Yên Nhiên khẽ lắc đầu xóa đi tình cảnh kiếp trước, Trinh Nương rất cảnh giác, nếu nàng gặp phải nguy hiểm so với người thường càng cẩn thận hơn. Kiếp trước nàng chịu thiệt trong lòng suy nghĩ đơn thuần, kiếp này nàng sẽ dùng hai cọc án tử này, cấp một phần đại lễ tân hôn cho Trinh Nương. - Thế tử phi điện hạ, dạo này Lý trắc phỉ thường dùng hương liệu này nọ nàng dùng rất nhiều, hôm qua mẫu thân nàng đến vương phủ, lại cung cấp cho Lý trắc phi một ít hương liệu. Nha hoàn cẩm sắc nhẹ giọng nói tin tức trong phủ cho Yên Nhiên biết. Yên Nhiên hỏi: - Có biết là loại hương liệu gì không? - Nàng cẩn thận giấu dỉểm, nô tỳ thực sự không biết. Lý trắc phi là một trong số thiếp thất ở trong vương phủ rất muốn có đứa nhỏ. Sau khi Yên Nhiên gả vào vương phủ, tu sửa lại sân viện phía đông, nơi đây là sân viện cư ngụ của trắc phi thiếp thất. ở trước cửa viện đặt khung cửa sắt, vương phủ có quy củ buổi tối cửa sắt nhất định phải khóa lại. Như vậy không có kẻ nào cũng không có cách gì dùng lời đồn đãi tổn thương đến biểu ca. - Không cần để ý tới Lý trắc phi, mỗi tháng phân cho các vị trắc phỉ thiếp thất hương liệu lúc này hãy tạm dừng, nếu có người tới hỏi thì cứ nói hương liệu Nam Dương còn chưa có mang tới, cũng vì hương liệu rất dễ dàng bị người động tay động chân, vương phủ sẽ không mua hương liệu ở bên ngoài, nói các nàng tiết kiệm một chút, qua hai tháng nữa, sẽ bổ sung hương liệu bồi thường cho các nàng. -Dạ. Yên Nhiên mỉm cười ý tứ hàm xúc, Lý trắc phi vì vương gia chuẩn bị cơm canh cái gì cũng chú ý. Nàng muốn trước khi kế phi vào cửa, tốt nhất có thể hoài thai, nhưng Nhữ Dương vương... Không biết hắn có thể chịu đựng nổi hương liệu hổ lang( giống xuân dược) hay không, mặc dù có thể mạnh khỏe rời khỏi phòng của Lý trắc phi. Nhưng lúc tân hôn với Trinh Nương, không biết có còn cảm giác hay không... Vụ án kế thất thông gian cũng rất thú vị, Yên Nhiên sai người hỏi thăm tin tức, vị kế thất kia vô cùng lẳng lơ, tính tình cũng rất táo bạo. Tuy ở đế quốc thông gian không phải là tội ác tày đình cần răn đe khiển trách, quan phủ sẽ không phán quyết tử hình. Trầm lồng trư phần lớn là phu gia vì mất sĩ diện dòng tộc mà gây nên, quan phủ đối với chuyện họ làm cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt. Dòng tộc xử lý dâm phụ xong, sẽ bẩm báo với quan phủ một tiếng, quan phủ cũng chỉ răn dạy vài câu chứ không giải quyết gì. - Chủ tử, hương liệu không phải hôm qua mới... Triệu ma ma gõ đầu nha hoàn cẩm Thư: - Nha đầu ngốc, một khi Lý trắc phi muốn động thủ tay chân lại bị vương gia phát hiện, sẽ đổ lên đầu thế tử phi, khiến người gặp phiền toái, thế tử phi là nhi tức của vương gia, lại luôn quan tâm đến chuyện hậu viện của vương gia còn ra thể thống gì? Cẩm Thư cúi đầu nhận sai, đôi mắt tràn đầy kính nể, Triệu ma ma nhìn Yên Nhiên trong lòng yên tâm không ít. Sâu trong đáy lòng thầm mặc niệm: " Chủ tử, thể tử phi so với tưởng tượng của người còn khôn khéo hơn, thế tử không cần ưu lo." Yên Nhiên tươi cười trong đó cũng có một phần cay đắng, tất cả đều là kiếp trước liên tiếp vấp phải trắc trở chịu nhiều giáo huấn. Có hai vị thiếp thất là nàng giúp đỡ Trinh Nương giải quyết, có lẽ từ lúc đó trở đi Nhữ Dương vương càng nhìn nàng không thuận mắt. Thẩm phán án tử, cho phép người ở bên ngoài vây xem, Phó Tuấn Khanh ngồi sau thư án. Trước tiên thấm án vụ kế thất thông gian cùng tư sinh tử, vị kế thất kia chỉ mới hai mươi tuổi. Bộ dạng rất xinh đẹp, một thân y phục Yên Chi hồng mỏng váy dài vây lấy thân hình. Thân thể phong lưu, móng tay của nàng tô trát hồng sắc, nâng tay dùng ngón tay chỉ vào lão nhân bên cạnh khoảng chừng năm mươi tuổi bờ môi lộ ra tươi cười quyến rũ: - Đại nhân, người nhìn xem bọn ta xứng đôi sao? - Ngươi...Ngươi đồ dâm phụ... Lão nhân tức giận đến sắc mặt đỏ bừng. - Ta là dâm phụ, còn ngươi chính là đồ vô dụng phế vật, ta cũng từng nghĩ sẽ cùng ngươi sống qua ngày, nhưng hôm nay ngươi có một tiểu thiếp, ngày mai lại có thêm một thông phòng, vét sạch thân thể ngươi, mà ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ...Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta níu giữ, dựa vào cái gì mà không để tìm người khiến ta vui vẻ? Phó Tuấn Khanh vỗ mộc gỗ lên bàn: - Im miệng, không được nói năng hỗn xược trước mặt bản quan. - Nếu có được trượng phu tuấn mỹ như đại nhân, đương nhiên ta sẽ không trộm tình, hắn vừa già lại vừa xấu, một bầy thiếp thất thông phòng, dựa vào cái gì mà bắt ta phải vì hắn thủ thân như ngọc, hắn cho rằng hắn có bạc là có thể bắt ta khăng khăng một mực hầu hạ hắn? Nữ tử biết nàng nhất định phải chết, nhưng lúc nàng trộm tình đã sớm nghĩ tới kết cục suy tàn này. Nàng nói ra sự thật, nói chuyện cũng không cần cố kỵ: - Tỷ muộiyêu mến thiểu niên lang quân, hồng nhan bạc mệnh nhan sắc suy tàn ai chịu nổi? Ngươi nghĩ ta sẽ không oán không hối một lòng chung tình với ngươi, ngươi nghĩ thật nực cười. Ầm" Tên lão giả bị thê tử kích thích bất tỉnh té xỉu, người bên ngoài vây xem nghị luận bàn tán. - Cũng đúng, có thanh xuân tỷ muội nào lại yêu lão trượng? - Nếu hắn không có bạc, thì ai sẽ để ý đến hắn? Nhữ Dương vương mặc thường phục giả dạng giấu thân trong đám dân chúng đang vây xem náo nhiệt. Nhìn nữ tử đang quỳ gối trên công đường, hắn tuyệt đối không thừa nhận mình là lão giả(ông già). Nhưng một đàu tóc trắng, hắn được xem là thanh niên cường tráng sao? Tuổi của Trinh Nương chỉ bằng nửa tuổi hắn, nàng sẽ cam nguyện bầu bạn bên hắn cả đời? Nếu hắn vẫn giống như trước kia là Nhữ Dương vương hào hoa phong nhã, thì lúc này hắn sẽ không hoài nghi Trinh Nương. Phó Tuấn Khanh phán xử nữ tử kia bị giam ngục ba năm, nữ tử khanh khách cười nói: - Làm phiền đại nhân chu đáo. Nàng đứng lên, nhìn thoáng qua tư sinh tử ở bên cạnh: - Lúc trước là ngươi đã cứu tính mạng của ta, là ta không biết xấu hổ mặt dày đi câu dẫn ngươi, là ta hạ dược ngươi mới xảy ra chuyện này, hết thảy đều tại ta xem trọng thanh niên tuấn tú như ngươi. -... Mẩu... Tư sinh tử cắn chặt môi, hai chữ mẫu thân nói không ra khỏi miệng, nàng còn nhỏ tuổi hơn hắn. - Tất cả đều là lỗi của ta, không liên quan đến ngươi, sớm muộn gì cũng chết, không bàng để cho hậu nhân một cảnh /cỳ. Nữ tử chạy nhanh đến cây cột đập mạnh đàu, huyết chảy đầy đất, tư sinh tử cầm chặt tay nàng, áy náy hối hận. Vì sao hắn không mang theo nàng cao chạy xa bay, rõ ràng hắn đã hứa với nàng. - Một bước sai từng bước sai. Vụ án tử này không có cách gì nói nữ tử trộm tình là đúng, nhưng suy nghĩ căn nguyên cặn kẽ. Nếu không có tình cảm với tư sinh tử, nếu hắn còn chưa thành thân, không từng cứu mạng nàng, thì nàng cũng sẽ không gả đến đây. Về vụ án khác tư sinh tử giết chết kế mẫu, tư sinh tử kia chỉ có một câu: - Nàng phản bội phụ thân, nàng đáng chết, huống chi nàng cùng gian phu giết chết phụ thân, chẳng lẽ nàng không đáng chết? Phó Tuấn Khanh hiểu biết tình hình cụ thể. Ngày thứ hai dâng sớ lên bệ hạ, toàn bộ ngự sử thanh lưu cùng tiến vào, vì chuyện này mà trên triều các đại thần tranh luận mất ba ngày. Dần dần diễn biến thành tranh chấp hiếu đạo, cuối cùng hoàng đế tiếp thu ý kiến của Phó Tuấn Khanh, phán tư sinh tử giam trong ngục mười năm. Sau khi tuyên án, hoàng đế phân chia quan hệ giữa tư sinh tử cùng kế mẫu, xác minh bọn hắn không có quan hệ huyết thống. Hai vụ án tử này trước ngày Trinh Nương thành thân thì chấm dứt, sau khi Trinh nương nghe xong phán quyết, cười nói: - Nên như thể. Dù trong lòng nàng không hề muốn như thế, nhưng ai cũng không biết. Án tử này oanh động khắp kinh thành, Nhữ Dương vương không thể nào không hay biết. Trinh Nương bấu chặt ngón tay, là trùng hợp sao? Sao nàng có thể cam tâm sống dưới bóng của Nhàn Nương? Nàng cùng Nhàn Nương có cừu oán. Đêm cuối cùng trước ngày gả đi, Trinh Nương lại dùng dược, đem huân hương mỹ nhân đặt vào trong hà bao. Cũng đem nước hoa thoa khắp thân, hương khí so với ngày thường còn đậm hơn. Tuy nàng tin tưởng lúc Nhữ Dương vương muốn nàng nhất định sẽ chảy máu. Nhưng nàng chỉ tin tưởng chính mình, bởi vậy Trinh Nương chuẩn bị kim châm, chuẩn bị khuyên khăn nguyên vẹn nhiễm máu, còn chuẩn bị bình dược. Thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, Trinh Nương tựa người vào giường chờ trời sáng. Ngày mai chính là ngày nàng thành thân, gả cho Nhữ Dương vương một đêm đầu bạc khốn khổ vì tình. Trinh Nương nhắm mắt lại, chuyện này không phải là điều nàng lựa chọn, nhưng lại là con đường tốt nhất mà thứ nữ có thể đi.