Nhữ Dương vương cũng không quên Mộ Dung Thương, năm đó hắn ái mộ Nhàn Nương, lúc này hắn lại đi vào đế đô... Nhữ Dương vương cũng đoán hắn sẽ đến Chủng Đậu Cung, Mộ Dung Thương rất được nữ tử yêu thích. Nhữ Dương vương lo lắng Trinh Nương ở Chủng Đậu Cung tu hành không biết Mộ Dung Thương là người  quỷ kế đa đoan mà trúng bẫy của hắn. - Chuẩn bị ngựa, bản vương đi Chủng Đậu Cung. Thừa dịp Nhàn Nương ngủ trưa, Nhữ Dương vương rời khỏi ương phủ, hắn cần nói mấy câu với Trinh Nương. Trinh Nương sẽ không bị Mộ Dung Thương mê hoặc, phương thuốc trị thiên hoa không thể rơi vào tay Nam Chiếu. Chuyện này không phải chỉ đơn giản là tình cảm của Nhữ Dương vương đối với Trinh Nương. Quan trọng là Nam Chiếu không phải Đại Minh đế quốc, Nhữ Dương vương vẫn luôn chủ kiến quân thần. Nhàn Nương đang ngủ say bị Triệu ma ma lay tỉnh: - Vương gia rời phủ. - Sai người báo tin cho thái phi cùng Loan Nguyệt, Vương gia đi gặp Trinh Nương. - Dạ. Tuy Nhàn Nương đã đem gia vụ giao cho thái phi, nhưng Nhàn Nương đã từng chưởng quản Nhữ Dương vương phủ nhiều năm. Dù quyền quản lý hậu trạch không nằm trong tay nàng, thì vẫn có thể làm rất nhiều chuyện. Nhữ Dương vương đi gặp Trinh Nương lại bị mất tích và gặp nạn, đối với thái phi luôn coi nhi tử như mạng mà nói thì Trinh Nương chính là hồng nhan họa thủy. Cho Trinh Nương thêm một tảng đá chèn ép lên người, Nhàn Nương cũng vui vẻ ban tặng cho nàng. Triệu ma ma đi rồi, Nhàn Nương lại an tâm ngủ say, nàng phải dưỡng tinh thần thật tốt để ứng đối tình thế ác liệt sắp phải đối mặt. Sắc trời tối đen, Nhữ Dương vương còn chưa hồi phủ, sau khi Nhàn Nương tỉnh ngủ liền bị thái phi gọi đi, thái phi hỏi Nhàn Nương: - Vương gia còn chưa hồi phủ? - Nhi tức cũng không biết vương gia đi đâu, có lẽ là đi gặp các lão bằng hữu, mấy ngày gần đây vương gia vẫn luôn ở trong phủ cũng ít khi xuất phủ thăm bằng hữu. Nhàn Nương cung kính giải thích, sau khi thái phi biết nhi tử đi gặp Trinh Nương, nàng có cảm giác như ăn ruồi bọ. Cho nên đối với Nhàn Nương một lòng muốn cho muội muội gả vương phủ cũng thấy chướng mắt. Trước kia nàng ghen tị ngăn đón không cho Nhữ Dương vương nạp trắc phi. Lúc này đã sắp chết còn không quên an bài người bên gia mẫu tiến vào vương phủ tiếp tục làm vương phi. Thái phi càng thích Loan Nguyệt, thì càng cáu giận Nhàn Nương. - Tổ mẫu. Triệu Duệ Kỳ ở bên cạnh lên tiếng. - Mẫu thân cũng vì lo lắng cho phụ thân. Đối với tôn tử không chịu thua kém tiền đồ, thái phi sẽ không ở trước mặt tôn tử khiến Nhàn Nương khó coi, cho nên ôn hoà nói: - Kỳ Nhi có hiểu biết, sau Quỳnh Lâm yến sẽ gia nhập Hàn Lâm viện, đã có ta ở đây, còn cần ngươi chiếu cố? Ngươi nghĩ ta không thể lo lắng chu toàn cho Kỳ nhi. Nhàn Nương cười cười: - Là nhi tức suy nghĩ nhiều, Kỳ nhi có người chiếu cố, sao nhi tức có thể lo lắng? Thái phi gương mặt sáng ngời: - Ngươi là nói? - Tất cả đều nghe vương gia. Nhàn Nương lần đầu tiên ở trước mặt thái phi tỏ rõ thái độ: - Vương gia nói như thế nào liền... Khụ khụ khụ... - Biểu tẩu. Loan Nguyệt đỡ Nhàn Nương, đôi mắt dịu dàng thân thuết nhìn Nhàn Nương, rồi quay đầu làm nũng với thái phi: - Biểu tẩu thân mình không tốt, cô cô cho biểu tẩu ngồi, có được không? Nhàn Nương dùng khăn tử che miệng, suy yếu nói: - Mẫu thân, nếu không có gì phân phó, nhi tức xin cáo từ, nhi tức không muốn lây bệnh khí qua mẫu thân. Đẩy cánh tay của Loan Nguyệt, Nhàn Nương nói với nàng: - Biểu muội là người có phúc khí, mẫu thân thích ngươi, thì ngươi hãy thay ta bầu bạn bên người mẫu thân đi. - Ta biết, biểu tẩu hãy để ý thân mình. Đôi mắt Loan Nguyệt ẩm ướt sương mù giống như nàng mới là người bị nhiễm bệnh. Triệu Duệ Kỳ đỡ Nhàn Nương. - Tổ mẫu, ta đưa mẫu thân trở về phòng. Thái phi gật đầu đáp ứng, rồi nhắc nhỡ: - Ngày mai Quỳnh Lâm yến, Kỳ nhi hãy sớm chuẩn bị, phụ thân ngươi ngay thời điểm mấu chốt lại đi kết giao, không chỉ dạy đường lối cho ngươi, khi nào hắn trở về ta sẽ nói với hắn. Bệ hạ coi trọng ngươi, nhưng ngươi còn trẻ tuổi ủy nhiệm chức quan sẽ không cao. - Tôn nhi đã là Nhữ Dương vương thế tử, chức quan thấp một chút cũng không sao. Triệu Duệ Kỳ nâng đỡ Nhàn Nương rời đi, Loan Nguyệt ngồi bên người thái phi: - Cô cô, biểu tẩu thật đáng thương. - Nàng cương cường một đời, nghĩ là an bài tất cả tốt lắm, ai ngờ lại dưỡng bạch nhãn lang, nàng còn sống mà Mạnh Trinh Nương lại dám thông đồng với tỷ phu, thật là không biết thẹn, ta là người thiện tâm nên mới không nói nhiều lời với biểu tẩu ngươi, ta thấy Mạnh Trinh Nương biết rõ ngày mai là ngày lành của Kỳ nhi, cho nên không muốn biểu ca ngươi giúp Kỳ nhi, ác độc đỉnh điểm, sao ta có thể cho phép nữ tử như nàng vào cửa. - Nhưng biểu tẩu... - Nha đầu ngốc, biểu tẩu ngươi đã ngầm đồng ý rồi, nàng sẽ không miễn cưỡng vương gia thú Mạnh gia tiểu thư làm kế phi. Thái phi nhìn Loan Nguyệt nói: - Ta sẽ nói Thanh nhi thú ngươi, chỉ cần hắn gật đầu, vị trí vương phi sẽ là của ngươi. Loan Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu: - Cô cô, biểu tẩu sẽ đổi ý sao, Mạnh Trinh Nương là muội muội của nàng - Ngươi không hiểu nàng, nàng nói một không nói hai, chỉ cần lựa chọn cái gì, cho dù bị đâm cho đầu rơi máu chảy cũng không quay đầu lại, nếu nàng đã nói, sẽ không đổi ý. - Vương phủ có được như ngày hôm nay có không ít công sức của nàng, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh. Thái phi thổn thức không thôi, trong lòng Loan Nguyệt rất vui sướng, nàng sẽ là Nhữ Dương vương kế phi? Thật sự là quá tốt. Một đêm này Nhữ Dương vương cũng không hồi phủ, tuy trước kia hắn cũng từng như vậy. Nhưng thái phi biết hắn đi gặp Trinh Nương, cho nên thái phi càng chướng mắt Trinh Nương. Lại suy nghĩ có phải Trinh Nương giữ hắn lại? Ở Chủng Đậu Cung, không biết có thể hay không... Nếu để gạo nấu thành cơm, thì Trinh Nương đừng mơ tưởng làm kế phi. Kim điện. Quỳnh Lâm yến, hoàng đế hoàng hậu ngồi vào chủ vị, văn võ bá quan tề tựu. Ở phía sau bức rèm che mặt là vài vị công chúa chưa thành thân, cử tử xuất chúng đều tề tập ở đây, các vị công đều suy nghĩ chọn lựa phu quân. Công chúa đế quốc cũng không lo gả, phò mã không thể ban tặng thực quyền, chỉ cần là phò mã đều có chức đô úy là chức suông. Một bên khác, là chổ của các vị hoàng tử ngồi, Thất hoàng tử luôn nhìn Triệu Duệ Kỳ cùng Ngọc lang Phó Tuấn Khanh. Hai người bọn hắn được sắp xếp ngồi gần nhau ở nơi dễ thấy nhất. Tuy có rất nhiều người nhìn bọn hắn, nhưng không phải ai cũng có thể không hề cố kỵ giống thất hoàng tử, thất hoàng tử còn hay gật đầu. Hoàng đế nói: - Tiểu Thất. - Phụ hoàng, nhi thần đang đánh giá xem Nhữ Dương vương thế tử cùng Ngọc lang ai hơn ai, bọn hắn ngồi cùng một chổ thật khó đánh giá. Người bên ngoài xầm xì to nhỏ, hoàng đế răn dạy nói: - Hai người bọn hắn đều là trụ cột quốc gia, không phân biệt được cao thấp. - Nhi thần muốn nói là bộ dạng ai tốt hơn. Thất hoàng tử bĩu môi, hoàng thượng mỉm cười; - Đương nhiên là Phó Tuấn Khanh. Nhìn thấy thần sắc các vị công chúa e thẹn, hoàng thượng cười hỏi: - Đời người có tứ đại hỉ sự( 4 chuyện vui), trẫm để các ngươi đề danh bảng vàng, cho các ngươi đứng đầu khoa, các ngươi còn có yêu cầu gì? Trẫm nhất định sẽ ân chuẩn. Có thể thấy hoàng thượng rất thưởng thức bọn họ, Triệu Duệ Kỳ đứng dậy quỳ gối trước mặt hoàng thượng. Tay Phó Tuấn Khanh đang cầm chén rượu khẽ run một cái, rũ mắt dùng hết khí lực bình ổn tâm tình. " Hắn là ca ca, là ca ca" - Khẩn cầu bệ hạ tứ hôn. Thất hoàng tử cười ha ha nói: - Cuối cùng ngươi cũng không nhịn được. Nhữ Dương vương thế tử ở bãi săn thổ lộ tâm tình, ai cũng biết lòng hắn hướng về An Bình hầu phủ đại tiểu thư. Hoàng đế cười hỏi: - Nàng đồng ý? - Dạ, biểu muội cũng nguyện ý. Triệu Duệ Kỵ xấu hổ cúi đầu: - Cầu bệ hạ thành toàn. Hoàng thượng gật đầu, nhìn hoàng hậu nói: - Chuyện này giao cho nàng, Triệu khanh cùng Lý thị Yên Nhiên lưỡng tình tương duyệt, trời cao tác thành. - Xin nghe theo ý chỉ của hoàng thượng. Tứ hôn cho đại thần đều là hoàng hậu nương nương ra mặt, tứ hôn không phải chỉ hạ thánh chỉ là xong. Mà hoàng hậu nương nương sẽ ban phúc cho tân phu thê, an bày hôn lễ cho bọn họ. An Bình hầu ngồi trong đám người huân quý, được mọi người vây quanh chúc mừng. Cũng có chút khen gợi chàng hiền tế tương lai này, biểu hiện của hiền tế khiến hắn rất vừa lòng. Yên Nhiên gả cho hắn sẽ không bị ai khi dễ, trên đời này không thể đẹp cả đôi đường. Nếu Nhàn Nương có thể sống, An Bình hầu càng yên tâm hơn. Ánh mắt của hắn đảo qua đám người huân quý danh môn, vị trí của Nhữ Dương vương trống không. An Bình hầu nghi hoặc nhíu chặt mày, đáng lẽ Nhữ Dương vương không nên vắng mặt. Nhi tử được vinh quang lại không đến xem, thật là kỳ quái. Thị vệ Nhữ Dương vương phủ cầm thư tín trong tay, là do tiểu khất cái đưa tới. Hắn còn nghĩ là trò đùa, liền đuổi tiểu khất cái đi, định ném bỏ thư. Nhưng hắn lại nhìn thấy ấn ký của vương gia trên bao thư, hắn cũng không biết phải làm sao. Nhữ Dương vương còn chưa hồi phủ, lại nhận được thư tín có ấn ký, hắn không dám tự tiện vứt đi. Liền lặng lẽ đem thư tín đi đến sân viện của thái phi, đưa thư vào tay thái phi. Nhữ Dương vương luôn mang theo ấn ký không rời, sau khi thái phi nhận thư vội vàng xé mở. Đọc thoáng qua thư tín, thái phi ngã ngửa lên kháng sàng, sắc mặt trắng bệch: - Trời ơi, trời ơi....Nhi tử của ta.... Nhi tử của ta. Thái phi nước mắt chảy dài, hô hấp dồn dập, Loan Nguyệt giúp thái phi thuận khí: - Cô cô, cô cô. - Trời ơi, trời ơi. Thư tín trong tay thái phi rơi xuống đất, Loan Nguyệt nhặt lên xem, thân thể run rẩy: - Sao có thể? Sao có thể? Biểu ca sao có thể rơi vào tay Man Di? - Đều là tại sao chổi kia, nếu không phải nàng thông đồng với biểu ca ngươi, thì sao hắn lại mang theo có vài người xuất môn? Man di rất hận hắn, nhi tử...Nhi tử của ta... Thái phi đập ngực dậm chân, thất thanh khóc rống: - Không biết hắn phải chịu bao nhiêu tội, ta.....Nếu hắn có gì không hay xảy ra, ta cũng không muốn sống nữa. Nhữ Dương vương không muốn để Trinh Nương bị hỏng danh tiết, dạo này trong kinh thành cũng có những lời đồn đãi nói hắn sẽ thú Trinh Nương làm kế phi. Nhữ Dương vương cũng không muốn khiến Nhàn Nương mất mặt, chính phi còn chưa chết đã nhớ thương muốn thú kế phi. Chuyện này đối với Nhữ Dương vương mà nói cũng không phải là chuyện tốt, xấu danh bạc tình bạc nghĩa nhất định sẽ rơi xuống đầu hắn. Hơn nữa dạo này thanh danh của Nhàn Nương rất nổi, Nhữ Dương vương không dám trêu chọc chuyện xấu. Vì thế lúc hắn đi gặp Trinh Nương cũng không mang theo nhiều thị vệ, kết quả bị đám người Man Di phục kích bắt đi. - Cô cô, hay là đem chuyện này nói với biểu tẩu? Tuy Loan Nguyệt cũng sốt ruột, tâm hoảng ý loạn, nhưng lúc này thái phi chỉ biết khóc hoàn toàn không đáng tin cậy. Nàng đã từng nghe đủ loạn sự tích về Nhữ Dương vương phi: - Không chừng biểu tẩu có biện pháp cứu biểu ca, phương thuốc trị bệnh thiên hoa cũng phải có người tiến cung cầu bệ hạ. Thái phi gào khóc không kịp thở: - Đi gọi Nhàn Nương, nàng....Nàng sẽ có biện pháp... Loan Nguyệt sai người thỉnh Nhàn Nương đến đây, hơn nữa còn chặn miệng nha hoàn hầu hạ bên cạnh thái phi. Trước khi Nhàn Nương hạ quyết định, tin tức không thể bị lộ ra ngoài. Loan Nguyệt an ủi thái phi, chờ Nhàn Nương đến nhanh một chút.