Tứ quận chúa khoảng sáu bảy tuổi, cánh tay nhỏ bé mũm mĩm, thân mẫu của nàng không được Nhữ Dương vương sủng ái. Dù hạ sinh được tứ quận chúa vẫn chưa được nâng thành phu nhân, vẫn là một thị thiếp không danh không phận. Nhàn Nương sẽ không tự mình nuôi nấng thứ nữ, nàng vẫn luôn mặc kệ thứ nữ không hỏi tới. Dù vậy thì mỗi vị thứ nữ đều có đầy đủ ma ma nha hoàn hàu hạ, một năm y phục đủ cả bốn mùa, trang sức trâm hoàn đều phù hợp với thân phận quận chúa vương phủ. Bạc tiêu vặt hàng tháng, hay thưởng thêm bạc, một văn cũng không thiếu, ăn mặc ở dùng cũng chưa từng bạc đãi các nàng. Nhưng yêu mến sủng ái yêu chiều là không thể trông mong, tứ quận chúa chưa bao giờ gặp Nhàn Nương. Nhưng nghe các vị tỷ tỷ cùng thân mẫu nói tiên vương phi rất lợi hại. Nàng tò mò bộ dạng của vương phi sẽ như thế nào? Cho nên mới có thể vụng trộm đến thăm tân vương phi. Nha hoàn bên người tân vương phi đối xử với nàng tốt lắm, lại cho nàng kính vạn hoa rất mới lạ, còn kể chuyện xưa cho nàng nghe. Dù là thân mẫu di nương đối xử với nàng cũng không có tốt được như vậy, bởi vậy nàng vẫn luôn nguyện ý đến nơi đây. Trước giờ nàng luôn bướng bỉnh trèo cây cũng chưa có người nào mở miệng răn dạy. Mới vừa rồi lúc nàng đang ở trên cây, nhìn thấy tân vương phi bước vào cửa. Nàng liền sốt ruột cho nên mới từ trên cây rơi xuống, cũng may là tân vương phi tiếp được nàng. Vì chuyện này mà nàng có ấn tượng tốt với Trinh Nương, cho nên nàng mới chủ động tiến lên muốn nâng Trinh Nương dậy. Nhưng lúc nàng vươn tay, lại bị Trinh Nương bỏ qua... Trinh Nương cũng không phải muốn đối đãi như thế với thứ nữ, nàng từng nghĩ sẽ đối xử tử tế với các nàng. Tuyển chọn phu gia tốt cho các nàng, nữ hài tử ở cổ đại đều rất đáng thương, phần lớn gia tộc đều lấy thứ nữ đi đổi ích lợi. Giống như nàng vẫn chưa thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của gia tộc, cho nên mới bị buộc đi lên con đường kế thất vương phi này. Mặc dù hai gia tộc là thân gia, thì Trinh Nương vẫn hy vọng nàng có thể tìm con đường tốt nhất cho đám thứ nữ. Tuyệt đối không thể vì lợi ích mà coi thường hạnh phúc của các nàng, số phận nàng đã như vậy thật sự không muốn người khác bị vận mệnh trêu cợt. (Yul: nói hay lắm tàn nói k à) Lúc này nàng không muốn để tứ quận chúa nâng dậy, Trinh Nương ngồi im trên mặt đất không dám nhúc nhích. Nếu di động thương thế càng tăng thêm, làm sao bây giờ? Trinh Nương quát lên: - Đừng đụng ta. Tứ quận chúa mặt mày choáng váng, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Trinh Nương: - Mầu phi. Khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn tràn đầy sợ hãi ủy khuất, nếu như là lúc bình thường, Trinh Nương sẽ an ủi nàng. Nhưng hiện tại Trinh Nương lo lắng cho thương thế của mình hơn, ngồi một lúc lâu, hai chân khôi phục tri giác. Trinh Nương buông lỏng tâm hơn một phân nửa, nâng cánh tay lên: - Vân Nhi. Lúc này người nàng tín nhiệm nhất chính là Vân Nhi, Vân Nhi cẩn thận nâng Trinh Nương dậy: - Người cảm thấy thế nào? Có cân gọi tháiy tới xem không? Trinh Nương đi về phía trước hai bước, trừ thắt lưng ẩn ẩn đau, thì không có chuyện gì phát sinh, nhẹ nhàng lắc đầu: - Không cân phiền toái, ta mới trở về từ sân viện của mẫu thân lại thỉnh tháiy đến vương phủ, người không biết sẽ nghị luận thành cái dạng gì, không chừng còn có thể nói là ta cố ý để mẫu thân đẹp mặt...Có khổ hơn nữa hay khó khăn hơn nữa thì ta vẫn sống tốt, ta không sao. Trinh Nương nói lời này có một nửa là nói với tứ quận chúa, nhưng nhìn tứ quận chúa không có phản ứng gì, chỉ biết thương tâm... Trinh Nương hé nở nụ cười từ ái có một phần áy náy: - Ngươi là tứ quận chúa Như Hỉnh? Đại quận chúa đã xuất giá, trong phủ chỉ còn lại ba vị quận chúa, các nàng tuổi tác kém nhau hai ba tuổi. Còn lại là nhị quận chúa Như Lam, tam quận chúa Như Nghê, tứ quận chúa Như Hinh. Trinh Nương tươi cười càng có vẻ ôn nhu: - Mới vừa ròi là ta không tốt, ngươi đừng để ở trong lòng. Nhũ mẫu của tứ quận chúa cong lưng cúi đầu: -Là nô tỳ không trông chừng tốt quận chúa, khiến vương phi điện hạ phiền muộn, thỉnh người hãy tha thứ cho quận chúa. Trinh Nương lấy ra khăn nhỏ muốn lau nước mắt thay tứ quận chúa, lại bị nàng né tránh, ánh mắt khiếp sợ nhìn về phía Trinh Nương: - Không cần. Trinh Nương cũng không miễn cưỡng nàng, nhẹ giọng ôn nhu nói: - Ta không trách ngươi, tại sao còn phiền muộn? - Ta biết tứ quận chúa có ý tốt, nhưng ta phải nói cho ngươi biết, nếu thấy người bị thương, đang ngòi trên mặt đất thì trăm ngàn lần không thể di động hay nâng hắn dậy, phải đợi đến lúc xác định là không có gì đáng ngại, mới có thể nâng dậy. Trinh Nương thu khăn tay, cười dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tứ quận chúa. Đứa nhỏ này còn chưa tới thời kỳ phát dục mà thân thể đã nặng như vậy, không chừng đến lúc trưởng thành sẽ là gái béo? Mặc dù thời Đường rất thịnh hành mỹ nữ đẫy đà đầy đặn, nhưng không phải ai cũng yêu thích tôn trọng người mập mạp. Nhưng nếu không cho nàng ăn nhiều, khống chế nàng thèm ăn, không chừng sẽ bị người ta nói là bạc đãi thứ nữ. Có Nhàn Nương ở phía trước làm gương, Trinh Nương chỉ có thể làm càng hoàn mỹ, tuyệt đối không thể gánh vác thanh danh bạc đãi thứ nữ. Cũng may nàng là quận chúa của Nhữ Dương vương phủ, dù béo một chút cũng có thể gả đi. Phu gia ở đế quốc có rất nhiều người đều nguyện ý cùng Nhữ Dương vương phủ kết thân. Trinh nương suy nghĩ như thế, buông bỏ tâm tư giảm béo cho nàng, tiểu hài tử hoàn toàn không biết cái gì đối với nàng mới là tốt. Trở về phòng, Trinh Nương kéo tứ quận chúa ngồi xuống, nhìn nàng có bộ dạng ngây thơ hồn nhiên, Trinh Nương lại không thể hạ quyết tâm. Nữ tử có dung mạo phải làm sao lưu lại ấn tượng đầu tiên thật tốt. Nếu ấn tượng đầu tiên không tốt, dù có nét đẹp nội tâm hay có tâm linh thanh mỹ cũng không nhất định có cơ hội khiến người nhận ra. - Mầu phi còn đau sao? Tứ quận chúa chậm rãi tới gần Trinh Nương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ lấy lòng, Trinh Nương cảm thấy thật đáng thương. Tuy Nhàn Nương cam đoan các nàng cơm áo không lo, nhưng tiểu hài tử không phải chỉ có ăn mặc, bọn chúng còn cần tình yêu thương. Trinh Nương vén tóc mai trên trán nàng, cười nói: - Không đau, ngươi không đụng ta đau. Tứ quận chúa giống như rũ bỏ gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, mới vừa rồi mẫu phi biểu hiện rất thiện lương yêu mến là thứ nàng chưa từng có được, trong lòng mang theo chờ đợi hỏi: - Mấu phi, nữ nhi còn có thể đến thăm người sao? Đứa nhỏ hồn nhiên ánh mắt kỳ vọng khiến Trinh Nương xúc động, mỉm cười nói với tứ quận chúa: - Ta hiểu rõ Như Hinh cô độc, ngươi lúc nào cũng có thể đến, ta cùng ngươi... - Khởi bẩm vương phi điện hạ, thế tử phi cầu kiến. Trinh Nương không ngờ Yên Nhiên sẽ đến đây, nàng hơi ngây người, dù lúc nàng đang dưỡng bệnh thì Yên Nhiên cũng chỉ phái người đến liếc nhìn nàng một cái. Là chuyện gì đáng để Yên Nhiên tự mình đến? Trinh Nương cảm giác bả vai tứ quận chúa run rẩy có ý tứ trốn tránh, Trinh Nương mềm mại nhẹ giọng nói: - Đừng sợ, thể tử phỉ sẽ không trách phạt ngươi. - Mau mời nàng tiến vào. Trinh Nương nâng giọng: - Yên Nhiên? Mau vào đây. Trước giờ Yên Nhiên luôn đối xử tôn kính mà không thân cận với Trinh Nương. Sau khi Nhữ Dương vương rời đi, thái phi chỉ lưu lại nàng, dặn dò nàng xem chừng Trinh Nương. Yên Nhiên biết thái phi không hài lòng Trinh Nương, nhưng Yên Nhiên không muốn bị trộn lẫn với các nàng. Đối với những lời thái phi công đạo nàng chỉ gật đầu xưng vâng, cũng không nhiều lời hay nói thêm cái gì. Thái phi thỉnh phong thủy sư một là vì trừ tà, không muốn Nhàn Nương đã chết mà còn tiếp tục mê hoặc nhi tử. Hai là vì Trinh Nương, Thái phi vẫn luôn nghĩ Trinh Nương là hồ ly tinh, phong thủy sư có thể nhìn thấu chân thân của Trinh Nương hay không, thì đã thú vào cửa cũng không thể muốn hưu là hưu. Nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Trinh Nương đạp hư nhi tử của mình. - Ta phụng mệnh lệnh của tổ mẫu, đến nói với mẫu phi một tiếng, lúc mời phong thủy sư về phủ, sân viện các chủ tử trong vương phủ đều phải xem qua. Sau khi Yên Nhiên vào cửa liền nói thẳng, Trinh Nương nhíu nhíu mày: - Mỗi một vị chủ tử đều bị phong thủy sư xem qua? - Tổ mẫu phân phó như thế. Yên Nhiên nhìn tứ quận chúa, Trinh Nương lại bắt đầu bày ra tình thương từ mẫu sao? Làm cho thứ xuất quận chúa đều nói nàng tốt đẹp, hôn sự của nhị quận chúa cùng tam quận chúa đã an bài thỏa đáng. Kiếp trước chỉ có tứ quận chúa...Nàng không biết vì sao Trinh Nương vẫn đối đãi với nàng rất thản nhiên. Đối tượng nghị thân cũng không phải không tốt, nhưng phải rời khỏi kinh thành ở rất xa. Sau khi nàng xuất giá cũng không quay trở lại kinh thành, nhìn tình cảnh ngày hôm nay, giống như Trinh Nương rất thích nàng. Yên Nhiên cũng không biết Trinh nương có thể giống như kiếp trước hay không, hai vị quận chúa sẽ không dễ dàng tiếp cận Trinh Nương. Nếu tình cảnh đã không còn giống như kiếp trước, thì Yên Nhiên không thể dùng sự tình kiếp trước cân nhắc cho kiếp này. - Tứ muội muội sao lại không đi học?