Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên: - Biểu muội. Yên Nhiên e thẹn đỏ mặt, Triệu Duệ Kỳ cúi đầu hôn lên môi Yên Nhiên: - Thật ngọt Hắn càng hôn càng sâu, thân thể Yên Nhiên mềm mại, tay Triệu Duệ Kỳ nhẹ dàng di động đốt lửa trên người Yên Nhiên. Môi lưỡi quẩn quýt, phát ra từng tiếng chậc chậc khiến người đỏ mặt, bàn tay to lớn bao phủ lên gò đào đẫy đà. Xoa nắn đủ hình dạng, thật mềm... Kiếp trước nàng rất thích biểu ca, nhưng lúc ấy nàng vẫn luôn có mấy phần tự ti, biểu ca tốt như vậy mà thuộc về nàng, là nàng trèo cao. Lúc này Yên Nhiên hoàn toàn, toàn tâm với biểu ca, biểu ca đã trở thành Quang Lộc đại phu có thể ở đế quốc thi triển tài năng. (Yul: Quang Lộc đại phu là tên một chức quan. Có từ nhà Hán làm chưởng nghị luận, đến nhà Minh, nhà Thanh là hàm chánh nhất phẩm, là bậc cao nhất trong các quan văn. Tương đương với chức cố vấn bây giờ.) Nàng không còn là thế tử phi ngây thơ cả tinh luôn trốn tránh ở sau lưng hắn. Trên bức tường, treo một bức họa thiên thanh hòa hợp, là tự tay hoàng đế họa, Yên Nhiên xứng đôi với biểu ca, nàng sẽ bảo hộ hắn. Màn che đỏ rực rũ xuống, Yên Nhiên nằm trên giường, cảm nhận khích thích từ biểu ca mang lại: - Biểu ca, biểu ca. Tay nàng giữ chặt ống tay áo của Triệu Duệ Kỳ, Triệu Duệ Kỳ cúi đầu hôn mày liễu, chóp mũi, môi, lúm đồng tiền... - Ta ở đây, ta ở đây. Nàng gọi một tiếng, Triệu Duệ Kỳ đều trả lời, y phục cởi bỏ, da thịt đụng chạm, thân thể quấn quýt. Khóe mắt Yên Nhiên chảy ra nước mắt, lúc nàng cô đơn cô tịch ở trong hầu phủ. Cho dù nàng gọi rát cổ họng thì biểu ca cũng không xuất hiện, dù mùa đông nàng lạnh co rút, biểu ca cũng không thể sưởi ấm cho nàng... Triệu Duệ Kỳ chuyên tâm đốt lửa trên người Yên Nhiên, thấy thân thể nàng thả lỏng. Môi anh đào hé mở phát ra tiếng rên rỉ nỉ non, Triệu Duệ Kỳ toàn thân ướt đẫm. Lần mò đến cửa động, dùng cự vật ma sát ngoài cửa động vài cái, thấy nơi đó ướt đẫm dịch nhờn. Rất dễ đi vào, màu hồng phấn nơi mép thịt khẽ mở rồi đóng, rất dụ hoặc. Triệu Duệ Kỳ nhịn không được, điều chỉnh tư thế giữ chặt eo Yên Nhiên. Dùng lực đâm mạnh vào nơi mềm mại của Yên Nhiên, nơi đó chật hẹp khán khít như có vô vàng miệng nhỏ hút chặt lấy cự vật của hán. Triệu Duệ Kỳ khẽ rên một tiếng đúng lúc nghe thấy tiếng Yên Nhiên đau đớn nhíu chặt mày. Khẽ hôn lên mí mắt ẩm ướt, giọng khàn khàn hỏi: - Như thế nào? Đau sao? Triệu Duệ Kỳ cố gắng kìm chế ý định muốn di chuyển, đợi Yên Nhiên thích ứng với hắn. Dù biết Yên Nhiên khó chịu đau đớn nhưng hắn luyến tiếc không muốn rời khỏi, hôn môi Yên Nhiên trấn an nàng: - Ngoan, một lát nữa sẽ không đau. Yên Nhiên ôm chặt thắt lưng của Triệu Duệ Kỳ, cả người dính sát vào nhau: - Biểu ca, biểu ca. Cùng hắn kết hợp, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi cảm giác thật tuyệt vời. Tuy là lần đầu của Yên Nhiên, nhưng một chút đau đớn hay cảm giác không khoẻ cũng không quan trọng bằng biểu ca. Kiếp trước biểu ca rất văn nhược, thân thể suy yếu vô cùng, nhưng kiếp này thân thể hắn cường tráng đã có thể che chở Yên Nhiên. Thấy Triệu Duệ Kỳ nhẫn nhịn, trán đầy mồ hôi, nàng e lệ nói: - Biểu ca đừng chịu đựng, ta không sao. Yên Nhiên đem cả khuôn mặt chôn sâu vào ngực hắn, da thịt trắng nõn lộ ra màu phấn hồng. Triệu Duệ Kỳ từ từ hoạt động, cẩn thận trêu chọc nàng, dần dần hắn thầm nghĩ sâu hơn một chút, sâu hơn một chút nữa. Giữ chặt vòng eo của biểu muội, luật động càng lúc càng nhanh, Yên Nhiên nỉ non sau đó phát ra tiếng rên khẽ. - Đừng...Sâu quá...Sâu quá... - Cho ta...Biểu muộL.Cho ta... Yên Nhiên cố gắng phối hợp với Triệu Duệ Kỳ, thả lỏng thân thể để hắn ra vào dễ dàng hơn, sâu hơn... Triệu Duệ Kỳ đâm chọt vào chổ sâu nhất trong thân thể nàng, phóng thích ra ngoài. Nơi giao hợp giữa hai người chảy ra chất dịch màu ngà trắng lẫn tia máu xử nữ. ở dưới thân hắn là Yên Nhiên tóc đen như mực xõa lên đệm, thân thể màu phấn hồng đày vết hồng ngân do hắn tạo ra... Khuôn mặt đỏ ửng ngực phập phồng, đôi mắt mê mang nhuốm màu tình ái, vì mới trải qua cao triều hoan ái, nhũ hoa dựng đứng màu phấn hồng... U nguyệt co rút, sắc dụ mê người Triệu Duệ Kỳ há miệng ngậm lấy nhũ hoa khẽ mút... Yên Nhiên xấu hổ vặn vẹo thân thể, u nguyệt co rút lại kích thích cự vật to lớn của Triệu Duệ Kỳ đang vùi sâu trong thân thể Yên Nhiên trở nên cứng ngắt. Triệu Duệ Kỳ gầm nhẹ một tiếng, giữ chặt eo nhỏ của nàng, kéo ra cự vật lại đâm sâu vào. Luật động vài cái càng lúc càng nhanh càng sâu, muốn sâu thêm một chút. Lại bắt đàu một vòng hoan ái mới, Yên Nhiên mệt mỏi mê man ngất đi. Triệu Duệ Kỳ điều chỉnh tư thế ra vào sâu hơn mãnh liệt hơn, hắn càng đánh càng hăng, khiến Yên Nhiên tỉnh lại rồi lại ngất đi. (Yul: sự lợi hại của trai tân>.