọc nhỏ bé), tập võ rất lao lực, so với các vị đường huynh đệ thì thua kém không bằng.
Thái phi chỉ biết nói hắn cố gắng chăm chỉ luyện tập, cũng chưa từng quan tâm đến hắn.
Nhữ Dương vương chìm đắm trong ánh mắt ấm áp của Trinh Nương, giờ khắc này trên thân nàng có hào quang thánh khiết nhu hòa, rất thoải mái.
- Ta kể cho ngươi nghe câu chuyện xưa.
Trinh Nương vuốt hai má của tứ quận chúa, đem vẻ mặt ôn nhu dịu dàng bày ra ngoài:
- Trước kia có một tiểu cô nương, nàng cũng giống như ngươi bây giờ, vì bề ngoài tầm thường thua kém các vị tỷ muội, cho nên không có một vị bằng hữu nào muốn chơi chung với nàng, có một ngày nàng đi đến cửa hàng bán trang sức, thấy một cây trâm gài tóc rất xinh đẹp, nàng cho rằng nếu nàng cài trâm này lên tóc thì nàng sẽ rất mỹ lệ. Nàng xuất ra toàn bộ bạc tích tụ mua lấy cây trâm này, sau khi nàng rời khỏi cửa hàng, tâm tình rất tốt, tươi cười rất xán lạn, nàng vui vẻ trò chuyện cùng bằng hữu, các nàng đều nói nàng trở nên rất xinh đẹp, sau đó đến buổi tối, nàng mới phát hiện vì quá cao hứng, mà nàng đã quên không cài trâm lên tóc, nhưng mà các vị bằng hữu đều nói nàng rất đẹp.
Trinh Nương dịu dàng nhìn tứ quận chúa, hướng dẫn từng bước hỏi:
- Ngươi biết vì sao không?
- Các nàng đang trêu cợt nàng ấy.
- Sao ngươi lại nghĩ như vậy?
- Bởi vì...Bởi vì cây trâm kia chưa gài lên đầu, không mang trâm búi tóc sẽ hỗn độn, người còn nói nàng tươi cười xán lạn, như vậy có khác gì nha đầu điên đâu? Nếu không phải trêu cợt nàng thì là cái gì?
Khóe miệng Trinh Nương co rút, huyệt thái dương giật giật ẩn ẩn đau đớn, lão sư dạy trẻ cũng không dễ làm.
Cổ đại giáo dục khác biệt hiện đại? Tứ quận chúa thấy Trinh Nương im lặng lại cho rằng nàng nói đúng, tiếp tục nói:
- Còn có một loại khả năng khác là các vị bằng hữu kia thương hại nàng, thương xót nàng, cho nên mới cố ý nói dối, đáng giận chính là các nàng làm ra vẻ thiện lương cho người khác xem, để trưởng bối biết được các nàng có bao nhiêu thiện lương, có bao nhiêu hiền lành thương xót người khác, các trưởng bối nhất định sẽ xem trọng các nàng, tiểu cô nương kia thật là đáng thương bị người lợi dụng mà không biết...Nàng rất ngốc, bên người đều là kẻ lợi dụng tâm tư xấu xa.
- Á.
Tứ quận chúa kêu lên:
- Mẫu phi, người nhéo nữ nhi đau quá.
Trinh Nương không tự giác dùng sức bấm vào tay tứ quận chúa, trẻ con chỉ giỏi chém gió, trẻ con chỉ giỏi chém gió...
Trong lòng Trinh Nương không ngừng mặc niệm câu này, nàng hoài nghi tứ quận chúa là thiên chân thật, hay là giả vờ ngây thơ.
- Là ta nhất thời quên nhắc đến, trong chuyện xưa này các vị bằng hữu của tiểu cô nương đều là rất thành thực rất đáng yêu, các nàng sẽ không nói dối, các nàng thật lòng khen tiểu cô nương kia.
Trinh Nương cố gắng bổ cứu( bổ sung+ cứu chữa), không thể để Nhữ Dương vương rời đi.
- Không đúng, nếu các vị bằng hữu kia đều là người tốt, thì sao không có người nào chơi cùng nàng? Nàng quên mang trâm cũng không nhắc? Tiên sinh từng nói ăn mặc không chỉnh tề mà dám đi gặp người là rất thất lễ.
- Nàng không phải chỉ cài một cây trâm.
- Lại càng không thỏa đáng, lúc học lễ nghi quy củ tiên sinh cũng không có nói như thế, trâm gài nhiều nhất có thể mang hai cái, nhưng nhan sắc phối hợp phải thích hợp, tốt nhất vẫn là mang một trâm, mới vừa rồi người cũng nói nàng rất coi trọng cây trâm kia, cũng không chịu suy nghĩ mình mang trên đầu có thích hợp hay không, huống chi các vị tiểu thư huân quý danh môn sao có thể ra phố mua trâm? Dù có xinh đẹp hơn nữa thì có thể so với trang sức trong cung thịnh hành mới mẻ độc đáo? Trang sức chúng ta dùng đều là thỉnh người có tay nghề tốt làm ra, thế tử phi đưa cho chúng ta rất nhiều trang sức trong cung ban thưởng, bệ hạ cùng hoàng hậu nương nương ban cho trang sức không phải là tốt nhất sao?
Ngực Trinh Nương như bị tảng đá đè ép rất khó thở, nàng cuối cùng cũng hiểu, tiểu hài tử rất khó dạy, dây dưa rất khó nói rõ, nói nàng không hiểu biết, nàng sẽ nói rất nhiều đạo lý.
Nói nàng hiểu biết, thì nàng lại không nghe hiểu những lời chính mình ám chỉ.
Là nàng ngốc không thể so sánh với những gì đọc trong sách, gì mà tiểu hài tử thông minh lanh lợi dễ nghe lời...Không phải thân sinh nhi nữ sao có thể dưỡng dạy?
- Thật ra ta muốn nói là tự tin, tự tin là người đẹp nhất.
Trinh Nương bị tứ quận chúa tra tấn đến khó chịu, không còn khí lực để giải thích, tứ quận chúa ngây thơ hỏi:
- Mẫu phi nói không giống tiên sinh đã nói, tự tin là đẹp nhất? Chẳng lẽ ăn mặc lam lũ chỉ cần tự tin sẽ là mỹ nhân?
- Ta không phải có ý tứ này.
Cuối cùng nàng cũng lĩnh giáo được tiểu hài đồng cùng mười vạn câu hỏi vì sao?
Ở cổ đại tiểu hài tử không phải trưởng thành rất sớm sao, ngây thơ vô tà, sao nàng có thể quản được thứ nữ.
Nếu thứ nữ tâm ngoan giả dối, Trinh Nương sẽ có biện pháp ứng phó, nếu thứ nữ nhát gan yếu đuối, Trinh nương sẽ dạy nàng tự tin.
Dạy như vậy sau này mới có lợi, nếu thứ nữ tâm cao khí ngạo, Trinh Nương sẽ ở trước mặt Nhữ Dương vương biểu diễn.
Quận chúa của Nhữ Dương vương phủ, ngoài trắc phi thì Trinh Nương dự đoán rất khó đối phó.
Dựa theo chuyện xảy ra hôm nay là có thể nhìn ra manh mối, ở ngoài mặt các nàng đều kính cẩn với nàng.
Nhưng các nàng không phạm sai lầm, không tranh thủ tình cảm, sao nàng có thể làm cho Nhữ Dương vương chán ghét các nàng?
- Vậy mẫu phi có ý tứ gì?
Tứ quận chúa chớp mắt:
- Mẫu phi?
Trinh Nương miễn cưỡng cười nói:
- Ngồi xe ngựa cả ngày chắc ngươi cũng mệt mỏi, đi vào sương phòng nghỉ ngơi một chút đi, ngày mai ta sẽ nói tỉ mỉ cho ngươi hiểu.
- Nữ nhi trở về sẽ cẩn thận suy nghĩ, có chổ nào không rõ ràng, ngày mai sẽ hỏi lại mẫu phi, người cũng nghĩ ngơi sớm đi.
Tứ quận chúa cáo từ rời đi, Trinh Nương muốn xụi lơ trên giường, trước tiên là hoan ái với Nhữ Dương vương, sau đó lại bị người cười nhạo, cuối cùng lại bị một tiểu hài tử ngây thơ đào căn hỏi để.
(Yul: đào căn hỏi để nghĩa là hỏi rõ nguồn gốc ngọn nguồn truy hỏi cặn kẽ)
Hôm nay đủ loại chuyện phát sinh đã vét sạch toàn bộ khí lực của nàng, chắc chắn Nhữ Dương vương đã rời đi, Trinh Nương không có cách gì không hận tứ quận chúa.
- Hồi bẩm vương phi điện hạ, thái phi căn dặn để cho người nghỉ ngơi không cần đến hầu hạ, có thế tử phi là đủ rồi.
Ngoài cửa có người hồi bẩm, Trinh Nương nói:
- Ta đã biết.
- Thái phi điện hạ sợ người không hiểu quy củ trong vương phủ, cho nên sai hai vị ma ma đến hầu hạ chỉ điểm người.
Trinh Nương nói:
- An bài chổ ở cho hai vị ma ma trước đi, ngày mai hãy đến gặp ta.
Thái phi phái người tới là sợ nàng làm chuyện mất mặt, có thể khiến nàng mất mặt cũng chỉ có nhi tử của thái phi.
Nếu có sai cũng là lỗi của nhi tức, Nhữ Dương vương là hoàn mỹ.
- Còn có...Vương gia nói hôm nay sẽ đến chổ Lý trắc phi nghỉ ngơi.
- Ta biết rồi.
Móng tay Trinh Nương bị gãy, Nhữ Dương vương xem nàng là cái gì.
- Biểu ca, đừng loạn, đừng loạn.
Yên Nhiên cười né tránh, Triệu Duệ Kỳ bắt lấy cánh tay của nàng.
- Thơm quá.
Sau khi biểu muội tắm rữa xong hương khí tập kích người, giọng hắn tràn ngập từ tính thổi nhẹ bên tai Yên Nhiên:
- Ngày mai ta cùng nàng đi Tây Sơn, có một chỗ phong diệp đỏ tươi, chỉ có hai người chúng ta...
Truyện khác cùng thể loại
501 chương
43 chương
173 chương
108 chương
1 chương